"Thật không?" Tần Nhất cười: "Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào Hoán ca nhà chúng tôi, tôi còn tưởng rằng Liên trưởng coi trọng anh ấy, dù sao bộ dáng Hoán ca nhà chúng tôi lớn lên xinh đẹp như vậy mà."Nghe được thiếu niên nói mình xinh đẹp, Vân Hoán bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên đầu thiếu niên, âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên: "Đừng quậy."Tuy là nói như vậy, nhưng trong mắt Vân Hoán không có bất kỳ sự trách cứ nào, có cũng chỉ là sự cưng chiều ở sâu trong đáy mắt.Trong lòng Vân Hoán bây giờ hiện lên từng tia vui vẻ.
Đối phương khen khuôn mặt anh, cho thấy đối phương có thiện cảm đối với anh.
Xem ra thứ kia thật đúng là không tệ, hiện tại quan hệ của Thất Thất với anh đã gần gũi hơn không ít.Vân Hoán là vui vẻ, nhưng Lâm Thanh lại là hoảng sợ.
Chuyện gì vừa xảy ra, chẳng lẽ anh ta nhìn thấy một lão Đại giả sao?Anh ta nhớ lão Đại ghét nhất người khác nói anh đẹp, người trước đó nói qua hình như vẫn còn nằm trong bệnh viện, à không, nói không chừng đã biến thành Zombie rồi.Lâm Bạch lại không hề kinh ngạc, có thể nói, lão Đại hiện tại đã biến thành đệ khống, ranh giới cuối cùng của anh ấy đều đã đặt trêи người Tần Nhất rồi.Ngô Việt lại liếc nhìn Vân Hoán, rồi nhìn Tần Nhất, thản nhiên nói: "Nếu như theo cậu nói, thì người tôi vừa ý là cậu, cậu xinh đẹp hơn so với anh ta."Lời Ngô Việt nói là lời thật lòng, nếu bàn về xinh đẹp tinh tế, Tần Nhất tuyệt đối được xếp thứ nhất.
Với lại, cảm giác của Ngô Việt đối với thiếu niên này không tệ, thực lực của đám người này đều không tệ."Này, các người còn muốn buôn tới lúc nào, không thấy chúng tôi còn đang ở đây sao?" Khổng Thúy nhìn thấy Ngô Việt xem nhẹ mình, rất không vui kêu lên.Nói xong, bà ta còn nhìn thoáng qua đám người Tần Nhất.
Khi thấy ba lô sau lưng đám Tần Nhất, trong mắt tràn đầy tính toán và tham lam.Nhìn mấy người kia quần áo sạch sẽ, khẳng định mấy ngày nay trải qua không tệ.
Bà ta đã một ngày chưa được ăn gì, trước đó vẫn luôn cùng nhóm quân nhân này giảng đạo lý, quên mất mục đích ban đầu là tìm bọn họ đòi chút đồ ăn, nếu có thể lấy thêm từ chỗ bọn họ ít đồ thì càng tốt.Ngô Việt không vui nhìn thoáng qua Khổng Thúy, giọng điệu cứng rắn: "Mặc kệ mọi người nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không dẫn theo ai hết."Lời khuyên hay cảnh cáo anh ta đều đã nói, những người này không thèm nghe thì cũng không còn cách nào khác, dù sao lộ tuyến anh ta đã nói cho bọn họ rồi.Ngô Việt tính toán lát nữa trực tiếp rời đi, ai bảo bọn họ có xe, đám người này đuổi không kịp.Khổng Thúy khoát khoát tay, không thèm để ý nói: "Trước không nói chuyện này nữa, chúng tôi sắp chết đói rồi, mấy ngày nay đều không được ăn gì cả, các người có phải nên cho chúng tôi một chút đồ ăn hay không."Tiền Đa Văn nắm chặt chìa khóa xe trong tay, bọn họ có đồ ăn, đều đang để ở trêи xe, nhưng cũng không phải là quá nhiều.
Số đồ ăn đó chỉ đủ cho hai mươi mấy người bọn họ ăn ba ngày, hơn nữa còn là mỗi ngày ăn một bữa.Nhìn bên đối phương cũng có khoảng hai mươi mấy người may mắn sống sót, cậu ta thật lòng không muốn đem đồ ăn cho bọn họ, dù sao bọn họ mới vừa mắng Liên trưởng cậu ta quý mến nhất.Ngô Việt cau mày, cũng không phải anh ta không muốn cho, mà là anh ta không thích thái độ nói chuyện của người phụ nữ này.
Mà nghe ý tứ của đối phương, vẫn là muốn đi chung với bọn họ.Nghĩ như vậy, Ngô Việt nói với Khổng Thúy: "Tôi có thể cho mọi người đồ ăn, nhưng mọi người không được đi theo chúng tôi."Đời trước Ngô Việt đã từng giúp đỡ Tần Nhất, Tần Nhất vẫn chưa có cơ hội trả lại nhân tình này, hiện tại ngược lại có thể giúp anh ta một tay.Tần Nhất làm mặt lạnh nhìn về phía Khổng Thúy: "Các người muốn đi theo đám bọn họ?"Tần Nhất chỉ chỉ Ngô Việt, Khổng Thúy vênh mặt nói: "Đương nhiên, ai bảo bọn họ là quân nhân, cứu chúng tôi là trách nhiệm của bọn họ.
Những quân nhân như bọn họ đều là dùng tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng chúng tôi để nuôi sống đấy."Tần Nhất nhẹ gật đầu, cô lại quay sang hỏi Ngô Việt: "Liên trưởng, anh chuẩn bị đến thành phố A?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...