Mục Siêu làm méo gì sợ nó? Tuy rằng loại công kích gầm rú này khiến cậu cực kỳ khó chịu.
“Gào cái gì mà gào! Lộ rồi kêu mọe gì hả? Mục Siêu thuấn di đến phía sau tang thi, năng lực này của cậu, không sợ nhất chính chính là tốc độ nha.
Xoay tròn, nhảy, cậu từ từ nhắm hai mắt. Chậc chậc, đến thêm một chục thì tiểu gia cũng giết không bỏ sót!
Cực kỳ thuận tay cầm khảm đao* cứa một nhát qua yết hầu tang thi, thuấn di công kích tang thi phạm vi lớn. Lôi chớp của Thẩm Sâm đuổi theo sau, thẳng tắp xuyên qua cái đầu bự của tang thi. Phi ly vốn bám trên người Mục Siêu nhảy vọt lên, kéo theo trận gió lạnh thấu xương, từ chỗ rạch do cha tạo ra, móng thú cắm phập vào cổ tang thi. (X: * dao bầu, https://.google.com.vn/search?q=%E7%A0%8D%E5%88%80&oq=%E7%A0%8D%E5%88%80&aqs=chrome..69i57j0l7.719j0j7&sourceid=chrome&ie=UTF-8)
Hệt như nhổ hành hẹ, đối lập với thân thể bé xíu của Phi Ly, cái đầu được coi là to lớn kia như đã trưởng thành cần phải nhổ xuống, máu nâu đỏ sậm ào ào phun ra.
“Phi ly lui về sau, ” lời cậu còn chưa dứt, Phi Ly vẫn còn là bé con mang gen dã tính đã mau chóng ôm cái đầu kia lùi về chỗ vốn ở. Tuy nhiên cha bé mắc bệnh khiết phích, đừng có bu vu vào trên lưng cha mà. (X: khiết phích – bệnh yêu sạch)
Cha nói nè, con ôm cái đầu này về làm mịa giề? Mục Siêu hắc tuyến đầy mặt.
Nhưng giờ đâu phải lúc để ý chuyện nì. Bởi vì chuyện loại nhân chủng giết chết dị năng giả ai ai cũng đã biết. Bọn họ truyền nhau tin tức rồi tỏ vẻ, thể ký sinh (chính là tang thi chủ trong thân thể tang thi) sẽ không đứng yên một chỗ rồi mới xông ra công kích con người. Nó có thể thu nhỏ mình lại, chạy theo phong trào của mấy thể ký sinh ăn bám trên thân cá, thừa dịp người ta đang công kích không chú ý cái là nhào tới tấn công.
Hai người đều công kích sau lưng đối phương hoặc tang thi bên cạnh. Điều này cần tin tưởng tuyệt đối. Phi Ly vui vẻ chạy lung tung xung quanh. Tang thi chết tươi dưới móng vuốt của bé cứ như cắt rau hẹ.
Mục Siêu lo lắng cho Phi Ly, ngừng một lúc, đống thi thể trên đất trước mặt thình lình có một nữ tang thi máu me xông ra.
Bộ dáng trông không rõ, toàn thân tang thi này máu me nhớp nhúc muốn mửa, hệt như không có da ấy, là một quái vật cả người toàn máu nhầy nhụa.
Thẩm Sâm lo lắng không yên lên tiếng nhắc nhở. Ra tay cực kỳ mãnh liệt. Chẳng qua mũi tên lôi quang của hắn vừa mới cắm vào đầu tang thi, con mắt đục ngầu đỏ chót kia liền nhanh như chớp rơi ra.
Tầm mắt không còn bị chắn. Hắn nhìn thấy Tiểu Mộc đầu nhà hắn mặt cực chán ghét nhìn chằm chằm con tang thi kia ngã xuống đất đã chết tới không thể chết hơn được nữa. Phát hiện ánh mắt hắn nhìn qua thì liền ngạo kiều trợn to mắt.
—— hứ, lão tử sao có thể phạm sai lầm ngây thơ cấp thấp như vậy.
Thẩm Sâm cúi đầu cười khẽ.
…
Tang thi triều rối loạn, nhưng vẫn còn trình tự.
Còn có hai hoặc ba con loại nhân chủng chỉ huy.
“Cha nhỏ, những người đó đi kìa.” Trong tai nghe truyền tới tiếng Tô Hàng. Cùng lúc đó, cho dù không cần ai nhắc dùm, họ cách xa vầy rồi, mà còn nghe được tiếng ầm vang do tường nội thành dâng lên.
Biểu tình trên mặt Vương chỉ huy tái nhợt cùng kinh ngạc pha lẫn thất vọng không che dấu nổi khiến Tô Hàng nhướn mày.
Bàn về việc ai mà đã biết bản thân mình kỳ thật chỉ là pháo hôi chắc không cam lòng dữ lắm? Nhưng lời nói kế tiếp của Vương chỉ huy, làm cho Tô Hàng tạm thời cải biến cách nhìn đối với người đàn ông này.
“Sao làm thế được… Người dân phải làm sao đây! Sao họ có thể làm như vậy!” Vương chỉ huy trừng to mắt. Hắn biết cao tầng có kẻ sợ chết. Nhưng nào ngờ bọn họ vậy mà muốn quăng hơn mười nghìn dân chúng ở đây để làm đồ ăn cho tang thi!
Nơi an trí cho nhóm dân chúng cậu biết, lập tức để người khác dẫn một đội đi giải cứu dân chúng.
Mục Siêu lôi kéo Thẩm Sâm, Phi Ly đã bị cậu nghiêm lệnh đi theo Thẩm Lộ.
Ba con loại nhân chủng. Tô Hàng đều nhất nhất tìm ra. Một con bị hai người họ giải quyết. Trên cao nhìn xuống, hai con còn lại bị Giản Thành và Lôi Đình dẫn người vây diệt.
Đội Nam Chinh họ tuy rằng thời gian tổ chức ngắn, cũng không phải vội vã thành lập. Phương pháp đối phó loại nhân chủng, mọi người đã sớm diễn luyện rất nhiều lần. Nên hiện giờ mới có thể phối hợp ăn ý như thế.
“Tôi qua đó.” Mục Siêu dặn dò đôi câu. Kéo theo Thẩm Sâm thuấn di đi qua.
Trên chiến trường nhiều người như vậy, có người ngã xuống, có người lui về sau. Nhiều chuyện xảy ra như vậy. Không ai sẽ phân tâm để mắt tới hai người chợt lóe rồi biến mất.
…
Trần Thiên Vũ ngồi trên máy bay, người đi theo bên cạnh gã trừ đám tay chân ít ỏi, thì còn lại cũng chỉ có mấy kẻ khác quốc gia cùng màu da nước tóc thôi.
Ngoài máy bay đột nhiên vang lên tiếng cãi vả.
Trần Thiên Vũ nhắm mắt dưỡng thần cau mày, chiếc máy bay này thuộc máy bay chở hành khách loại nhỏ, chỉ chứa được khoảng trăm người. Mà gã từ sớm đã bình tĩnh đưa người lên máy bay. Đều là đám có cấp bậc ở Tây Nam căn cứ. Đều là người ủng hộ gã.
“Mắc gì không cho bọn tôi lên máy bay!” Thân hình to mộng, người đàn bà trung niên mặc áo da chồn chỉ tay, thịt mỡ trên cánh tay theo động tác của bả run run. Bên người bà ta là đôi nam nữ trẻ trung tuy diện mạo bình thường nhưng quần áo tuyệt đối là mốt thời thượng thịnh hành trước mạt thế.
“Phải đó! Bọn tôi là người nhà họ Lưu! Mấy người không thể chọc vào!” Hai đứa này kiêu ngạo ương ngạnh học trọn vẹn ăn khớp với mụ đàn bà không trông rõ thời cuộc kia.
“Qúy bà Tạ. Bà không đăng ký quyền hạn. Tiểu thư cùng công tử đây cũng không. Cho nên mau chóng rời đi cho.” Cơ trưởng đang gấp muốn chết. Ba mẹ con mụ này sao cứ dây dưa lằng nhằng miết thế hả trời!
Tạ quý bà, mọi người vốn luôn gọi mụ là Tạ phu nhân! Người đàn bà thân thể béo bự đến thế, vậy mà có thể linh hoạt tránh thoát khống chế của mấy người đó.
“Lưu Bảo! Mày là suc sinh heo chó chẳng bằng! Lão nương đợi mày nhiều năm! Đẻ trai sinh gái cho mày! Mày lại dắt theo hồ ly tinh bỏ chạy?! Mày là thứ vong ân phụ nghĩa!” Tạ phu nhân cùng cặp con trai con gái của mình dùng chính thân thể đụng ngã đám người chặn bọn họ. Hai người trẻ tuổi lấn theo mẹ của họ bắt đầu lớn tiếng kêu gào khóc lóc thảm thiết kể lể.
Trên máy bay nghe rõ mồn một luôn.
Mặt Trần Thiên Vũ đen sì, Lưu Bảo nhìn đại sự chẳng lành, vội vàng đẩy tránh người phụ nữ quyến rũ động lòng người cứ nhõng nhẽo bám dính trên cánh tay của mình.
“Trưởng căn cứ, tôi sẽ xử lý tốt.” Nội tâm ông ta căng thẳng vô cùng. Trần Thiên Vũ luôn hỉ nộ vô thường. Tuy bản thân mình thuộc phái mạnh mẽ ủng hộ gã, nhưng gã có núi dựa là dị quốc, Trần Thiên Vũ sẽ đối bọn họ thế nào đều không tính là lạ!
Mặt Lưu Bảo đen thùi hệt như đáy nồi.
Tạ phu nhân là con gái Tạ gia mà ông ta lấy, cũng nhờ Tạ gia ông ta mới ngồi lên được vị trí hiện tại.
Có điều giờ Tạ gia bị lật đổ, ông ta bị sắp đặt nhiều năm cũng không cần phải ngó sắc mặt của mụ đàn bà béo phệ kia nữa. Lập tức trắng trợn đưa người tình nhỏ che dấu đã lâu đến bên người.
Tạ phu nhân cũng từng ầm ĩ với ông ta, nhưng con cái cùng chất lượng sinh hoạt của bản thân hiển nhiên đã vượt qua tình cảm vợ chồng. Tiếp đó, trừ khi muốn tiền, Tạ phu nhân cũng không ồn ào nữa. Mà người bên cạnh Lưu Bảo càng hiểu rõ ông ta. Mạt thế đã đến, ai còn để ý phẩm đức mịa gì? Giờ tang thi triều tràn tới. Lập tức nghiệm chứng câu “Vợ chồng vốn chim cùng rừng, nạn đến liền tự chắp bay”.
Bên này, Lưu Bảo dàn xếp cho mình cùng chuyện cám bã của bản thân. Bên đây, Mục Siêu kéo theo Thẩm Sâm thuấn di đến chỗ chẳng ai để mắt. Vừa lúc trông thấy Lưu Bảo cùng cám bã của ổng trình diễn đại chiến gia đình. (X: cám bã = tào khang. Vẹn nghĩa tào khang, ý chỉ tình cảm vợ chồng hoạn nạn có nhau, trong ý truyện lại diễn tả châm chọc)
Đám người không biết xấu hổ này, sao có thể đi theo được chứ.
Lưu Bảo ban đầu còn đẹp lời khuyên bảo, nào hay Tạ phu nhân lập tức xông tới! Ông ta cả ngày không ngồi văn phòng thì chính là thân thể tiêu mòn sạch sẽ trên người cô tình nhân nhỏ sao có thể sánh với Tạ phu nhân to khỏe ngoài ăn là ngủ dưỡng ra cả đống mỡ chứ?
Bị đè nặng, trên mặt cùng cánh tay hễ chỗ nào lộ ra da thịt đều đau đớn nóng rát.
“Đồ đàn bà thối tha này!” Lưu Bảo tức cực. Tuy đánh không lại, nhưng phản kháng nhất định phải có!
…
Một người trông coi đại chiến gia đình, người khác quan sát tình huống võ trang chung quanh.
Thẩm Sâm cảm thấy người bên cạnh chọt chọt hắn. Vì bên người Trần Thiên Vũ có kẻ biến dị thính giác, hai người trao đổi ngôn ngữ rất ít. Mục Siêu bĩu môi với Tạ phu nhân bên kia—— nhìn kìa.
Thẩm Sâm hơi nghi hoặc ngó qua. Ngoại trừ bốn miệng nhà họ Lưu ầm ĩ, chỗ đó còn một số bảo tiêu đứng bên phe Tạ phu nhân. Trong đó, hắn nhìn thấy hai người quen.
Lương Thiên và Từ Huy.
Hai người họ đứng tuốt rìa ngoài. Mục Siêu dùng dị năng, đưa tay vòng ra sau lưng Từ Huy, chọt chọt cậu ta. (X: chắc chiêu mới của MS, cách một khoảng hoạt động một bộ phận nào đó trên người)
Từ Huy quay đầu, chỉ thấy một bàn tay bay giữa không trung, bị dọa thiếu chút nữa la lên. Động tác của cậu ta Lương Thiên hiển nhiên biết. Lương Thiên phản ứng kịp thời lập tức thuận theo vị trí ngón tay nhìn lại. Trông thấy Mục Siêu cùng Thẩm Sâm ngồi xổm ở chỗ kín đáo không dễ bị phát hiện. Mục Siêu còn hưng trí bừng bừng vẫy tay chào gã.
Vẫy tay chào em gái cậu á! Gân xanh trên trán Lương Thiên nhảy nhảy. Vì sao luôn có cảm giác gặp được hai tên này đều sẽ chẳng có chuyện gì tốt hết?
Bắt chuyện xong, Lưu gia bên này cũng gần thu cuộc. Lưu Bảo không địch nổi, nhưng quyền lực đã trong tay. Vốn nhìn vào phần tình cảm cha con không muốn động thủ, nhưng nhớ đến đứa nhỏ trong bụng tình nhân nhỏ của mình, lập tức khí phách tăng vọt.
Chị em Lưu gia cùng mẹ tụi nó, bị đội hộ vệ dùng súng chỉa vào ngực vị trí trái tim.
Bọn họ tiếc mạng người, cho dù gây rối lợi hại hơn nữa, cũng là bởi vì Lưu Bảo có điểm kiêng kị, hiện giờ xem ra…
Tạ phu nhân đặt mông ngồi dưới đất, một tầng bụi đất bay lên.
Hai người Thẩm Mục coi náo nhiệt không sợ lớn chuyện rốt cuộc cũng chui ra. Coi trò vui xong rồi, lại không ra tay bịt mồm vịt kẻo nó bay mất nha.
“Trần trưởng căn cứ, ra đây gặp mặt xíu đi. Tâm sự một chút sao lại vứt bỏ đám trói buộc chúng tôi ở nơi này cho tang thi để mấy tranh thủ thời gian thiệt cảm động quá à ~” Mục Siêu cà lơ phất phơ. Trong ánh mắt lại lộ ra sát khí.
Mọi người nơi này bị hai vị khách không mời mà tới còn huyên náo làm cho hoảng sợ.
Trần Thiên Vũ nghe thấy tiếng cậu nháy mắt đen mặt. “Giết tụi nó.” Gã ra lệnh cho đám tay chân của mình. Lúc này ngoại thành và nội thành muốn tới đây, ít nhất thì người thường là không thể. Dị năng giả lại bị thi triều kéo, hoặc nên nói, đến kiếm chuyện cũng chỉ có hai người bọn họ.
Trước đó Mục Siêu đã bổ sung một chút tinh thần lực. Ngay đến thuấn di cũng chẳng cần. Dùng nén không gian chuyển bản thân vào trong cabin.
“Trần trưởng căn cứ, mong ngài đi cùng tôi đi một chuyến.” Nói xong, kéo Trần Thiên Vũ, không chờ gã phản ứng, liền lôi ra cabin. Tiện tay ném về phía Lương Thiên đứng đằng sau.
Biết ngay là không có chuyện tốt mà! Lương Thiên suýt chửi mịa nó chứ. Nhưng hắn nào dám phản kháng nha… Đành khổ bức dùng tay siết giữ cổ Trần Thiên Vũ, một tay quặp cánh tay gã.
Mục Siêu quay lại cabin.
Những người đó nói gì thì cậu chỉ nghe hiểu “Baka” và “Smecta” thôi hà. Bó tay. (X: Baka = ngu ngốc, tiếng nhật. Smecta: ban đầu là trợ từ ngữ điệu trong câu trần thuật của tiếng Hàn, nhưng về sau theo ngôn ngữ mạng thường thể hiện ý tứ khinh bỉ, châm chọc)
“Về phần tụi mày, lập tức đi kết bạn cùng tang thi nha.” Cũng chả quan tâm đối phương có nghe hiểu hay không. Mục Siêu mang theo toàn bộ máy bay, nháy mắt biến mất trong sân bay thành tị nạn trước mặt mọi người.
…
Chỉ trong tích tắc. Tang thi liền vây quanh chiếc máy bay nọ. Từ cửa sổ máy bay có thể nhìn thấy đám tang thi bám vào thân máy bay gõ đập. Mà phía sau phi cơ của họ, không có đóng cửa!
Loại bò sát gan nhất bò tới bò lui trên máy bay, từ ngoài cửa sổ dòm người bên trong; tang thi loại cường hóa, loại tàn bạo, loại biến dị từng chút từng chút đập ầm ầm trên thân máy bay. Tiếng móng vuốt bén nhọn rạch cào trên thân máy bay tuôn ra chói tai khiến người ta gai người.
Dị năng giả trên phi cơ rất ít ỏi. Bởi vì đội hộ vệ dẫn theo chiếm nhiều diện tích. Mà giờ đây, lại là thời khắc mà bọn họ cực kỳ hối hận.
Mục Siêu chuyển dời máy bay tới trung tâm thi triều, rồi bản thân tức khắc rời đi.
Vì thế sân bay trong nội thành, những ai thấy được sắc mặt đều trắng nhợt thì Mục Siêu đã quay lại.
…
“Đội trưởng, phát hiện một chiếc máy bay ở bên kia, đo lường kiểm tra có sinh mệnh hoạt động, cứu viện không ạ?” Vương chỉ huy nhìn theo hướng tiểu binh chỉ. Nơi đó dù khỏi chỉ, hắn cũng trông thấy được chiếc máy bay nọ.
“Không cần.” Hắn nghe thấy thanh âm lạnh lùng của mình nói như vậy.
Tiểu binh hiển nhiên sửng sốt một chút, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh.
Gã nào biết, Vương chỉ huy biết rất rõ chiếc máy bay đó. Là máy bay của trưởng căn cứ.
Bất quá máy aạy đột ngột xuất hiện hấp dẫn tầm mắt ngược lại giúp bọn họ tranh thủ thời gian chống đỡ thi triều. Nhóm binh lính tiền tuyến cùng dị năng giả, cuối cùng cũng có thể thở hắc một hơi.
…
Trở lại cạnh Thẩm Sâm, Mục Siêu mới cảm thấy tốt hơn xíu. Chưa từng thử di chuyển vật thể khổng lồ như vậy, bên trong còn có nhiều người nữa chứ, tinh thần lực bị ép tới chẳng còn một miếng.
Lau mồ hôi trên đầu.
“Thẩm phó đội trưởng, mấy người làm thế đến cùng là muốn làm gì đây!” Trần Thiên Vũ lạnh lùng nói. Chẳng qua hiện tại, gã cũng chỉ có thể ra oai thế thôi, chính gã rõ ràng, không có mấy người kia giúp đỡ, cân lượng bao nhiêu đều là vấn đề. Bên người chỉ còn tên Lưu Bảo nhát cáy, tuy nhóm hộ vệ đều ở đây, nhưng không còn ông chủ thì hộ vệ còn gọi là hộ vệ hay sao? (X: ý là đội hộ vệ đều của hai nước dị quốc, chắc thế)
Không ngoài suy đoán của gã, trừ đội hộ vệ của Lưu Bảo, những người khác sớm tự động giải tán.
Trần Thiên Vũ nhìn mặt mày tên Lưu Bảo bị dọa tiểu ra quần. Nghĩ vậy cảm thấy mạng mình thoáng chốc được nâng cao.
Tạ phu nhân có khi nào thấy qua bộ dạng sợ sệt của Lưu Bảo như thế? Thân dưới còn có chất lỏng xúi quẩy chảy ra. Trong lòng vừa chua xót vừa hả giận. Nhào tới đánh chửi Lưu Bảo.
Mục Siêu không rảnh quản mấy chuyện đó. “Chúng tôi đã khống chế được đại thế của thi triều, ngài còn không biết nhỉ? Trần trưởng căn cứ?”
Ánh mắt Trần Thiên Vũ nhất thời trợn to, khống chế được rồi? Vậy tại sao tiền tuyến lại phái người truyền tin nói là thương vong quá nửa chẳng thể xoay chuyển trời đất nữa? Nếu đã khống chế được, tại sao bọn họ phải chạy trốn?!
“Mày, mày cố ý?!”
Tai nghe truyền đến thanh âm mỏi mệt lại hưng phấn của Tô Hàng, nhóc nói: “Bên con đã tiêu diệt toàn bộ loại nhân chủng hiện có.” Những lời này mang một tầng ý khác, họ thắng.
Trần Thiên Vũ như gà trống bại trận, gục đầu xuống. Đến lúc này, còn tranh giành gì nữa? Nhớ tới những sắp xếp của mình trước đó, giờ nhìn lại tựa như một trò cười. Vì lợi lộc nhất thời và thuốc phiện nên cấu kết với người ngoài … Giờ thì sao? Gì cũng không có.
“Chúng tôi sẽ đưa anh trở về, anh cần phải kể rõ ràng toàn bộ sự việc cho căn cứ Bắc bộ.” Thẩm Sâm đáp lời. Sau đó cũng chả thèm để ý đến gã đàn ông khi nghe hắn nói hết liền ngẩng đầu lên.
“Từ Huy, cậu cùng Lương Thiên, giờ làm gì?” Mục Siêu ngược lại muốn chiêu mộ hai người này đến Tây Bắc căn cứ.
Từ Huy ngửa đầu nhìn Lương Thiên, hai người dòm nhau. Đồng thời lắc đầu: “Tây Nam căn cứ hiện tại cần người.”
“Tôi đến đó thì vơ vét được gì chứ, không bằng mò vét ở nơi này cũng khá hơn.”
Trăm miệng một lời, chỉ là Từ Huy lại nói sạch sẽ những gì Lương Thiên nghĩ trong lòng.
“Đợi chút! Bọn tôi muốn đi với mấy người! Đưa bọn tôi theo!” Giọng nói the thé vang lên. Mọi người mới nhớ ra, bên cạnh còn có bốn miệng Lưu gia.
“Chậc chậc, Tạ phu nhân, có biết câu này hay không?” Mắt đào hoa của Mục Siêu nhướn lên, phong tình vô hạn, làm cho đám người đối diện không nói lý kia đều ngơ ngẩn.
“Giúp người là tình cảm, không giúp người là bổn phận.” Ánh mắt bỗng dưng biến lạnh. Khiến mấy người nhìn cậu đều rùng mình.
Hai người Thẩm Mục xoay thân rời đi, lưu lại cho mọi người một bóng lưng cuồng bá khốc huyễn điếu tạc thiên.
Khoảng một lúc sau, có người chạy đến tiếp nhận Trần Thiên Vũ trong tay Lương Thiên. Từ Huy nhìn Trần Thiên Vũ vẫn trông về phương hướng Thẩm Sâm cùng Mục Siêu biến mất. Đột nhiên cười.
“Vợ yêu em cười gì thế?” Lương Thiên xoa ót hỏi.
“Không có gì.” Cười bản thân may mắn, may mắn em sớm một bước gặp được anh.
Tác giả có chuyện muốn nói: nếu đột nhiên ngắt phặt, chính là do khuẩn tác giả khai giảng! QAQ
Thiệt tuyệt vọng qáu mà…. Lại phải giảm bớt rồi QAQ oa oa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...