Sáng sớm, Vệ Liêu bưng một bát cháo nóng hổi đi đến gian phòng của Tần Nhất, anh ta gãi đầu, cuối cùng giơ tay gõ cửa một cái, trong giọng nói hàm chứa ý cười vui vẻ: "Kiều Kiều, em đã dậy chưa?"Trả lời anh là một mảnh yên tĩnh, Vệ Liêu cũng không để ý, anh ta nghĩ chắc Tần Nhất vẫn còn đang ngủ, lại gõ gõ cửa, thanh âm cũng lớn hơn: "Kiều Kiều, dậy thôi."Mười mấy phút sau, Vệ Liêu cảm thấy có chút không thích hợp.
Coi như ngủ say thì cũng bị anh ta gõ cửa làm phiền, hẳn là đi lên tỉnh rồi chứ, làm sao một chút tiếng động cũng không có?Con ngươi Vệ Liêu khẽ động, trực tiếp đá văng cửa, đập vào mắt là gian phòng ở trống rỗng.Vệ Liêu có dự cảm không tốt, đặt bát cháo trêи tay xuống, quay người chuẩn bị đi ra ngoài thì vừa vặn đụng phải Tần Hàn Vũ đang tới.Vệ Liêu trông thấy Tần Hàn Vũ, mắt sáng lên, cũng không quan tâm cái mũi bị đụng đau, lôi kéo Tần Hàn Vũ nói: "Hàn Vũ, cậu mau đến xem, không thấy Kiều Kiều."Hàng lông mày Tần Hàn Vũ nhíu lại, nhìn Vệ Liêu đang hoảng hốt bối rối, an ủi: "Vệ Liêu, cậu tỉnh táo lại trước đã."Giọng nói ôn hòa của Tần Hàn Vũ khiến cho Vệ Liêu bình tĩnh lại.
Anh ta chỉ chỉ giường, giữa hai đầu lông mày hiện lên sự lo lắng: "Hàn Vũ, không thấy Kiều Kiều, buổi sáng tôi tới đã không nhìn thấy em ấy."Tần Hàn Vũ khẽ động cái mũi, trong không khí còn lưu lại mùi thơm ngọt nhè nhẹ.
Con ngươi hơi chuyển, anh ta đã biết người đi chỗ nào.Biết tâm tư của bạn tốt với Kiều Kiều, Tần Hàn Vũ thở dài, vỗ vỗ vai Vệ Liêu: "Vệ Liêu, quên cô ấy đi, cậu sẽ còn gặp được người tốt hơn."Sắc mặt Vệ Liêu trong nháy mắt trắng bệch, cánh môi anh ta run rẩy, có chút không dám tin nhìn Tần Hàn Vũ: "Hàn Vũ, cậu nói là Kiều Kiều, Kiều Kiều em ấy chết rồi?"Vệ Liêu như thế nào cũng không dám tin tưởng lời Tần Hàn Vũ nói, người hôm qua còn mềm mại gọi anh anh Vệ Liêu, làm sao vừa tỉnh dậy sau một ngủ liền, liền chết rồi?Đôi con ngươi của Tần Hàn Vũ sâu thẳm, trong mắt phượng là một mảnh lạnh lẽo.
Đối với anh mà nói, Kiều Kiều này chẳng qua chỉ là một người ngoài, chết cũng không có bao nhiêu quan hệ.
(cẩn thận bị vả mặt anh ạ ^^)Chỉ là nhìn thấy bộ dạng này của bạn tốt, Tần Hàn Vũ vẫn mở miệng giải thích: "Trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt, hương thơm này có tác dụng mê huyễn, người hít vào lượng lớn sẽ hôn mê, có người nửa đêm đã bắt cô ấy đi."Tần Hàn Vũ vừa nói như thế, Vệ Liêu lập tức phản ứng được là ai làm.
Cả cái Thanh Phong trại này, chỉ có một người là dị năng giả hệ độc.Vệ Liêu đỏ mắt, nhấc chân liền muốn xông ra ngoài.
Mắt phượng của Tần Hàn Vũ trở nên nghiêm túc, đưa tay ngăn cản Vệ Liêu: "Cậu muốn làm gì, cậu đánh không lại cô ta."Vệ Liêu cũng biết mình đánh không lại Sở Sở, không nói cô ta là dị năng giả hệ độc khắc chế hệ kim của anh, mà cấp bậc của Sở Sở cũng cao hơn anh ta.
Thế nhưng, thế nhưng bảo anh ta từ bỏ như thế, anh, anh ta không cam tâm.Người kia như trăng sáng, là nốt chu sa* trong lòng anh.
Vẻn vẹn mấy ngày mà thôi, anh liền luân hãm.
Mặc dù biết bản thân có khả năng không xứng với cô, nhưng anh ta vẫn không kiềm chế được.(*Chu sa: nốt ruồi đỏ, ý chỉ người để lại ấn tượng sâu sắc, khó quên trong lòng người khác)Thứ như tình cảm, sao có thể nói kiểm soát là kiểm soát được."Vệ Liêu, cậu tỉnh táo một chút, cậu quên nhiệm vụ của chúng ta rồi à? Cậu quên nơi này còn có người đang chờ chúng ta tới cứu sao? Chẳng lẽ cậu muốn vì một mình cô ấy mà vứt bỏ cả một nhóm người?"Lời chất vấn của Tần Hàn Vũ khiến Vệ Liêu dừng bước, anh thống khổ nhắm lại mắt, trong mắt trong lòng đều là nụ cười xinh xắn đáng yêu của Kiều Kiều(TN)."Tôi, biết rồi." Vệ Liêu chật vật lên tiếng.Tần Hàn Vũ hơi thả lỏng, còn may anh khuyên nhủ được Vệ Liêu, anh chỉ sợ cậu ta nhất thời xúc động, bao cố gắng của bọn họ mấy ngày nay tất cả đều sẽ uổng phí."Hàn Vũ, cậu nói Sở Sở vì sao lại ác như vậy? Lúc trước cậu chẳng qua chỉ thuận tay cứu mạng cô ta, làm sao cô ta cứ nhằm vào cậu?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...