Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Dạ Mặc Nhiễm thấy cây kéo trên bàn, không biết lấy khí lực từ đâu, bèn kiên quyết vươn tay cầm lấy kéo, không hề do dự đâm thẳng vào bụng mình.

Phương Cẩm từ cửa xộc vào nhìn thấy, vội vàng ngăn cản hắn tự làm hại mình nhưng vô ích, máu đã chảy nhỏ giọt từ bàn tay đang cầm lưỡi kéo sắc nhọn xuống.

Dạ Mặc Nhiễm ngoại trừ đau đớn như xé bụng ra thì đã không còn chút cảm giác nào nữa.

Phương Cẩm quẳng cây kéo sang một bên, lo lắng ôm Dạ Mặc Nhiễm vào lòng: “Tiểu Nhiễm…”

Nằm cuộn tròn trong cái ôm ấm áp khiến Dạ Mặc Nhiễm từ từ ngừng giãy dụa.

Bỗng, một luồng ánh sáng màu xanh đậm từ trên thân thể Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi tỏa ra, sau đó vây quanh người hắn mà bành trướng ra ngoài.

Dạ Mặc Nhiễm hoảng hốt cùng Phương cẩm đang sợ hãi không biết chuyện gì đang xảy ra.

Phương Cẩm vội vã khóa trái cửa lại, muốn tới gần Dạ Mặc Nhiễm, lại bị tầng quang mang bao quanh hắn chặn lại.

Dạ Mặc Nhiễm tê tâm liệt phế kêu rên, Phương Cẩm không tới gần được, đành quỳ ngay bên cạnh, sâu trong đáy mắt tràn đầy thống khổ sâu đậm.

Ở ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng gọi cùng tiếng đập cửa, Dạ Mặc Nhiễm nằm trên mặt đất từ từ nhắm hai mắt thở dốc, ánh sáng xanh đậm trên người ngày một mờ đi.

Phương Cẩm vội vàng bò tới ôm chặt Dạ Mặc Nhiễm vào trong lòng.

Dạ Mặc Nhiễm kéo tay Phương Cẩm đặt trên bụng mình, cố sức đè xuống, Phương Cẩm rất sợ làm hắn đau, nhưng rất nhanh y cảm thấy có một cái gì đó không tầm thường.

Không xác định nhìn nhìn Dạ Mặc Nhiễm, y nhẹ gọi: “Tiểu… Nhiễm?”


Dạ Mặc Nhiễm thong thả nhắm mắt lại, thanh âm suy yếu uể oải:

“Kết tinh… không gian, em không biết… tại sao lại… như vậy, Cẩm… em không đau nữa rồi, chỉ là… cảm thấy… mệt mỏi quá.”

Vừa dứt câu, hắn liền ngã vào lòng Phương Cẩm, hôn mê bất tỉnh.

Uỳnh một tiếng, cửa bị đá văng, một đám người tràn vào.

Tiểu Võ dậm chân quát lớn: “Phương Cẩm, con mẹ nhà anh, sao lúc nào cũng thích chơi trò khóa cửa thế!”

Hồ Hiểu Ba vội ngăn hắn lại: “Cậu đừng nóng, xem Mặc Nhiễm làm sao trước đã.”

Phương Cẩm nghiêm mặt lạnh lẽo tống hết bọn họ ra ngoài.

Tiểu Võ con mắt thiếu chút nữa lọt tròng, lại bị Quách Hoằng áp đảo lôi về phòng.

Trời còn chưa sáng, Dạ Mặc Nhiễm đã tỉnh lại, hắn khẽ động đậy, cảm thấy Phương Cẩm ôm mình chặt cứng, như thể sợ hắn lại làm ra chuyện gì thương tổn đến bản thân.

Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới chú ý tới vết thương trong lòng bàn tay Phương Cẩm, tự trách ảo não vuốt nhẹ: “Đau không?”

Phương Cẩm lắc đầu: “Ăn một chút gì đi.”

Dạ Mặc Nhiễm gật đầu, từ không gian lấy ra một vài thứ đưa cho Phương Cẩm.

“Em muốn ăn pasta. ” (mỳ ý ^^)

“Được.”

Lúc Phương Cẩm bưng đĩa mỳ ý đi vào phòng, đã thấy Dạ Mặc Nhiễm đang ôm bụng đứng bên cửa sổ, trong lòng cả kinh, vội đặt đĩa xuống chạy tới ôm người kia vào long:

“Lại đau nữa sao?”

Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu: “Không có, sau này cũng sẽ không đau như vậy nữa rồi, Cẩm, anh có biết dị năng giả phân thành hai loại không?”

Phương Cẩm lắc đầu.

“Em cũng vậy, khi vừa vào không gian, thì đột nhiên suy nghĩ này đã hiện ra trong đầu. Một loại là ý niệm dị năng giả, một loại là tinh thần lực dị năng giả. Như anh, Tiểu Võ, Phan Thần đều thuộc về ý niệm dị năng giả, dùng ý niệm để phát động dị năng.”

“Còn em là loại tinh thần lực?”

Dạ Mặc Nhiễm gật đầu.

“Có cái gì khác nhau?”


Vừa nói chuyện, y vừa tranh thủ xúc một dĩa mỳ đút vào miệng Dạ Mặc Nhiễm.

Đợi khi nuốt hết thức ăn trong miệng, Dạ mặc Nhiễm mới tiếp tục nói: “Chỉ cần còn có ý niệm là có thể vận dụng dị năng, cũng giống như thể năng của con người, nghỉ ngơi tốt là có thể sử dụng.”

“Vậy tinh thần lực vốn phải thông qua tinh thần?” Y thừa dịp vừa hỏi vừa lừa đút thêm một miếng nữa cho Dạ Mặc Nhiễm.

“Đúng vậy, tinh thần lực của dị năng giả là linh hồn của bản thân mang theo một sức mạnh tiềm ẩn, dùng rồi sẽ hết, hơn nữa nghỉ ngơi cũng không thể khôi phục lại được, do vậy, dù kiệt sức cũng không ảnh hưởng tới tinh thần lực mà vẫn có thể phát động dị năng.”

“Ừ, vậy sau này em đừng dùng dị năng nữa.”

Nhân cơ hội lại đút thêm một miếng, chờ Dạ Mặc Nhiễm nuốt xuống, y mới hỏi tiếp:

“Sử dụng không gian lấy thứ này thứ kia có tiêu hao tinh thần lực không?”

“Cái này có thể không cần tính đến, vì có lẽ chỉ mất một phần rất nhỏ thôi.”

Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu ý bảo ăn không nổi nữa, Phương Cẩm nhìn trên đĩa chỉ còn một chút, cũng thỏa mãn mà đặt đĩa xuống.

Chỉ chỉ vào bụng mình, hắn nói: “Ngày hôm qua anh sờ thấy cái thứ cứng cứng trong bụng em chính là tinh thần lực kết tinh đó.”

Phương Cẩm ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, lúc này, Dạ Mặc Nhiễm mới ý thức được lúc nãy nói chuyện với Phương Cẩm, hắn đã bất tri bất giác mà ăn nhiều hơn so với bình thường, thì ra là y cố ý đánh lạc hướng hắn, giờ hắn ăn xong, y lại khôi phục thành cái dạng tảng băng ngàn năm không tan này, thật đáng ghét!

“Tinh thạch nếu như bị hư hao, em cũng sẽ mất mạng.”

Phương Cẩm ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm: “Cái gì?”

Dạ Mặc Nhiễm sờ sờ bụng mình: “Nếu như tinh thạch bị phá hủy, em cũng sẽ chết, thế nhưng, chỉ cần có tinh thạch, em vẫn sẽ cường đại giống như ý niệm dị năng giả.”

Phương Cẩm nhíu mày nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm thật lâu: “Sau này không được tùy tiện sử dụng dị năng nữa.”

Dạ Mặc Nhiễm cười cười, vươn tay ôm lấy cổ Phương Cẩm, Phương Cẩm vội vã cầm lấy tay hắn, không cho hắn cử động mạnh mà ảnh hưởng đến vết thương.


Dạ Mặc Nhiễm hì hì cười, kéo bên vai bị thương của mình ra, ngay cả một dấu vết cũng chẳng có.

Phương Cẩm vô cùng kinh ngạc ngây người, còn Dạ Mặc Nhiễm thì ngẩng đầu lên khơi mào một nụ hôn sâu triền miên.

Dạ Mặc Nhiễm lôi kéo Phương Cẩm bò lên trên khoảng sân phơi nắng ở tầng 3, ngồi trên ghế salon hình tròn, hắn thoải mái dựa vào lòng Phương Cẩm.

Phương Cẩm ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm, hai người mười ngón tay giao quấn: “Cẩm, bao lâu nữa mặt trời mới mọc?”

Gió trên biển tuy rằng không lớn, nhưng thổi vào người cũng có chút lạnh, Phương Cẩm đang suy nghĩ có nên xuống dưới lấy chăn đem lên không.

“Cẩm… anh nói em có nên cảm tạ thời đại tận thế này không?”

Nhìn Dạ Mặc Nhiễm không muốn động đậy, Phương Cẩm chẳng thể làm gì khác hơn là ôm sát hắn vào lòng, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình mà sưởi ấm cho hắn.

“Nếu như không phải tận thế, thì mỗi ngày anh đều vội vàng làm việc của anh, còn em… đại khái cũng vẫn tiếp tục bay qua bay lại biểu diễn khắp nơi, nói vậy, chúng ta có lẽ… vĩnh viễn cũng sẽ không giống như bây giờ…”

“Muốn đánh đàn sao?”

Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu: “Em chỉ là đang nghĩ tới một câu nói…”

Mặt trời như lòng đỏ trứng màu da cam từ từ nhô lên từ phía cuối chân trời, xua tan đi bóng đêm mờ mịt, sâu trong đáy mắt đen thẳm của Dạ Mặc Nhiễm, một tình cảm ấm áp chậm rãi lan tỏa.

Nghe tiếng nước biển cuồn cuộn ngoài khơi, từng cơn sóng nối tiếp nhau lấp lánh ánh sớm mai, hắn nhẹ nhàng nói:

“Phúc hề họa sở phục… Họa hề phúc sở ỷ.” (Phúc đi đôi với họa, trong họa lại có phúc, trong phúc lại có họa)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui