Chu Phong làm trợ lý cho Kha Hùng bao lâu nay.
Vẻ ngoài có lúc cà rỡn, không đáng tin.
Nhưng xét ở một góc độ nào đó, hắn khá hiểu đại boss mà mình đang cung phụng.
Thấy Kha Hùng lộ ra một chút không thích hợp, hắn liền sáp tới.
“Hùng Ca, anh quen cô ấy từ trước à?”
“Ừ”
“Lúc nào thế?”
“Kiếp trước”
“...”
Haha.
Tuyệt chiêu cua gái cũ rích, không hay đâu.
Trần Tiểu An đang chỉnh mấy nhành hoa, cảm giác được có ánh mắt nóng rực đặt lên người mình, theo bản năng quay đầu lại.
Nhìn thấy ông chủ mới, không khỏi có chút khẩn trương.
Kha Hùng bước tới.
“Chào em”
“Em là trợ lý mới.
Trần Tiểu An.
Sau này, mong Kha tiên sinh chỉ dạy”
“Gọi Hùng Ca được rồi!”
“Vâng ạ!”
Kha Hùng cố gắng tỏ ra bình thản để không hù dọa đến nhóc con trong lần gặp mặt đầu tiên.
Còn muốn nói mấy câu để lừa thiện cảm đối phương, đã thấy người phụ trách bên đối tác mắt mù mò tới.
“Kha ảnh đế.
Có chút thay đổi.
Chúng ta qua bên kia thương lượng lại chút”
“Được”
Trần Tiểu An nhìn boss nhà mình được người dẫn đi, thở phào nhẹ nhõm.
Ấn tượng mà Kha ảnh đế cho cô, cũng không phải khó hầu hạ như lời đồn.
Nhiếp ảnh gia buổi chụp hình này là Ngô Khải Thắng, khá trẻ tuổi nhưng rất có tài.
Khuyết điểm lớn nhất của hắn là bản tính cực kỳ cầu toàn, tạo thành thái độ trong công việc cũng có hơi khắc nghiệt.
Thấy nam chính thay xong trang phục bước ra, hắn lia ống kính máy ảnh qua, cách thấu kính ngạo kiều đánh giá người ta, soi mói tới từng chi tiết nhỏ.
Người đàn ông một thân áo sơ mi trắng bỏ vào quần âu đen.
Tay áo xắn lên cao.
Hai khuy áo trên cùng mở ra, nửa kín nửa hở thập phần khêu gợi.
Mái tóc bồng bềnh.
Gương mặt hoàn mỹ không góc chết được dậm thêm chút phấn càng nổi bật ngũ quan và những đường nét được thượng đế dày công đắp tạo.
Đáng tiếc.
Biểu cảm quá lạnh lùng đã làm giảm đi một phần khí chất lãng tử, câu nhân.
Kha Hùng nhận từ tay Chu Phong chiếc hộp màu đen mà đối tác đưa tới.
Bên trong là chiếc đồng hồ Rolax - dòng sản phẩm mới nhất - trung tâm của buổi chụp hình quảng cáo hôm nay.
Kha Hùng nhận lấy đồng hồ, đeo lên tay.
Sau đó, bước vào vị trí đối diện trước ống kính.
Đèn flash lập tức sáng lên.
Trần Tiểu An kích động nhìn đại boss nhà mình làm việc.
Quả thật, vô cùng chuyên nghiệp.
Từ việc lựa chọn gốc độ ánh sáng, cho đến thần thái, ngôn ngữ hình thể và biểu cảm trên gương mặt, đều không tìm ra nửa điểm sai sót.
Đối với một số yêu cầu của Ngô Khải Thắng, Kha Hùng luôn dùng thời gian ngắn nhất để thực hiện, khiến cho vị nhiếp ảnh gia có tiếng khó chơi khen ngợi liên mồm.
— QUẢNG CÁO —
Buổi chụp hình nhanh chóng kết thúc.
Ngô Khải Thắng vừa tính hô Finish thì Kha Hùng lên tiếng ngăn lại.
Kha Hùng nói với đại diện của đối tác đứng cách đó không xa.
“Tôi nhớ, trước đó, Rolax cũng đã tung ra một nhãn hiệu đồng hồ dành cho nữ.
Không biết hôm nay có thể chụp chung hai dòng sản phẩm này được không?”
“Đồng hồ nữ có thể đến cửa hàng gần đây lấy.
Nhưng người mẫu đại diện cho dòng sản phẩm đó đã xuất ngoại, không thể tới.”
“Không cần.
Mang đồng hồ tới là được”
Kha Hùng thái độ kiên quyết khiến cho đối phương chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Mãi đến lúc Trần Tiểu An đứng vào bên cạnh ảnh đế nhà mình, đối diện với ống kính máy ảnh, nhìn chiếc đồng hồ xa sỉ trên tay, trong lòng vẫn ôm thái độ hoài nghi nhân sinh không nhỏ.
“Hùng ca.
Chuyện này...”
“Cứ thả lỏng.
Không có gì phải sợ.”
“...”
