Mắt phượng của Tần Nhất nhíu lại, người đàn ông khống chế Zombie, thì ra là thế.Bên trong đôi mắt đào hoa đạm mạc của Vân Hoán lướt qua tinh quang: "Cô nói người đàn ông đó biết khống chế Zombie?"Lan Hương hoảng sợ gật gật đầu, sợ con dao găm của Sở Mặc Hòa sẽ đâm tới.
Lần này cô ta sợ thật, cô ta dám khẳng định, đám người này tuyệt đối có thể giết cô ta mà không hề cố kỵ điều gì.
Cô ta không muốn chết, không muốn chết.Sở Mặc Hòa lạnh lùng nhìn Lan Hương, biết Sở Sở còn sống, cảm xúc của Sở Mặc Hòa ổn định không ít, nhưng anh ta vẫn có chút lo lắng.
Không biết chị ấy rơi vào trong tay đám người đó có thể bị nguy hiểm gì hay không.Nghĩ như vậy, Sở Mặc Hòa đi tới trước mặt Vân Hoán: "Lão Đại, không thể kéo dài thời gian được nữa.
Tuy chị ấy hiện tại không xảy ra việc gì, nhưng không có nghĩa là tình cảnh của chị ấy bây giờ an toàn, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian xuất phát."Anh biết lão Đại muốn mang theo Nhất Nhất, nhưng tình huống bây giờ có chút cấp bách, nếu lão Đại vẫn không đồng ý, anh đành tự đi một mình."Tôi biết, cậu đừng nóng vội." Vân Hoán mở miệng, ổn định Sở Mặc Hòa.Lan Hương có chút sợ sệt nhìn Vân Hoán: "Vân đội trưởng, nên nói chúng tôi đều đã nói, anh có thể thả chúng tôi đi không? Tình huống khi đó là do chúng tôi lâm vào tình thế bất đắc dĩ, nếu như là các anh, các anh cũng sẽ chạy thôi."Sở Mặc Hòa nhếch môi màu hồng nhạt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lan Hương: "Muốn đi? Hừ, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho hai người sao? Hai người phải đi cùng chúng tôi tìm chị Sở Sở, bằng không tôi làm sao biết có phải hai người lại lừa gạt bọn tôi hay không."Hai người này anh ta phải giữ lại, anh ta tin tưởng Sở Sở nhất định muốn tự mình giải quyết hai người họ.Lan Hương có chút điên, cô ta không muốn đi cùng bọn họ tìm Sở Sở, cô ta đang định mở miệng từ chối, Trương Tuệ lại ngăn cản: "Được, tôi đi cùng mọi người."Là bọn họ tạo nghiệt, bọn họ nên đi trả.
Hơn nữa bà ta cũng đã nhìn ra, đám người này căn bản sẽ không cho hai người bà ta cơ hội từ chối.Sở Mặc Hòa âm trầm nhìn thoáng qua Lan Hương, Lan Hương đành phải ngậm miệng gật đầu.Sở Mặc Hòa nghĩ nghĩ, khi tầm mắt chạm tới Tần Nhất đang ngồi đối diện, anh ta vẫn mở miệng nói: "Nhất Nhất, lần này có khả năng chúng tôi không thể dẫn cậu theo.
Thương tổn của cậu còn chưa tốt, lần này hay là đợi ở trong nhà đi, Ổn Ổn có thể chăm sóc cậu."Lâm Thanh có chút trách cứ nhìn Sở Mặc Hòa, giọng có hơi nghiêm túc: "Sở Hòa, cậu đang nói cái gì vậy, tất cả mọi người trong tiểu đội chúng ta đều ở cùng nhau, Nhất Nhất nhất định phải đi chung."Lâm Thanh không phải không biết Sở Mặc Hòa nóng lòng, nhưng đây được coi là truyền thống của tiểu đội bọn họ, từ trước đến giờ vẫn luôn là truyền thống tốt lưu truyền xuống dưới.
Lúc anh em gặp nạn, bọn họ phải cùng nhau đi cứu, cùng nhau sát cánh, càng không cần phải nói Tần Nhất là thành viên mới.
Nếu như không dẫn theo Tần Nhất thì tương đương với không thừa nhận Tần Nhất, đem cậu đá ra khỏi tiểu đội bọn họ.Đây là cục diện bế tắc khó giải, Tần Nhất không đi, như vậy có nghĩa là cô không được thành viên của tiểu đội Vân Hoán công nhận.
Thế nhưng đi, không thể bảo đảm an toàn.
Còn nếu chờ cô hoàn toàn khôi phục thì thời gian lại quá lâu, Sở Mặc Hòa đợi không được.Tần Nhất rủ xuống mắt, sau đó cười nhạt nói: "Không cần lo lắng cho tôi, hôm nay có thể xuất phát, dị năng của tôi đã khôi phục."Tần Nhất lật tay ngưng ra băng tiễn, chứng minh dị năng của cô đã khôi phục.Sở Mặc Hòa thấy Tần Nhất khôi phục dị năng, trong lòng thở phào một hơi.
Nếu Tần Nhất không khôi phục, anh ta cũng chỉ có thể xin lỗi cậu, dù sao anh ta không thể mất đi chị gái mình.
Còn may, vấn đề khó hiện tại đã được giải quyết.Lâm Thanh hơi kinh ngạc: "Không phải cậu cần nửa tháng mới có thể khôi phục à, sao có thể nhanh như vậy?"Tần Nhất gẩy gẩy mấy sợi tóc rối có hơi dài đang rủ xuống trêи trán, giọng nói bình thản đều đều: "Có lẽ mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt, hôm nay dị năng liền khôi phục."Trêи mặt Sở Mặc Hòa hiện ra ý cười: "Vậy chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc."Mọi người nhẹ gật đầu, vội vàng trở về phòng thu thập hành lý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...