Ngô Việt nhẹ gật đầu, nói: "Ừ, chúng tôi chuẩn bị đi đến thành phố A ở phía trước."Tần Nhất cười nói: "Vậy sao, tôi đề nghị các anh không nên đi.
Chúng tôi vừa vặn từ thành phố A tới, các anh không biết đâu, thành phố A có rất nhiều Zombie, mấy người chúng tôi đều là tìm được đường sống trong chỗ chết trở về."Khổng Thúy nghe thấy bọn Ngô Việt muốn đi đến chỗ có đặc biệt nhiều Zombie, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Một đám người đằng sau cũng không ai hé răng lên tiếng, nhưng cơ thể run rẩy lại bán đứng tâm trạng hiện giờ của bọn họ.Bọn họ không thể nào quên những cảnh tượng kinh khủng xảy ra mấy ngày nay, thôn bọn họ bên trong vốn là có hơn một trăm người, nhưng bây giờ chỉ còn lại không đến ba mươi người, tất cả đều là do những quái vật ăn thịt người kia ban tặng.Bọn họ liều mạng trốn ra ngoài, chính là không tiếp tục muốn đối mặt với những con quái vật kia.Ngô Việt khó xử liếc nhìn Khổng Thúy, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Dù cho có số lượng lớn Zombie thì chúng tôi cũng muốn đi, đây là nhiệm vụ phía trêи giao phó, không thể không hoàn thành."Sau khi nói xong, Ngô Việt lại quay người nhìn đám người Khổng Thúy: "Nếu mọi người đã muốn đi cùng với chúng tôi, lần này tuy không biết có thể còn sống trở về hay không, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo đảm an toàn cho mọi người."Tần Nhất thấy Ngô Việt kiên trì, nhún nhún vai: "Nếu Liên trưởng nhất định muốn đi, chúng tôi cũng không có lý do giữ các anh lại, chỉ có thể chúc các anh may mắn."Vẻ mặt thiếu niên tiếc hận, nhưng trong mắt phượng đen nhánh lại không che dấu được ý cười lấm la lấm lét.Cô và Ngô Việt từng có duyên gặp mặt mấy lần, cũng từng trò chuyện qua, biết người này không phải là dạng người cổ hủ cố chấp.
Mặc dù anh ta là quân nhân, nhưng đầu óc rất linh hoạt, do khuôn mặt người này lớn lên trông rất chính nghĩa đứng đắn, thường sẽ hố chết người không đền mạng.Lời Tần Nhất vừa dứt, Khổng Thúy lúc trước kêu gào lợi hại đột nhiên lật mặt, hòa ái cười nói: "À thì, chuyện này không cần đâu, chúng tôi đều là người bình thường, vẫn là không nên đi theo cản trở mọi người.""Trước, lúc trước là do chúng tôi quá sợ hãi, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, chúng tôi không thể cản trở quân nhân làm nhiệm vụ, mọi người là hy vọng của quốc gia, chúng tôi không nên làm liên lụy mọi người."Khổng Thúy cười gượng, nếp nhăn trêи mặt nhăn thành một đống, nhìn giống như một đóa hoa cúc.Ngô Việt khó xử thở dài một hơi: "Chuyện này...vậy được rồi, chúng tôi cũng muốn cho mọi người đi theo, nhưng mọi người đã kiên trì tự mình đi, vậy thì quên đi.""Tiền Đa Văn, lấy chút đồ ăn cho mấy dì đây." Ngô Việt nói với Tiền Đa Văn đang ở đằng sau anh cười toét miệng.Tiền Đa Văn vô cùng vui vẻ đáp ứng, vui sướиɠ chạy ra xe lấy đồ ăn, chỉ cần đám người này không đi theo bọn họ, muốn bao nhiêu đồ ăn đều được.Tiểu chiến sĩ cũng không ngốc, ngược lại rất lanh lợi, cái này quá có lời rồi.Sau khi đám người Khổng Thúy lấy được mấy cái túi ba lo lớn đồ ăn từ Từ Đa Văn liền chọn một còn đường nhỏ rời đi.Đám người Khổng Thúy đi rồi, Ngô Việt mới nói lời cảm ơn với Tần Nhất: "Người anh em, cám ơn cậu."Anh ta cảm giác được thiếu niên này cố ý giúp đỡ anh.
Đối với đám người Khổng Thúy, bọn họ không thể đánh, lại không thể mạnh mẽ cưỡng chế đuổi đi.
khuyên nhủ hay cảnh cáo đều đã nói, nhưng đám người đó lại nhất định phải đi theo, đối với một người trực lai trực vãng như Ngô Việt mà nói, rất nhức đầu.Không thể không nói, biện pháp của thiếu niên này rất hữu dụng, và nó cũng mở ra cánh cửa thế giới mới cho Ngô Việt.Tần Nhất còn không biết, sự giúp đỡ nho nhỏ của cô bây giờ đang dần tạo ra một lão hồ ly khác với thành tựu không thua kém gì Lâm Thanh trong tương lai.Tần Nhất nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch, trong đôi mắt phượng xinh đẹp khó có được mang theo tia thích ý và buông lỏng: "Liên trưởng không cần cảm ơn, một mực nói lời cảm ơn, tôi sẽ cho rằng Liên trưởng đang coi trọng tôi đấy."Trong con ngươi của thiếu niên hiện lên ý trêu ghẹo, tác phong có phần không đứng đắn, thoạt nhìn như cậu gặp được một tên lính mới, muốn chọc ghẹo một chút.Ngô Việt cảm thấy tay mình có chút ngứa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...