Tần Hàn Vũ nhìn Tiểu Lam tràn đầy linh khí, bên trong mắt phượng lóe lên tia hứng thú, vật nhỏ này ngược lại rất thú vị.Tiểu Lam cảm thấy phía sau phát lạnh, theo bản năng vùi sâu vào trong ngực Vân Hoán.
Đột nhiên, nó cảm nhận được hơi thở của Tần Nhất, lại vội vàng chui ra ngoài.
Nâng móng vuốt nhỏ lên chỉ về phía trước, vội vàng kêu "chít chít" với Vân Hoán.Suy nghĩ của Vân Hoán khẽ động, bước chân nhanh thêm mấy phần, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn sự vui mừng: "Là Thất Thất sao?"Tiểu Lam vội vàng gật gật cái đầu nhỏ, Vân Hoán nhận được đáp án, bước chân nhanh như chớp tiến về phía trước.
Sở Sở đứng ở một bên có chút ngốc, cô ta không biết tại sao Vân Hoán lại đột nhiên đi nhanh như vậy.Đám người Lâm Thanh phía sau ngược lại thì hiểu rõ, cũng không nóng nảy, chậm rãi đi qua.
Bọn họ muốn dành cho lão đại muội tao nhà bọn họ một chút thời gian và không gian riêng để phát tiết tình cảm.Cánh môi như hoa hồng tiên diễm của Trần Triệt cong lên, khóe miệng hiện lên nụ cười tà: "A Hoán thật là vội nha."Lâm Bạch đi bên cạnh Trần Triệt, tâm tư anh rất cẩn thận, luôn cảm thấy câu nói này của Trần Triệt có gì đó không đúng.
Nhưng lại nghĩ đến tính tình thích đùa giỡn của Trần Triệt, anh chỉ coi là anh ta đang nói đùa, thế là vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, lão Đại thật lòng coi Nhất Nhất như em trai, cậu ấy chính là một Tiểu Hiên khác."Trần Triệt cười khẽ, bên trong đôi mắt sáng bỗng nhiên xuất hiện từng tia ma tính, em trai, à?Tần Nhất thu tiểu Mai hoa vào bên trong không gian, tiểu gia hỏa này tạm thời không thể xuất hiện được.
Hiện tại Tần Nhất rất khẳng định, Tần Hàn Vũ tới đây, mục đích chính là vì tiểu Mai hoa.
Mà Sở Sở là dị năng giả hệ độc, cô ta cũng là dựa vào tiểu Mai hoa mà thăng cấp.Tần Nhất vừa thu xong tiểu Mai hoa, một bóng đen nhanh chóng đánh tới.
Cô híp híp mắt phượng, đang chuẩn bị giơ tay lên, ai ngờ lập tức bị đối phương ôm vào trong ngực, nơi chóp mũi là mùi bạc hà thơm ngát quen thuộc.Tần Nhất theo bản năng nắm lấy vạt áo người tới, hơi kinh ngạc: "Hoán ca, tại sao anh cũng vào đây rồi?"Vân Hoán làm thế nào tiến vào Thanh Phong trại?Vân Hoán không lên tiếng, chân thật cảm nhận được người trong ngực, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc Tần Nhất, giờ khắc này, Vân Hoán cảm thấy có cái gì đó thay đổi.Nhưng anh còn chưa kịp nghiên cứu xem nó là gì thì tiếng của Sở Sở từ phía sau truyền đến: "Hoán ca, đây chính là em trai nhỏ Tần Nhất à."Lông mày thanh tú của Tần Nhất hơi nhướn lên, xem ra Sở Sở đã biết thân phận của cô.Vân Hoán buông Tần Nhất ra, lôi kéo tay của cô đi ngược trở về, lúc đi ngang qua Sở Sở cũng không dừng lại.
Cảm nhận được ánh mắt oán hận đằng sau, Tần Nhất kinh ngạc.
Sở Sở không phải thích Tần Hàn Vũ sao, làm sao bây giờ lại nhìn như có ý tứ với Vân Hoán?EQ của Tần Nhất trong thời gian qua đã bị bám đầy bụi, gần như là về con số âm, cô nghĩ thế nào cũng không thông, Sở Sở làm sao mới qua một đêm đã đổi sang người khác rồi?Lâm Bạch thấy Vân Hoán lôi kéo Tần Nhất đi tới, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt đánh giá trêи dưới Tần Nhất vài lần, thấy quần áo trêи người tuy có chút rách nát, nhưng không có vết thương cùng vết máu, thế mới yên tâm."Nhất Nhất, may mắn cậu không có việc gì."Mấy người Lâm Thanh cũng từ đằng sau thong thả đi tới, lần lượt bày tỏ sự quan tâm với Tần Nhất.Tần Nhất cười cười: "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng." Đời trước, chuyện nguy hiểm hơn cô cũng đã trải qua, hơn nữa, thu hoạch lần này của cô rất lớn.Kỳ ngộ thường hay đi kèm với nguy hiểm, thực chất bên trong cô đang nhiệt huyết sôi trào, Tần Nhất cô xưa nay không phải là người ưa thích an nhàn.Sở Sở vẫn luôn đi theo phía sau Vân Hoán có chút phẫn hận nhìn Tần Nhất đang được mọi người vây quanh.
Cho dù biết thiếu nữ tuyệt mỹ này thật ra là một thiếu niên, nhưng Sở Sở vẫn không khỏi có địch ý với đối phương.Nhìn xem, Tần Nhất vừa xuất hiện, tầm mắt mọi người đều tập trung trêи người cậu ta, nơi nào còn nhìn thấy cô ta? Rõ ràng cô ta mới là người thân cùng bọn họ chung sống với nhau mấy chục năm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...