Đúng là không phải sợ.
Ảnh đế đại nhân, ngài không thấy chuyện này không thích hợp sao?
Chu Phong đứng bên ngoài, mở to mắt nhìn màn trình diễn tình tứ của đại boss và trợ lý mới.
Cảm giác bị thất sủng đến qua nhanh, không kịp chuẩn bị.
Dưới sự hướng dẫn của Kha Hùng.
Trần Tiểu An dần dần cũng tìm được cảm giác.
Nhu tình trong đáy mắt của Kha ảnh đế quá dễ khiến người chìm đắm.
Thậm chí, bản thân cô còn ảo tưởng, tình cảm giữa hai người vốn đã bền chặt, giờ chỉ thuận thế thăng hoa.
Cao Thắng đuổi tới Studio.
Tìm được Chu Phong đang ngồi xổm vẽ vòng tròn trong góc tường, hất đầu về phía một nam một nữ đang show ân ái trước phông nền, nhíu mày hỏi:
“Chuyện gì?
“Đại diện Cao.
Em bị thất sủng òi”
“Cậu có được sủng bao giờ đâu mà thất.”
“...” Oa.
Hu hu.
Không cần xát muối lên vết thương người khác một cách trắng trợn như vậy đâu đồng chí à.
“Yên tâm.
Chức vị trợ lý công việc mãi mãi là của cậu.
Cô ấy không thể tranh giành.
“Lời này có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.
Tôi còn có việc.
Cậu giao hợp đồng cho Kha Hùng.
Đi trước đây”
Cao Thắng giao hợp đồng đã chỉnh sửa tốt theo yêu cầu của ai đó cho Chu Phong rồi nhanh chóng rời đi.
Tiểu trợ lý Chu lật trang đầu của hợp đồng ra xem.
Bị mấy chữ “trợ lý cuộc sống” in đậm hù cho hai chân mềm nhũn.
Ảnh đế nhà hắn lại có kế hoạch ma quỷ gì thế này?
Bên kia, đèn Flash đã tắt.
Chụp hình kết thúc.
Toàn bộ nhu tình trong đáy mắt của Kha Hùng lập tức rút đi.
— QUẢNG CÁO —
Trần Tiểu An còn chưa kịp thoát vai.
Bị đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm một hồi mới giật mình.
Lỗ tai đỏ rần vì xấu hổ.
“Kỹ thuật diễn xuất của Kha ảnh đế quả là danh xứng với thực”.
“Bình thường”
“...” Người này thật đúng là không biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào.
Kha Hùng nhìn nhóc con bối rối trốn chạy.
Ở một góc độ mà không có bất kỳ ánh mắt nào có thể chiếu tới, khóe môi của hắn sung sướng câu lên.
Kha Hùng bước tới chỗ của Ngô Khải Thắng, nhận lấy điện thoại từ Chu Phong rồi đưa cho nhiếp ảnh Ngô.
“ toàn bộ hình ảnh hôm nay chụp vào đây.
Yên tâm, tôi tự biết cân nhắc, sẽ không ảnh hưởng đến công việc chung của tất cả mọi người”
“Nếu chỉ đăng một hai tấm ngoài lề cũng không sao” – Đại diện của đối tác cười có chút vô sỉ.
“Tốt”
Ngô Khải Thắng nhận lấy điện thoại trên tay Kha Hùng, cấm crắc kết nối với laptop của mình.
Nhanh chóng chuyển giao hơn trăm tấm ảnh của buổi chụp.
Kha Hùng đợi mọi việc hoàn tất, nhận lại điện thoại rồi đi thay trang phục.
Tiểu Chu nhìn đồng nghiệp mới lóng nga lóng ngóng đứng bên cạnh, nghi ngờ hỏi:
“Cô và Hùng ca quen nhau từ trước?”
“À.
Không”
“Không? Sao anh ấy đối xử với cô khác thế?”
“...” Lời này phải trả lời thế nào?
Chu Phong còn muốn hỏi tới thì nhận được thông báo của điện thoại.
Hắn nhanh chóng móc ra.
Người nào đó đi thay trang phục còn tranh thủ phát trên trang cá nhân của mình.
Bài đăng có hai tấm ảnh.
Một tấm ảnh là tạo hình của hắn trước khi chụp.
Một tấm ảnh là hai bàn tay trắng ngần đang chồng lên nhau.
Chu Phong: “Còn nói là không có quen biết trước.
Lừa quỷ à?”
Trần Tiểu An cũng là fan của Kha Hùng, có theo dõi đối phương.
Dĩ nhiên, cũng nhìn thấy trạng thái mới nhất mà Kha Hùng đăng tải.
Trong nháy mắt, fan hâm mộ đã khiến cho khu vực bình luận bên dưới loạn thành một đoàn.
“Chồng tui đẹp trai đến độ tui không khép chân lại được”.
“Ông xã.
Em ở đây này”
— QUẢNG CÁO —
“Tránh ra, đừng ai cản tui liếm màn hình”
“Chồng ơi.
Tối nay em lột sẵn đồ chờ chồng thị tