Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Phảng phất nhớ tới thời gian chạy trốn tìm đường sống trước kia.

Dạ Mặc Nhiễm an tâm ngủ trong nhiệt độ ấm áp của Phương Cẩm, quẩn quanh là hương vị quen thuộc ấy.

Phó Nhất Hàng đẩy cửa ra, có chút kinh hoảng gọi bọn họ dậy, Phương Cẩm phản xạ có điều kiện đem Dạ Mặc Nhiễm bảo vệ sau lưng, lạnh lùng nhìn Phó Nhất Hàng chăm chú.

“Chuyện gì?”

Phó Nhất Hàng thở hổn hển một hơi rồi nói rõ tình hình:

“Không biết vì sao đám tang thi đều tụ lại ở chỗ này, có lẽ lầu trên còn có người sống sót, hoặc là bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi.”

Dạ Mặc Nhiễm một khi ngủ cạnh Phương Cẩm sẽ theo bản năng mà thả lỏng, không thèm để ý chút nào, cũng chẳng có tí ti đề phòng.

Bị đánh thức từ giấc ngủ sâu nên có chút ngẩn ngơ, hắn dựa vào người Phương Cẩm mà ngồi dậy, mắt mũi kèm nhèm hỏi:

“Làm sao vậy?”

Phương Cẩm đem quần áo rơi trên mặt đấy đưa cho Dạ Mặc Nhiễm:


“Đứng lên mặc quần áo, tang thi tới.”

Dạ Mặc Nhiễm chậm rì rì mặc quần áo, trong miệng ai oán làu bàu:

“Chết tiệt! Đến ngủ cũng không xong! Đây rõ ràng là tra tấn tinh thần mà! Cẩm, để đó, tôi sẽ đem đầu bọn chúng đập nát hết! Shit!”

Phó Nhất Hàng khóe miệng có rút, vội vàng chạy đi lo việc.

Mọi người thu thập những thứ cần thiết, sắc trời bên ngoài cửa sổ vẫn âm u như trước.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng tang thi gầm gừ bên ngoài càng khiến lòng người hoảng loạn hơn bao giờ hết.

Quách Hoằng vén rèm cửa sổ, nhìn qua khe quan sát bên ngoài, trong lòng lo lắng chỉ tăng chứ không giảm.

“Tang thi càng ngày càng nhiều, đều chạy tới tòa nhà này tụ tập, mặc kệ có phải bọn nó đến vì chúng ta hay không, lần này sợ rằng… không thể may mắn thoát khỏi được rồi.”

Tiểu Võ theo Quách Hoằng nhìn ra bên ngoài cũng có chút há hốc mồm: “Trời ạ! Tôi chỉ có một tay phát động dị năng, không biết còn có thể thấy thái dương ngày mai không nữa, thượng đế của con ơi…”

“Nếu như ngày mai trời đầy mây, cậu cũng chẳng nhìn thấy mặt trời được đâu!”

Mao Bân quăng mấy bộ quần áo vào trong túi, rồi nói với Tiểu Võ: “Đừng có ngồi đây cầu xin thượng đế, nhanh thu dọn đồ đạc đi.”

Phương Cẩm rất nhanh thu xếp quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, lại còn đặt thêm vào trong túi Dạ Mặc Nhiễm không ít đồ ăn.

“Tiểu Nhiễm cầm chắc súng, mặc kệ có phát sinh chuyện gì cũng đừng sợ, đã có tôi ở đây.”

Suy đi tính lại, Dạ Mặc Nhiễm cầm súng giắt vào thắt lưng.

“Tôi cũng không phải tiểu hài tử, anh cứ giữ mình cho tốt là được rồi.”

Lý Băng Băng lấy hết mấy món đồ sơ cứu trong nhà Vương Võ Thắng ra, toàn bộ nhét vào trong túi, rồi nói với mấy người đang rối ren lo lắng đằng kia:


“Chúng ta phải chạy ra ngoài thế nào đây? Hay là chờ một chút xem những tang thi kia có phải hướng về chúng ta thật không đã?!”

Cũng may cha mẹ Vương Võ Thắng bình thường thích đi du lịch, cho nên trong nhà có đến mấy cái túi du lịch to, mọi người vội vàng tống hết thức ăn cùng ít vật dụng hàng ngày vào đó.

Vương Võ Thắng cùng Quách Hoằng đeo túi nặng, còn túi nhẹ hơn để Tiểu Võ và Mao Bân phụ trách.

Phó Nhất Hàng suy nghĩ một lúc rồi nói với Phương Cẩm: “Cậu giờ còn có bao nhiêu đạn? Chúng tôi mấy người đều có súng, thế nhưng đạn đã dùng hết lúc ở trong trường học rồi, nếu như cậu vẫn còn, có thể đưa cho chúng tôi một ít không, có lẽ phần thắng đột phá được vòng vây sẽ lớn hơn một chút.”

Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm đến bên cạnh mình, giương mắt nhìn đám người Phó Nhất Hàng.

Y hiểu rất rõ về con người, những người bình thường vì sinh tồn cũng có thể giết người phóng hỏa, huống chi là những người cả ngày kè kè với khẩu súng kia, thì càng vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn nào.

Nếu như mấy người kia giống như vậy, y tuyệt sẽ không nhân từ với bọn họ.

Cái thứ nhân tính đó so với tang thi còn đáng sợ hơn.

Loại tư thái đề phòng này, Dạ Mặc Nhiễm đời trước đã thấy qua nhiều, chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi mà Phương Cẩm cũng đã khẩn trương đề phòng, cuối cùng hầu như trở thành động tác bản năng của thân thể.

Từ hai bàn tay trắng đến lão đại hô phong hoán vũ, loại người nào cũng đã thấy qua.

Lúc đầu là vì họ cũng đã giúp mình nên Phương Cẩm mới không bỏ lại bọn họ, nếu như bọn họ thực sự giống mấy kẻ kia, thì thực sự không còn gì để nói nữa.

Những người đó đối với anh em thì dùng tính mệnh để giảng nghĩa khí, còn đối với người ngoài thì phải xem giá trị lợi dụng mà thôi.


Bây giờ, Phương Cẩm làm vậy, Dạ Mặc Nhiễm tự nhiên hiểu rõ ý nghĩ của y, nghĩ vậy, hắn đặt tay kia lên cánh tay y, trấn an nói:

“Cẩm, chớ khẩn trương, bọn họ là cảnh sát, không phải xã hội đen.”

Phó Nhất Hàng lúc này mới biết vì sao Phương Cẩm đột nhiên nổi sát khí, lập tức đưa thẻ cảnh sát cho y nhìn.

“Đừng hiểu lầm, chúng tôi là người của tổ trọng án nên đều được cấp súng, tuyệt đối không phải như cậu nghĩ!”

Phương Cẩm lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ vài lần, rồi mới từ trong túi lấy ra mười hai viên đạn đưa cho bọn họ.

“Các canh không có ống giảm thanh nên đừng tùy tiện nổ súng, bằng không sẽ thu hút càng nhiều tang thi.”

Kể cả mấy người này là cảnh sát đi nữa thì cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ không mang đến sự uy hiếp gì, nhất là khi trong tay lại có vũ khí.

Cho nên Phương Cẩm không đưa nhiều lắm, dù sao y chỉ cần bảo vệ Dạ Mặc Nhiễm an toàn, còn những người khác chết sống thế nào, cho tới bây giờ y vẫn không thèm quan tâm.

Phó Nhất Hàng cầm lấy đạn, cười cười nói: “Cám ơn, chúng tôi sẽ chú ý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui