Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Lý Băng Băng nhìn cảnh sát đi, vội vã đi tới bên Dạ Mặc Nhiễm, sắc mặt tuy rằng không tốt, nhưng cũng đã khôi phục được chút huyết sắc.

“Thật không nghĩ tới sẽ phát sinh việc này, Trầm Tà tuy rằng bình thường có chút đáng ghét, nhưng cứ thế mà chết đi cũng thật đáng thương. Anh… anh có khỏe không?”

Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu: “Không sao.”

Làm bạn cùng phòng của Dư Vi lâu như vậy, nhiêu đó cũng đủ biết tính cách của Dạ Mặc Nhiễm có chút lãnh đạm. Gặp phải chuyện đáng sợ khiến nam sinh cũng phải sợ hãi mà Dạ Mặc Nhiễm vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, điều này càng làm Lý Băng Băng đố kị với Dư Vi hơn.

“Xin lỗi, nếu như không phải em kéo anh đến nói chuyện, nói không chừng bây giờ anh cũng sẽ không bị dính dáng đến chuyện này.”

“Có một số việc… đã định trước rồi.”

Lý Băng Băng không giải thích được ý tứ trong những lời này, nhưng nhìn Dạ Mặc Nhiễm trưng ra vẻ mặt không muốn nói chuyện nên cô cũng chẳng dám hỏi nhiều.

Mà ba nam sinh kia thì chỉ oán giận, lải nhải than bản thân quá xui xẻo.


Còn hai nữ sinh còn lại thì bị chuyện này dọa sợ, muốn gọi điện thoại về nhà lại mất sóng, ủy khuất mà khóc nức nở liên tục.

Dạ Mặc Nhiễm lại đợi thêm một lúc, thấy đoàn người trên sân thể dục đã không còn nữa, hắn cũng không muốn ở chỗ này tiếp tục lãng phí thời gian, liền trực tiếp xuống lầu đi về chỗ xe của mình.

Lý Băng Băng không hề nghĩ ngợi cũng vội chạy theo.

Chỗ mấy xe cứu thương đỗ ở dưới lầu, không lâu trước còn đầy kẻ vây quanh, hiện tại ngay cả một bóng người cũng không có.

Các gian phòng bên trong thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng súng đơn lẻ.

Trên cỏ thậm chí còn có thể thấy một ít vết máu.

Biến cố này khiến lý Băng Băng có chút hoảng loạn không biết làm sao.

Dạ Mặc Nhiễm chẳng buồn quan tâm đến hoàn cảnh chung quanh, mà cứ thế chạy thẳng đến chiếc xe thể thao của mình.

Còn chưa tới gần, bỗng từ trên xe cứu thương đã xuất hiện mấy tang thi lao đến.

Phỏng chừng là vừa bị cắn chết rồi biến dị chưa lâu, vết thương còn đầy rẫy, hàm răng trở nên bén nhọn, nhãn cầu lồi ra ngoài. Những thứ này nếu qua vài ngày nữa sẽ trở thành tang thi sơ cấp, nhưng rõ ràng những người chưa gặp phải bao giờ sẽ bị dọa không nhẹ.

Nghe được tiếng thét chói tai của Lý Băng Băng, Dạ Mặc Nhiễm vô thức quay đầu lại.

Thấy hai tang thi đang hướng về phía cô, ngay lúc Lý Băng Băng thiếu chút nữa bị tang thi tóm được, Dạ Mặc Nhiễm đạp mạnh một cái, tang thi bị đạp lảo đảo lui lại mấy bước rồi lại tiếp tục hướng về phía bọn họ.

Dạ Mặc Nhiễm lôi kéo kẻ bị dọa sợ đến phát ngốc đó chạy về chỗ xe thể thao đang đậu.

Xe thể thao một trước một sau có hai tang thi đang vật vờ, từ trong xe cứu thương cũng có vài tên đang chạy đến.


Ngửi thấy được mùi vị của người sống, bọn chúng đều không hẹn mà cùng hướng về phía hai người.

Chỉ lơi là trong chốc lát, một cánh tay từ đằng sau vươn tới, Dạ Mặc Nhiễm đẩy mạnh Lý Băng Băng sang một bên, chính mình cũng bởi vì quán tính mà ngã nhào trên mặt đất, may sao hai người đều tránh thoát được.

Con tang thi đơn độc này muốn nhào tới trên người Dạ Mặc Nhiễm, mà hắn cũng không kịp đứng lên, chỉ có thể ngay tại chỗ lăn một vòng để tránh né.

Còn không kịp hít một hơi, có hai tên một trái một phải xông đến chỗ hắn. Dạ Mặc Nhiễm căn bản không có thời gian nghĩ phải phản ứng thế nào, vô thức hướng một trong hai tên đá mạnh. Kéo giãn được chút khoảng không, hắn lập tức lăn một vòng sang bên cạnh, mặt khác né tránh con tang thi còn lại đang vọt về phía mình.

Lý Băng Băng so với hắn vận khí có tốt hơn một ít, không biết ở nơi nào mò thấy một cây gậy bóng chày mà vung lên đánh loạn xạ. Tuy rằng tang thi không có cảm giác, không sợ đau, nhưng không thể đụng được đến cô.

Thấy Dạ Mặc Nhiễm vừa thoát thân, cô vội vã chạy về phía hắn, không nói hai lời lôi kéo hắn chạy vào dãy phòng ký túc.

Dạ Mặc Nhiễm rất muốn chửi nữ nhân ngốc nghếch này, chạy vào đó không thể nghi ngờ sẽ càng thêm cho lợi cho đàn tang thi. Tuy rằng có thể rảnh tay một chút, nhưng nếu như tang thi đều vây lại chỗ này, bọn họ còn có thể trốn đi đâu được nữa.

Nhưng hiện tại đi ra ngoài đã muộn rồi, chỉ có thể đến đâu hay đến đấy vậy.

Lý Băng Băng hít sâu một hơi lôi kéo Dạ Mặc Nhiễm chạy đến tầng ba, thấy một gian phòng ký túc không có người liền kéo hắn chạy vào.

Lý Băng Băng còn chưa thoát khỏi bàng hoàng, cô nằm úp sấp trên giường thở dốc. Dạ Mặc Nhiễm kiểm tra chung quanh một chút, xác định không có tang thi nào ẩn núp, mới đi tới lan can thoáng nhìn xuống, còn có hai tên ở bên cạnh xe thể thao của hắn.


Thở nửa ngày, Lý Băng Băng mới tìm lại được ít thần trí, nhưng thanh âm phát ra run run giống như tùy thời sẽ tắt thở vậy

“Đây… đây… đây là cái gì, thật là đáng sợ, trời ơi.”

Dạ Mặc Nhiễm chọn chiếc giường trông sạch sẽ một chút rồi ngồi xuống nói: “Tang thi.”

Thấy Dạ Mặc Nhiễm thân mặc một bộ đồ thể thao màu trắng tuy có vài vết bẩn trông khá chật vật, nhưng thần tình vẫn như cũ rất trấn định, Lý Băng Băng cũng tựa hồ đã bình tĩnh hơn.

“Tang thi? Đây không phải chỉ có trong phim Mỹ hay sao? Chúng ta làm sao bây giờ, chờ người tới cứu chúng ta? Nếu như không ai biết chúng ta ở chỗ này thì làm sao?”

Dạ Mặc Nhiễm nhìn Lý Băng Băng, có chút tán thưởng dũng khí cố gắng bình tĩnh của cô. Đời trước lần đầu tiên gặp phải tang thi chính hắn so với cô hiện tại cũng không khá hơn chút nào, mà có khi còn hoảng loạn hơn.

Bất quá Dạ Mặc Nhiễm thế nào cũng sẽ không thừa nhận chính mình so với một nữ sinh còn kém hơn, hắn chỉ có sợ mỗi mấy thứ này mà thôi.

“Đợi người đến cứu chẳng khác nào chờ chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui