Tần Nhất và Vân Hoán giờ phút này bị vây ở trong phòng cũng cảm giác được chỗ không thích hợp, không khí xung quanh tựa hồ càng ngày càng ít, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng bọn họ sẽ ngạt thở mà chết."Có sợ không?" Vân Hoán xoa xoa đầu Tần Nhất, trêи người thiếu niên truyền đến mùi thơm ngát nhàn nhạt, dễ ngửi vô cùng.Tần Nhất thở ra một hơi, mắt phượng sáng rực: "Không sợ."Ngoài phòng truyền đến tiếng của Lâm Thanh: "Lão đại, anh và Nhất Nhất tiến lại gần cửa bên này đi, thứ này sợ nước, bọn em đào cho hai người một cái lỗ, hai người mau qua đây đi.""Sợ nước sao?" Tần Nhất lật tay ngưng tụ ra một cây băng tiễn, Vân Hoán cũng ngưng tụ ra hỏa cầu, rất nhanh băng tiễn đã bị hòa tan, giọt nước bắn lên dây leo, dây leo nhanh chóng rút lui, chừa ra một khoảng không gian.Mắt Tần Nhất sáng lên, thật đúng là có tác dụng, thế nhưng không đến nửa phút, dây leo lại tiếp tục bò trở về.Hàng lông mày thanh tú của Tần Nhất cau lại, hình như có thời gian hạn chế, chỉ có thể chống đỡ nửa phút.Vân Hoán đương nhiên cũng nhìn ra, ánh mắt anh thâm trầm, xoa xoa đầu Tần Nhất: "Đừng nghĩ nhiều, đi tới trước cửa lại nói."Ngoài cửa, đám người Lâm Thanh hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề này, bọn họ bức lui dây leo đến góc tường, thế nhưng không đến nửa phút dây leo đã bò trở lại.Lâm Thanh thấp giọng chửi thầm một tiếng, sau đó nói: "Phải làm sao bây giờ, nếu cứ như vậy, chúng ta chỉ có thể cứu một người."Thế nhưng bên trong lại có hai người, lão Đại và Nhất Nhất, ai bọn họ cũng không muốn mất đi.Sở Sở lại thở phào nhẹ nhõm, còn tốt còn tốt, còn kịp.Cô ta nhìn thấy đám người Lâm Thanh do dự không quyết, trêи mặt hiện lên sự tức giận: "Mấy người còn do dự cái gì, đương nhiên là cứu lão Đại trước rồi.
Tình cảm vài chục năm của chúng ta, chẳng lẽ mấy người muốn vì một người quen chưa được mấy tháng mà thả vứt bỏ lão Đại? Đừng quên, là lão Đại cho chúng ta sinh mạng thứ hai."Còn do dự cái gì, cô ta thật vất vả mới có cơ hội giết chết tiểu tiện nhân kia, đám người này đừng mong làm hỏng chuyện tốt của cô ta.Mắt hồ ly của Lâm Bạch hiện lên tia sáng lạnh: "Nhất Nhất cũng là người nhà của chúng ta, ai nói mấy tháng tình cảm không sánh bằng vài chục năm? Không đến một giây cuối cùng, chúng ta đều không thể từ bỏ.
Với lại, nếu là lão Đại, anh ấy càng muốn chúng ta cứu Nhất Nhất hơn."Nếu như một tháng trước mà gặp phải loại tình huống này, anh ta sẽ không chút do dự từ bỏ Tần Nhất, dù sao Vân Hoán mới là trung tâm của bọn họ.
Nhưng mấy tháng ở chung với nhau, trái tim bọn họ cũng không phải sắt đá, thiếu niên thanh lãnh kia, dùng mỗi lời nói hành động của bản thân mà bắt được trái tim tất cả mọi người.Thời gian mấy tháng không dài, thế nhưng tình cảm của bọn họ quả thực rất vững chắc.
Tần Nhất là công tử của tiểu đội Vân Hoán, là đứa em trai lão đại yêu thương nhất, cũng là em trai nhỏ bọn họ sủng ái nhất, là một thành viên trong gia đình nhỏ của bọn họ.Lâm Bạch không dễ tức giận, thế nhưng giờ phút này anh lại nổi giận.
Anh không thích lời nói của Sở Sở, thậm chí là chán ghét loại giọng điệu như lẽ đương nhiên này.
Rõ ràng còn hi vọng, còn chưa tới trình độ không thể cứu vãn, thế nhưng cô ta lại gấp gáp muốn vứt bỏ Tần Nhất.Lâm Bạch nhìn chằm chằm Sở Sở, hàn ý lành lạnh bên trong không hề che dấu: "Sở Sở, cô thay đổi rồi."Nói xong, quay người nói với Đỗ Nguyên: "A Nguyên, cậu tiếp tục quấy nhiễu dây leo.
Hồ Ly, chúng ta tiếp tục đào, nắm chặt thời gian đào rộng cái lỗ này ra một chút."Đỗ Nguyên và Lâm Thanh có chút thất vọng liếc nhìn Sở Sở, sau đó đi tới chỗ Lâm Bạch.
Lời vừa rồi của Sở Sở khiến bọn họ rất thất vọng.
Giọng điệu như lẽ đương nhiên, thậm chí còn mang theo nhàn nhạt ý cười trêи nỗi đau của người khác.
Đây vẫn còn là Sở Sở trọng cảm tình của tiểu đội bọn họ sao?Sở Mặc Hòa cũng có chút khó chịu, chị gái dễ dàng vứt bỏ Nhất Nhất, thậm chí ngay cả thử tìm cách cũng không muốn làm, Sở Sở như vậy khiến anh ta cảm thấy lạ lẫm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...