Thấy Vân Hoán không lên tiếng, cô ta lại tiến lên trước mấy bước, khẽ cắn cánh môi, chớp chớp đôi mắt."Vân đội trưởng, em vẫn luôn rất thích anh.
Em không muốn điều gì cả, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh, được không?"Cách Hạ Thái càng gần, Tần Nhất có thể ngửi được mùi thơm trêи người cô ta, nồng đậm gay mũi, cũng rất khó ngửi.Tần Nhất úp mặt trong ngực Vân Hoán, cảm thấy buồn cười không thôi.
Hạ Thái luôn miệng nói chỉ muốn ở bên cạnh Vân Hoán, không yêu cầu gì khác, nhưng dã tâm trong mắt cô ta làm thế nào cũng không che đi được.Cô cũng thật bội phục Hạ Thái, trời lạnh như vậy mà còn thể ăn mặc mát mẻ như thế.
Vừa rồi cô mới chỉ liếc qua người Hạ Thái một cái, cô ta thế nhưng chỉ thấy mặc bra tình thú.Mặc dù bên ngoài có khoác một chiếc áo khoác, nhưng chiếc áo khoác đó vừa mỏng vừa ngắn, căn bản là không che được cái gì, so với mặc bikini còn muốn lộ hơn.Với cái bộ dạng này thì làm gì có khả năng chỉ là muốn ở bên người Vân Hoán một cách đơn thuần được.
Tần Nhất thấy, đầu óc cô ta có lẽ bị đông cứng, không dùng được nữa rồi.Vân Hoán lạnh lùng liếc Hạ Thái, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn không thấy nửa điểm gợn sóng.
Trong mắt của anh không hề có bất kỳ sự kinh diễm hoặc ham muốn nào, có chỉ là sự chán ghét.Môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch, anh ôm thật chặt Tần Nhất, đối với ánh mắt nhìn anh tràn đầy mong chờ của Hạ Thái chỉ thản nhiên nói: "Cút."Ngữ khí của Vân Hoán nhẹ không thể nhẹ hơn được nữa, nhưng vô cớ lại khiến cho người ta sợ hãi.
Bọn Lâm Thanh biết, lão Đại nhà mình thật sự nổi giận rồi.Hạ Thái cảm thấy quanh người như bao phủ một tầng áp lực và lệ khí, ép cô ta đến mức sắp không thở nổi.
Cô ta không nghĩ tới bản thân đã ăn mặc thành cái dạng này rồi mà Vân Hoán vẫn không tâm động.Hạ Thái nhíu nhíu mày, cô ta không muốn từ bỏ, đây đã là cô cơ hội cuối cùng rồi.
Ngày mai bọn họ sẽ rời đi, lấy tình huống hiện tại của hai đội thì căn bản không có khả năng chung sống hòa bình.Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, cô ta nhất định không thể buông tha dễ dàng được.
Cô ta đã làm đến tình trạng này rồi, không tin Vân Hoán sẽ không tâm động.Hạ Thái cắn răng, chậm rãi cởi áo khoác trêи người xuống.
Bọn Lâm Thanh đều ở đây, ngay cả thiếu niên cô ta chán ghét cũng có mặt ở đây, thế nhưng cô ta không còn cách nào khác.Chỉ cần cô ta có được Vân Hoán, chút hy sinh này tính là gì.Hạ Thái thẹn thùng che núi tuyết của mình, nửa che nửa đậy, càng lộ vẻ mê người hơn.Cô ta mềm mại nũng nịu mở miệng, âm thanh ngọt ngấy đến nổi da gà, khiến cho người ta nghe xong mềm nhũn chân: "Vân đội trưởng, Hạ Thái nguyện ý trở thành người của anh."Nghe được tiếng sột soạt bên tai, Tần Nhất đầu đầy hắc tuyến.
Không phải chứ, Hạ Thái này vì Vân Hoán cũng quá liều mạng rồi.
Xung quanh vẫn còn năm cái bóng đèn to trình ình ra đấy, thế mà cô ta cũng có thể cởi.Mặt bọn Lâm Thanh cũng tràn đầy hắc tuyến, nhanh chóng xoay người nhìn chỗ khác.
Cô gái này thật sự đủ liều, trời lạnh như vậy mà còn dám mặc ít như thế.Hạ Thái tự cho là Vân Hoán nhất định sẽ tâm động, cô ta đối với dáng người mình rất có lòng tin.
Nhớ ngày đó, những người theo đuổi cô ta chịu không nổi nhất chính là bộ dáng này của cô ta.Nhưng thực tế đã khiến Hạ Thái thất vọng rồi, Vân Hoán của chúng ta là ai chứ? Nữ sinh so với Hạ Thái xinh đẹp hơn gấp mười lần anh cũng không phải chưa từng thấy qua, bọn họ trần trụi nằm ở trêи giường cố gắng câu dẫn anh, nhưng anh lại không cảm thấy có chút hứng thú nào, ngược lại chỉ thấy buồn nôn.Vân Hoán quay đầu đi, hai tay anh nâng Tần Nhất lên, cứ thế ôm Tần Nhất rời đi.
Anh không muốn tốn nước bọt với người điên này.Đột nhiên lơ lửng giữa không trung, Tần Nhất theo bản năng ôm lấy cổ Vân Hoán.
Lúc này cô mới phát hiện cử chỉ của cô và Vân Hoán có phần quá thân mật rồi, cô có hơi không quen.Vân Hoán không có bất kỳ biểu hiện gì không được tự nhiên, như chuyện đương nhiên nhấc bổng Tần Nhất lên, tựa như đang ôm một đứa trẻ con trong ngực vậy.Anh nhận ra được Tần Nhất giãy giụa muốn xuống, giơ một tay trống lên vỗ vỗ lưng Tần Nhất: "Ôm chặt vào, đừng để rơi xuống.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...