Tần Hàn Mạt có chút sững sờ, từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy bộ dạng này của Tần Kiều Kiều, điên cuồng, giống như người đàn bà đanh đá mà bọn họ khinh thường nhất.Trong ấn tượng của anh ta, em gái là người ôn nhu động lòng người, đây...rốt cuộc là làm sao vậy?"Kiều Kiều, em bình tĩnh một chút." Tần Hàn Mạt tiến lên bắt lấy tay Tần Kiều Kiều.Đặng Bảo Bình bị chửi thì ngớ người, sau khi phản ứng kịp thì ấn tượng của cô đối với Tần Kiều Kiều cực kỳ không tốt.
Nam thần đã nói không quen biết cô ta rồi, cô ta còn mặt dày mày dạn dính tới.Đặng Bảo Bình cũng không phải là quả hồng mềm, cô chống nạnh, bên trong mắt hạnh thật to tràn đầy sự khinh thường đối với Tần Kiều Kiều: "Vị đại thẩm này, cô nói ai là hồ ly tinh? Suy nghĩ của bản thân không thuần khiết, còn đem ra nói người khác, đúng là cố tình gây sự mà.""Mày." Tần Kiều Kiều vừa mới tỉnh táo lại, nghe được lời nói của Đặng Bảo Bình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt có chút khó có thể tin của Tần Hàn Mạt và Trịnh Trọng, cô ta âm thầm hít vào thở ra một hơi, điều chỉnh tâm tình.Cô ta cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt đó có chút xúc động, cũng không thèm nghĩ liền đem lời trong lòng nói ra.Tần Kiều Kiều đỡ trán, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt long lanh ánh nước sở sở động lòng người: "Thật là ngại quá, xin lỗi, thân thể tôi có chút không thoải mái, vừa rồi có chút thất thố."Mặc dù Cao Viễn không thích Tần Kiều Kiều nói Đặng Bảo Bình như vậy, nhưng bây giờ người ta đã nói xin lỗi, anh ta cũng không tiện nói thêm gì, nhưng trong lòng anh ta đối với ba người này càng không có thiện cảm.Tần Hàn Mạt nghe thấy Tần Kiều Kiều nói thân thể không thoải mái liền khẩn trương hỏi: "Kiều Kiều làm sao vậy, có phải mệt mỏi không? Thân thể em vốn đã không tốt, còn cứng đầu đòi đi theo."Tần Kiều Kiều yếu ớt cười cười: "Anh hai, em không sao.
Em cũng chỉ là nghĩ muốn làm một số việc cho mẹ, bệnh của mẹ nặng như vậy, bà ấy cần thuốc."Cô gái hiếu thuận với cha mẹ luôn luôn sẽ làm cho người khác có thiện cảm.
Lời này của Tần Kiều Kiều tạm thời khiến thiện cảm của bọn Cao Viễn với cô ta hơi hơi tăng lên, cũng bỏ đi nghi hoặc trong mắt Tần Hàn Mạt và Trịnh Trọng.Cao Viễn nhìn ba người vẫn đứng trước cửa ra vào, ho khan một tiếng: "Chúng tôi đang chuẩn bị ăn trưa, ăn xong mới đi bệnh viện.
Các cậu cũng tranh thủ thời gian ăn đi, chỉ có điều, đồ của ai người ấy tự ăn."Tần Hàn Mạt nhẹ gật đầu, sau đó đỡ Tần Kiều Kiều đi đến một góc sạch sẽ bên trong.Mùi thơm của đồ ăn tràn ngập toàn bộ trạm xăng dầu, Tần Kiều Kiều cũng cảm thấy đói bụng.
Tần Hàn Mạt lấy ra sandwich đã sớm chuẩn bị xong đưa cho Tần Kiều Kiều và Trịnh Trọng.Tần Kiều Kiều nhìn thấy sandwich nhạt nhẽo, lại nhìn thịt kho tàu thơm nức mũi của nhóm Tần Nhất bên kia, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.Đã rất lâu rồi cô ta không được ăn thịt, Tần Miễn không nhận sự trợ giúp của Trịnh Trọng, vật tư của nhà bọn họ đều là mấy cha con Tần Miễn đi làm nhiệm vụ đổi được.Bởi vì nguyên nhân này, trong nhà mặc dù có thể nếm được đồ ăn mặn, nhưng lại rất ít, cô ta ăn vài miếng đã hết.Ngay cả cái sandwich trêи tay cô ta hiện giờ, bên trong cũng chỉ kẹp một miếng thịt lợn rất mỏng, căn bản không đủ nhét kẽ răng.Thịt kho tàu dưới ánh mắt mong chờ của mọi người rốt cuộc đã chín, Tần Nhất chuẩn bị xong bát đũa, nói với một đám người đang bắn ra lục quang phía sau mình."Quy tắc cũ."Tần Nhất vừa dứt lời, người của tiểu đội Lôi Đình liền thấy từng người từng người giống như quý công tử của tiểu đội Vân Hoán lao nhanh ra ngoài, ngay cả Vương Ổn Ổn cũng không ngoại lệ.Đặng Bảo Bình tò mò nhích lại gần: "Nam thần, không phải nên ăn cơm sao, bọn họ còn đi đâu vậy?""Cái này hả, là đội huấn, rèn luyện trước khi ăn cơm."Sau khi Tần Nhất nói xong, Đặng Bảo Bình càng tò mò, nhưng nếu là đội huấn của nhóm người ta, cô cũng không tiện hỏi.Tần Nhất cười: "Đội mọi người cũng có thể tham gia, mỗi người mười cái đầu Zombie, có thể nhận được một bát nhỏ thịt kho tàu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...