Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Những người khác ý thức được liền im lặng, Dạ Mặc Nhiễm bất kể là khứu giác hay thị giác đều rất tốt, cho nên mọi người đều nghĩ Dạ Mặc Nhiễm đang thông qua thị giác cùng khứu giác để tìm kiếm điểm bất thường ở đây. Khoảng năm phút trôi qua thân thể Dạ Mặc Nhiễm thoáng muốn té ngã, Phương Cẩm lanh tay lẹ mắt đỡ lấy Dạ Mặc Nhiễm.

“Tiểu Nhiễm”.

Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu, bộ dáng có điểm yếu đuối vô lực, Phương Cẩm đỡ cậu về phòng khách để cậu ngồi lên ghế sô pha, những người khác thấy tang thi còn ở bên ngoài liền không dám đi ra vội vàng đóng cửa lại “Có chuyện gì vậy?”.

Hình Dao lo lắng nhìn Dạ Mặc Nhiễm, Kha Địch Ân sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn đám người vừa đi vào “Mặc Nhiễm sao vậy? Bên ngoài có cái gì?”.

Chờ choáng váng qua đi, Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy xoa xoa cái trán “Tôi không sao”.

Suy nghĩ một chút lại nói “Tá Thỉ anh ở lại đây, Cẩm, tiểu Võ chúng ta cùng nhau đi xuống tầng hầm ngầm”.

Phương Cẩm vôi vàng đỡ Dạ Mặc Nhiễm đứng không vững “Để anh đi, em nghỉ ngơi”.

Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu tỏ vẻ không sao “Em thật sự không sao”.


Kha Địch Ân nghi hoặc nhìn Dạ Mặc Nhiễm “Tầng hầm ngầm? Từ khi đến đây chúng tôi đã tìm qua rất nhiều lần cũng không phát hiện tâng hầm ngầm nào”.

Dạ Mặc Nhiễm cũng không trả lời hắn, xoay người đi ra ngoài, Phương Cẩm ôm cậu, tiểu Võ đi theo phía sau, Tá Thỉ ở lại theo lời Dạ Mặc Nhiễm, đi đến phía sau phòng ở, Dạ Mặc Nhiễm nhìn quanh bốn phía sau đó chỉ vào một buổi cỏ “Bên dưới có cửa, mở ra đi bên trong có thứ gì đó mà tang thi sợ không dám xông vào”.

Tiểu Võ vừa kéo cỏ ra vừa nói “Nếu chúng ta lấy được thứ bên trong, có phải tang thi sẽ không dám đến gần chúng ta hay không?”.

“Bất luận là người hay là động vật, đều sẽ sợ thứ gì mạnh hơn mình, thứ bên trong làm cho tang thi e sợ nên nó so với tang thi còn đáng sợ hơn”.

Tiểu Võ tay vừa chạm vào cửa sắt vừa định mở ra liền dừng lại “A? vậy chúng ta xuống đó để làm gì? Lỡ chúng ta không đối phó được với nó thì sao, hay là chúng ta vẫn để nó ở trong này đi, chúng ta tiếp tục ở đây dù sao tang thi cũng không dám xông vào”.

Dạ Mặc Nhiễm đá tiểu Võ một đá “Nhanh lên, hiện tại mấy tên tang thi không vào được, đợi thêm mấy ngày nữa đợi cho mấy tên tang thi chết đi hoặc là bọn chúng sẽ kéo đến càng ngày càng đông, càng ngày càng đáng sợ”.

Tiểu Võ nga một tiếng liền mở cửa ra, Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm ra phía sau, Dạ Mặc Nhiễm cầm đèn pin, tiểu Võ cùng Phương Cẩm đều ngưng kết dị năng sẵn trong tay, Tá Thỉ là phong hệ dị năng giả không có khả năng tạo ra ánh sáng nên cậu mới không cho hắn theo, dị năng của Phương Cẩm cùng tiểu Võ đều có thể phát ra ánh sáng, vừa vặn có thể chiếu sáng căn phòng tối này. Nhìn thấy có cầu thang đi xuống Phương Cẩm cản Dạ Mặc Nhiễm ở cửa ra vào.

“Cẩm, em muốn đi xuống”.

“Không được, em ở bên ngoài chờ”.

Dạ Mặc Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Phương Cẩm ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa ra vào, Phương Cẩm nhìn cậu rồi cùng tiểu Võ đi xuống tầng hầm, hơn nữa ngày vẫn không nghe động tĩnh gì ở bên trong, Dạ Mặc Nhiễm vẫn quyết định đi vào, cầu thang một mảnh tối đen làm cho Dạ Mặc Nhiễm có chút run run, mở thêm mấy cái đèn huỳnh quang, tầng hầm cũng được chiếu sáng thêm không ít.

“Không phải anh kêu em chờ bên ngoài rồi sao?”.

“Cẩm? Anh ở đâu? Cẩm…”


Dạ Mặc Nhiễm chậm rãi đi xuống cầu thang, tuy rằng bên dưới có ánh sáng huỳnh quang nhưng Dạ Mặc Nhiễm vẫn không dám đi ngay xuống, nghe được tiếng nói Phương Cẩm cậu liền vội vàng gọi anh, chỉ trong chốc lát liền từ chổ rẽ ở cầu thang đi ra, vài bước liền đến bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm ôm lấy cậu “Bên trong có thi thể, em đứng cách xa một chút”.

Tiểu Võ cũng rất nhanh chạy tới nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm cũng đi xuống, nhặt lên đèn huỳnh quang đặt ở bốn phía căn phòng, tuy rằng không sáng như những loại đèn kia, nhưng cũng có thể hầu như chiếu sáng được toàn bộ tầng hầm ngầm, nói là thi thể không bằng nói là một tên tang thi khô quắt bị trói ở trên tường, bị rất nhiều vòng sắt trói lại.

“Mặc Nhiễm, đây là cái gì? Nó giống như là đã chết, những cũng không thấy có thương tích gì trên người, có khi nào nó đột nhiên tỉnh dậy tấn công chúng ta không?”.

Dạ Mặc Nhiễm nhắm mắt lại thông qua tinh thần lực cảm ứng, phạm vi ngày càng thu nhỏ, Dạ Mặc Nhiễm rất nhanh liền cảm ứng được trong đầu tên tang thi kia có cái gì đó chứa đựng sức mạnh tương tự như tinh thạch. Tiểu Võ tìm được một thanh sắc khá dài dùng để khều khều tang thi xem xem nó chết hay chưa, tang thi đột nhiên mở mắt dùng lực muốn thoát khỏi vòng sắt, cất lên tiếng tru thật dài xông lên muốn tấn công những người phía trước.

Phương Cẩm một tay kéo Dạ Mặc Nhiễm ra phía sau tay còn lại ngưng kết dị năng đánh về phía tang thi, tang thi tráng đi sau đó nhảy lên trên bám vào trần nhà mà không bị rớt xuống, tiểu Võ đánh ra hai hỏa cầu về phía tang thi, tang thi bị đánh trúng liền nhày xuống hướng về phía Dạ Mặc Nhiễm, Phương cẩm rất nhanh liền phát ra công kích kéo Dạ Mặc Nhiễm chạy ra bên ngoài.

Tang thi thấy bên dưới không có người vội vàng nhảy đến cầu thang ngăn những người muốn chạy trốn lại, Phương Cẩm đẩy Dạ Mặc Nhiễm về phía tiểu Võ, anh chuyên tâm cũng tang thi đánh nhau, tiểu Võ ôm Dạ Mặc Nhiễm đang ngã tới, lập tức giúp Phương Cẩm chăm sóc Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm dụ tang thi đến giữa phòng “Mang tiểu Nhiễm đi ra ngoài”.

Tiểu Võ vội vàng kéo Dạ Mặc Nhiễm đi lên cầu thang, Dạ Mặc Nhiễm tránh khỏi tay tiểu Võ, trong tay cậu bắt đầu ngưng kết dị năng, ban đầu là bông tuyết nhỏ từ từ lại lớn dần chờ đợi cơ hội “Cẩm, tránh ra”.

Phương Cẩm nghe theo lời Dạ Mặc Nhiễm liền tránh xa một khoảng, Dạ Mặc Nhiễm đánh đóa liên hoa về phía đầu tang thi, liên hoa vừa rời khỏi tay cậu liền phân tán thành nhiều cánh hoa, cũng không biết là đánh như thế nào chỉ thấy tang thi tru lên đầy đau đớn, sau đó nhìn thấy tang thi bị cắt ra thành nhiều mảnh nằm rải rác trên mặt đất.

Dạ Mặc Nhiễm lập tức dựa vào tường thở hổn hển, Phương Cẩm vội vàng chạy lại chổ cậu, ôm cậu mà trấn an, tiểu Võ im lặng cả nữa ngày mới nói chuyện được “Oa~.. Mặc Nhiễm dị năng của cậu từ khi nào đã thay đổi rồi, lần trước không giống như vậy a~,cậu lại mạnh hơn sao?”.


Dạ Mặc Nhiễm tựa vào người Phương Cẩm “Trong óc của tang thi có gì đó, mau lấy ra, tang thi bên ngoài không còn điều gì cố kị nữa rất nhanh sẽ xông vào đây”.

Tiểu Võ đến bên xác của tên tang thi, dùng thanh sắt tìm kiếm một chút, một viên đá sáng sáng lăn ra ngoài, tiểu Võ thuận tay liền nhặt lên “Mặc Nhiễm, là cái này sao?”.

Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu, Phương Cẩm mang Dạ Mặc Nhiễm rời khỏi tầng hầm, còn chưa đi tới cửa đã nhìn thấy tang thi đang leo qua cửa sắt mà vào. vừa kéo Dạ Mặc Nhiễm chạy vừa gọi tiểu Võ “Kêu bọn họ trèo tường đi ra ngoài”.

Trèo tường là chuyện khi đi học vẫn thường hay làm, Phương Cẩm nhìn bên ngoài tường có nguy hiểm gì không, liền đưa tay ra “Đưa tay cho anh”.

Dạ Mặc Nhiễm tuy thường đánh nhau, một ít trò chơi của học sinh xấu cậu cũng thử qua, nhưng trèo tường trốn học thì cậu chưa bao giờ làm, bởi vì nếu cậu không muốn học cũng không cần trèo tường, cứ hiên ngang tiêu sái đi ra ngoài cũng không ai ngăn cản cậu. Tuy nói vậy, nhưng chưa ăn thịt heo cũng phải nhìn qua heo chạy, cứ bắt chước như Phương Cẩm chạy lấy đà hai bước phóng lên, nắm lấy tay Phương Cẩm lập tức liền leo được lên tường,

_____gạch a~ gạch_____

Ngẫu Hồ hôm nay đã quay lại, tự hỏi liệu có thể mần được 5 chương trong tối nay hay không *quyết tâm-ing*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui