Ân Quyết vẫn tỉnh lại, sau năm trăm năm.
Chân thân của Ân Quyết là một con rồng, trong thân thể chảy dòng máu của Thanh long thượng cổ, năm trăm năm trước vừa lên vị trí Thanh Long quân chưa lâu, y đã rất vinh hạnh nếm được tư vị một kiếm Tru Tiên từ nam nhân đó, xác thịt tan biến, ba hồn bảy phách cũng bị đánh tan hoàn toàn, y chỉ dựa vào bản năng giữ lại một phần nguyên thần của mình trong ngọc quyết đeo trên cổ. Tiếc rằng cuối cùng vẫn không thể chống nổi sự gặm nhấm của lợi khí thần binh mà ngủ say.
Hiện tại Ân Quyết thức tỉnh trong ngọc, y dùng thần thức trôi nổi một lần trong thanh ngọc, lần đầu tiên nhìn rõ dáng vẻ chân chính của ngọc quyết đã nuôi dưỡng mình ngàn năm.
Vì thời gian ngủ quá lâu, linh khí và long khí hòa quyện, nuôi dưỡng ngọc linh, sinh ra một vùng phúc địa. Tuy phúc địa không rộng lớn, nhưng cũng có núi có rừng có biển, ôn tuyền giữa núi, những khe suối chảy vòng vào nơi hư vô, đại khái chính là điểm cuối.
Tại ôn tuyền ở hậu sơn, khi Ân Quyết mở mắt đang nằm trong hồ nước.
Ân Quyết ngồi dậy, hạt nước trượt xuống từ cằm, y phục trên người vẫn mềm mại khô ráo, hoa văn rõ rệt và đường thêu mây cuộn in trên tay áo, cổ áo, chỉ tiếc rằng đến gần vị trí trái tim thì lại bị rách một lỗ lớn. Y phục này dùng nguyên liệu lụa dệt từ tơ sống tốt nhất, không dính nước, rất quý báu, nhớ lại lúc đó đã tốn rất nhiều ngân lượng của y.
Ân Quyết đau lòng nhíu mày, nâng tay nhìn, kết quả phát hiện thân thể mình đang ở trạng thái bán trong suốt…
Ân Quyết oán hận, xem ra hiện tại y cần phải tu bổ thân xác, tuy đòi mạng nhất là hồn phách của y không đầy đủ, nhưng nếu không có thân xác thì tất cả đều khỏi bàn.
Nguyên thần của người là do hồn phách tụ họp mà thành, tuy nguyên thân của y là rồng, nhưng đạo lý cũng giống vậy. Hồn có ba, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn. Phách có bảy, một phách thiên xung, hai phách linh tuệ, ba phách vi khí, bốn phách vi lực, năm phách trung khu, sáu phách vi tinh, bảy phách vi anh.
Hiện tại y chỉ còn lại hai hồn thiên địa, mà mệnh hồn là cơ bản của bảy phách, bảy phách là cành nhánh của mệnh hồn, mệnh hồn và bảy phách mất đi rồi, y không có biện pháp, muốn chân chính “sống” lại, thì nhất định phải ra khỏi ngọc đến nhân gian tìm kiếm hồn phách đã mất.
Ân Quyết chậm rãi đi giữa núi, vừa đi vừa tìm một vài linh dược tiên thảo có thể tạm thời tu bổ thân xác, y nhìn thân thể bán trong suốt của mình, bẻ mấy cành cây trên lão thụ dưới chân núi, sau đó bày ra một “nhân” hình trên mặt đất.
Ân Quyết thổi một cái.
Không bao lâu, tiểu thụ nhân lảo đảo đứng lên, hóa thành một nam nhân tướng mạo giống hệt Ân Quyết, diện mạo thanh tú hoa lệ, sóng mắt lưu chuyển như nước lúc sáng lúc tối, so với hồn thể của Ân Quyết thì có thêm mấy phần cảm giác chân thật, mà trên người vẫn mặc bộ đồ màu xanh lụa tơ kiểu đuôi cá và vạt phân khúc, ***g ngực bị rách một lỗ…
Ân Quyết dung làm một với thân xác bằng cành cây tạm thời kia, cảm giác có chút không thích ứng, nhưng coi như có thể đối phó một thời gian. Dù rằng không lâu sau đó y sẽ phải hối hận đến mức suýt nữa chặt vuốt vì sự cẩu thả thô sơ của mình lúc này.
Tiếp tục đi tới chính là địa giới của phúc địa trống trải, Ân Quyết biến ra một gian nhà trúc ở đây. Biến ra một gian nhà trúc không khó, đặc biệt là linh khí trong ngọc rất đầy đủ, nhưng Ân Quyết lại cảm thấy có chút quá sức, xem ra trừ tìm về một hồn bảy phách, chỉ sợ tu luyện nội đan cũng phải song song tiến hành, hiện tại y quả thật yếu đến mức không có cả hai thành công lực trước kia, đợi ra khỏi thanh ngọc, tính ra cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút thôi.
Nội đan của y bị phá nát khó đắp lại, phương pháp duy nhất là tu luyện từ đầu, nhưng e rằng phải tốn thời gian khá dài. Hơn nữa hồn phách gần như đã tan hơn nửa, ngay cả tự bảo vệ mình cũng đã thành vấn đề, tu luyện đã khó càng thêm khó.
Kế sách hiện tại chỉ có một, Ân Quyết cắn răng, hôm sau liền ra khỏi linh ngọc.
…
Tại thành phố ven biển nào đó của nước Z, tại một sân vườn nằm ở vị trí hẻo lánh.
Hôm nay trong vườn tụ tập tất cả những người trong các thế hệ.
Lão thái gia lớn tuổi nhất yêu cầu tất cả mọi người đều phải cong lưng bái kiến căn nhà phía trước, rồi thắp hương.
Một tiểu bối không hiểu gì nhỏ giọng lầm bầm: “Lại làm cái trò phong kiến mê tín gì thế này?”
Lão thái gia lớn tuổi nhất trừng mắt, dọa tiểu bối co cổ lại.
Lão thái gia nghiêm giọng nói: “Trong gia tộc hôm nay có khách quý đến, mấy đứa đừng gây rối.”
Trong nhà, trên giường là màn màu xanh nhạt rũ xuống, trong hương lô đốt Long Tiên cao cấp, nồng mà không nghẹn, thơm mà không ngán. Hương này chỉ khi gặp khách cực kỳ tôn quý chủ nhân mới cho đốt, khói xanh từ từ làm mơ hồ bóng người nằm trên giường, vốn dĩ đã mông lung, hiện tại lại ẩn giấu càng sâu.
Lão thái gia cầm gậy khóe mắt hoe đỏ bước vào phòng, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn mang theo kích động dễ nhận thấy, miệng khẽ động đậy cuối cùng lộ vẻ xúc động gọi một tiếng: “Điện hạ…”
Ân Quyết gật đầu nhàn nhạt nói: “Nhiều năm không gặp.”
Từ sau khi y ra khỏi ngọc đã giấu mình trong chiếc giường này, lão thái gia phát giác được ngay lập tức.
Nguyên thân của lão thái gia là cua biển, sau khi định cư ở nhân gian thì đã đem thanh ngọc nuôi dưỡng Ân Quyết mang lên bờ. Trăm năm nay không chỉ có gia nghiệp giàu có, mà còn con đàn cháu đống, ông sống quá lâu rồi, có thể đợi được Long quân thức tỉnh trước khi về cát bụi, cũng coi như giải được tâm sự.
Mà Ân Quyết cũng vô cùng may mắn, mặc dù đã sa sút đến mức này, nhưng ít nhất vẫn được gia đình cua biển bảo vệ.
Lão thái gia trải qua cuộc biến cố năm trăm năm trước, nghĩ lại cũng thấy không đáng cho Long quân của họ, bị người mình yêu đâm một kiếm suýt nữa tan thành cát bụi, đau đớn này phải đến mức nào đây.
Ngữ khí Ân Quyết rất hờ hững: “Lần này ta ra đây còn phải phiền mọi người giúp đỡ.”
Lão thái gia thở dài nói: “Điện hạ thỉnh nói.”
Ân Quyết trầm mặc một lát: “Giúp ta chuẩn bị cho chuyện nhận chủ đi.”
Nhận chủ, cũng chính là ký khế ước chủ tớ với một người khác, chia làm hai loại là tạm thời và vĩnh cữu, yêu thú thay chủ nhân hoàn thành tâm nguyện hoặc nhiệm vụ, chủ nhân cho yêu thú thù lao cần thiết, chẳng hạn linh lực, hồn phách, tinh khí, huyết dịch… Có vài thứ có thể giúp ích rất lớn cho những yêu thú mới vừa luyện linh đan.
Khế ước nhận chủ tạm thời chủ yếu nhắm vào một vài yêu thú khá nhỏ yếu, tương trợ chúng tu luyện trưởng thành trong thời gian ngắn, nhiệm vụ của chủ nhân cũng không khó hoàn thành. Mà khế ước vĩnh cữu thì chỉ chuyên nhằm vào những yêu thú cường hãn, chỉ có thể đợi khi chủ nhân già chết rồi khế ước mới coi như kết thúc. Nhưng thứ đạt được cũng vô cùng phong phú.
Nhưng vấn đề là thân phận của Ân Quyết rất tôn quý, là thượng cổ Long quân, là thần thú, chứ không phải tiểu yêu thấp kém, vậy mà phải lâm vào cảnh làm đầy tớ cho nhân loại!
Lão thái gia lập tức la lớn: “Điện hạ nghĩ lại đi!”
Nhìn sơ thì ký khế ước tựa hồ không có ảnh hưởng với yêu thú, nhiều lắm chỉ là lãng phí một chút thời gian để làm việc cho chủ nhân, nhưng thật ra nó ẩn chứa nguy hiểm cực lớn. Một khi ký khế ước, mệnh lệnh của chủ nhân cao hơn tất cả, một khi yêu thú phản kháng hoặc không nghe theo sai phái, cái giá sẽ rất thảm trọng – Chủ nhân có thể xử phạt yêu thú, họ có thể nắm lấy chỗ thiếu sót của khế ước, chỉ cần không khiến yêu thú chết, thì giày vò thế nào cũng tùy ý.
Trăm ngàn năm nay cũng không phải không có yêu thú nào từng kháng nghị, nhưng đều vô dụng, đến mức về sau yêu thú nguyện ý ký khế ước giảm đi rất nhiều, thậm chí xuất hiện tình trạng nhân loại cưỡng ép một vài yêu thú nhỏ yếu ký khế ước.
Những chuyện này Ân Quyết không phải không biết, chỉ là y cần phải đi đường tắt để tu luyện, điều quan trọng nhất hiện tại chính là tìm lại hồn phách thất lạc trên trần gian và luyện hóa lại nội đan của mình. Nếu không y không thể chống đỡ quá lâu trên trần gian, dù sao thân thể của y bây giờ là do biến hóa ra, mỗi ngày y đều cần phải trở về thanh ngọc để bổ sung linh khí.
Nhưng y cũng có thứ bảo mạng…
Hai người nói chuyện gần nửa tiếng, Ân Quyết nói rõ suy nghĩ của mình: Chủ nhân đó, cũng cần y có thể khống chế mới được.
Ân Quyết chậm rãi nói: “Đại nhân không cần phải thế… ý ta đã quyết.”
Lão thái gia nghe thế suýt nữa rơi lệ, hồi lâu mới nói: “… Thần… đi chuẩn bị…”
“Được.” Từ “được” này dường như đã dùng hết tất cả sức lực của Ân Quyết, trong màn lại yên tĩnh.
Lão thái gia run rẩy cầm gậy ra khỏi phòng, nhìn đám con cháu đứng trong vườn, thương cảm nói: “Trừ nhất mạch của lão đại gia, còn lại đều đi hết đi.”
Hậu bối tuổi tác nhỏ của dòng bên căn bản không hiểu tại sao bị gọi ra cả buổi rồi lại bị xua đi, vô cùng buồn bực. Họ chỉ biết trong chỗ lão thái gia có một nhân vật lớn vào ở, nhưng không thể cảm nhận được khí tức thuộc về kẻ bề trên tản ra trên người Long quân. Đó là vì ràng buộc chủ tớ đến đời của họ đã sắp biến mất theo huyết thống hỗn tạp, hơn nữa bản thân Ân Quyết cũng rất suy yếu.
Chỉ có dòng trực hệ của lão đại gia thì ràng buộc vẫn khá sâu, tiếc rằng chỉ sinh ra được một hài tử có tư chất khá ưu tú.
Lão gia tử nhất thời cảm xúc trăm bề, bọn họ đã sa sút rồi.
Ân Quyết ở trong phòng nghe tiếng nghị luận khi mọi người tản đi, trong đôi mắt lạnh lẽo trầm tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì.
Không bao lâu, cửa phòng lại bị gõ, một cô gái tướng mạo tú lệ bước vào, trong lòng còn một đống quần áo mới. Cô trộm đánh giá bóng người trên giường, nhỏ giọng nói: “A… điện… điện hạ? Ông cố bảo tôi đến hầu hạ ngài… a…”
Đại khái là không quen từ kính xưng cổ xưa và cách nói chuyện xấu hổ này, cô gái mắc nghẹn.
Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Đặt đồ xuống là được rồi.”
Cô ta nghe giọng nói của Ân Quyết liền sửng sốt, không ngờ người đàn ông bên trong lại trẻ tuổi như thế, hơn nữa giọng nói còn rất dễ nghe.
Cô rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm nói: “Tôi ở ngoài cửa đó.”
Ân Quyết ừ một tiếng.
Đợi cô gái đóng cửa rồi, Ân Quyết lập tức ngồi dậy, trên người y không một tấc vải, áo lụa tơ bị rách một lỗ đã không thể mặc nữa.
Ân Quyết cầm y phục nữ hài tử đặt trên bàn, sau đó đờ ra.
Tiết khố đâu?
Y lật lật, chỉ tìm thấy một miếng vải có ba cái lỗ…
Ừm… Ân Quyết lặng lẽ chớp mắt quyết định ném miếng vải này sang một bên, quần áo còn lại tuy cũng rất kỳ quái, nhưng ít nhất y còn có thể nghĩ cách để trùm lên người.
Hồi lâu, Ân Quyết nói với cô gái ngoài cửa: “Được rồi.”
Cô gái kích động đẩy cửa, trong lòng tung tăng muốn nhìn phong thái đại nhân vật, kết quả sau khi nhìn thấy nụ cười của cô liền cứng lại trên mặt…
Cô gái: “…”
Người đàn ông trước mặt cô là một mỹ nhân cổ điển tiêu chuẩn, dáng đứng thẳng tắp, chỉ một cái nhìn đã khiến người khác cảm thấy đáy lòng trầm tĩnh, hơn nữa tóc đen như mực, đôi mắt lắng đọng như lòng giếng, diện mạo lạnh lẽo cấm dục, chẳng qua… Mặc quần áo ngược cũng thôi đi, ai có thể cho cô biết tại sao quần lót lại nằm bơ vơ trên bàn thế kia a a a a a!!!!! Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...