Phương Cẩm cầm túi hành lý ngồi ở bên giường, cúi đầu lục lọi trong túi mãi.
Dạ Mặc Nhiễm thì nằm ở một bên lẳng lặng nhìn y.
Cậu nhóc nhỏ gầy đen đúa như dân tị nạn Châu Phi ngày xưa giờ đã lớn đến vậy rồi, đôi vai dày rộng, hai chân thon dài, ngoài ra còn có vòng eo nhỏ.
Cũng không phải kiểu tam giác ngược khó coi, mà là một tỉ lệ thập phần hoàn mỹ, cơ thể cân xứng.
Cho dù y đang mặc áo sơmi cũng có thể mơ hồ nhìn ra đường cong phía sau lưng, y bây giờ vô luận đứng ở chỗ nào, chắc cũng đều có thể tạo cho người khác cảm giác y là một người trầm ổn, đầy mạnh mẽ.
Y đã trưởng thành, trở thành một nam nhân xuất sắc.
Phương Cẩm cầm súng đưa cho Dạ Mặc Nhiễm, rồi nói cụt ngủn: “Cất kỹ.”
Dạ Mặc Nhiễm cầm lấy súng, lật qua lật lại: “Đưa tôi súng… anh không sợ tôi nhỡ tay cướp cò sao?”
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm không nói một lời, cứ lẳng lặng mà nhìn hắn.
Thẳng đến khi Dạ Mặc Nhiễm thấy da đầu tê dại, mới đem súng lục đặt bên cạnh, sau đó ngồi xuống, rồi nhéo mặt Phương Cẩm nặn thành đủ mọi hình thù kì quái.
“Nói chuyện nói chuyện! Khi còn bé anh cứ như vậy khiến tôi nhịn không được muốn bóp cái bản mặt này, đừng có dụ dỗ tôi, bây giờ tôi cũng không có tinh lực đánh nhau với anh.”
Lấy tay chọc chọc cơ ngực cứng rắn của y, Dạ Mặc Nhiễm rầu rĩ nhỏ giọng nói: “Ôi, bây giờ có đánh cũng không lại nữa rồi.”
Buông tha cho gương mặt bị nhéo mà vẫn chẳng xi nhê gì kia ra, hắn tựa ở đầu giường, khóe môi nhếch lên, nhợt nhạt mỉm cười, vẻ mặt thanh nhã cao quý, giống như một tiểu vương tử kiêu ngạo.
“Sao anh lại ở chỗ này? Đừng có nói với tôi hôm đó anh tiện đường đi học vô tình gặp chuyện này đấy nhé.”
Phương Cẩm nhặt cây súng bị Dạ Mặc Nhiễm quăng ở một bên kia, rồi cất kỹ, ngữ khí vẫn bình thản như trước.
“Ngày mai nhớ phải mang theo, tình hình sẽ càng ngày càng nguy hiểm, nên phải phòng ngừa vạn nhất…”
“Anh đừng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, tại sao anh lại ở chỗ này?”
Đời trước chắc vì hắn không hỏi rõ, kết quả đến khi mất đi rồi mới biết chân tướng, khiến trong lòng Dạ Mặc Nhiễm vẫn luôn nhức nhối.
Nếu ông trời lại cho hắn một cơ hội, hắn tuyệt không hy vọng lần thứ hai giẫm lên vết xe đổ ấy.
Phương Cẩm không rõ Dạ Mặc Nhiễm vì sao cứ phải hỏi riết vấn đề này không tha, ngoại trừ anh em, âm nhạc, cùng người cha mà hắn vừa yêu vừa hận ra, đối với những chuyện khác, Dạ Mặc Nhiễm chẳng bao giờ để bụng.
Có lẽ là do hắn hiếu kỳ, chỉ cần mình không nói, hắn cũng sẽ không hỏi lại lần thứ hai.
Mà hiện tại Dạ Mặc Nhiễm trở nên khác thường, thân thể cũng gầy gò hẳn đi, khiến bất an trong lòng Phương Cẩm càng ngày càng nặng!
“Cậu làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Dạ Mặc Nhiễm trào phúng cười, nói: “Bị tang thi vây quanh tùy thời có thể sẽ bị ăn tươi, anh còn hỏi tôi chuyện gì xảy ra?!”
Phương Cẩm lắc đầu, vẫn ngữ khí lãnh đạm tựa như chẳng quan tâm chuyện gì: “Trước chuyện này.”
Dạ Mặc Nhiễm nghe vậy cụp mắt né tránh, sau đó chăm chú nhìn Phương Cẩm.
“Có ý tứ gì? Vì sao lại hỏi vậy?”
Phương Cẩm thôi không định dò xét nữa, nỗ lực tìm hiểu tình tự ẩn giấu trong đôi mắt đen như mực của Dạ Mặc Nhiễm.
Khóe mắt liếc qua cánh tay Dạ Mặc Nhiễm, có chút đỏ lên, thân thể không tự giác mà cứng lại một chút, y dùng hành động cự tuyệt trả lời vấn đề này.
“Anh đi đâu vậy, lại muốn lấy cái gì nữa sao?”
Thấy Phương Cẩm lại chuẩn bị đi ra ngoài, Dạ Mặc Nhiễm nghiêm mặt nhíu mày nhìn về phía y.
Ngữ khí rõ ràng đang tức giận khiến Phương Cẩm đang bước ra dừng một chút, không quay đầu lại, giọng điệu của y phá lệ như hòa hơn so với bình thường.
“Cậu cố gắng nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài ngủ.”
“Anh!”
Dạ Mặc Nhiễm lần đầu tiên cùng Phương Cẩm rối rắm như vậy, lần đầu phát hiện mình không có tí thiên phú cãi lộn nào, bằng không vì sao ngay cả một tên đầu gỗ cũng có thể làm mình tức chết!
Đột nhiên hắn cong người lại, hai tay ôm chặt bụng, yên lặng cắn răng chịu đựng dạ dày đang giở chứng mà quặn đau lên từng đợt.
Phương Cẩm đi tới trước cửa, nhạy cảm phát hiện Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên thở hổn hển, quay đầu nhìn lại, trái tim y đập mạnh hốt hoảng, hai bước chạy đến bên giường đỡ lấy Dạ Mặc Nhiễm.
“Tiểu Nhiễm! Làm sao vậy?”
Dạ Mặc Nhiễm hô hấp có chút gấp gáp, gương mặt vốn đã tái nhợt giờ lại càng thêm trắng bệch, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
“Dạ dày… đau.”
Nâng cao gối đầu để Dạ Mặc Nhiễm dựa vào, Phương Cẩm đi ra ngoài cầm bình nước còn âm ấm đến, từ trong túi lấy ra thuốc đau dạ dày cho hắn uống.
May là Tiểu Võ đối với dị năng cảm thấy mới mẻ, vì an toàn, Phó Nhất Hàng không cho hắn đi ra ngoài cùng tang thi luyện tập, hắn không thể làm gì khác hơn là đem mọi thứ trong phòng có thể lăn qua lăn lại đều giày vò qua một lần, bằng không bây giờ Phương Cẩm phải đi nơi nào tìm nước nóng đây!
Phương Cẩm ngồi ở bên giường, để Dạ Mặc Nhiễm tựa vào người y, y không nói lời nào cũng chẳng đưa tay ôm lấy người kia.
Chỉ là cẩn thận che chở không để hắn trượt khỏi người mình, sau đó cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.
Thuốc bắt đầu chậm rãi thấy hiệu quả, Dạ Mặc Nhiễm từ trên người Phương Cẩm dựa vào đầu giường, tay ôm lấy dạ dày, một chút cũng không bỏ ra, có chút suy yếu mở miệng nói với Phương Cẩm.
“Trước giờ tôi vẫn luôn uống thuốc này, lần đầu tiên ở nước Mỹ dạ dày đau nhức nằm viện, bác sĩ kê đơn cho, Phương Cẩm… còn có nhiều chuyện tôi không biết… về chính tôi, phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...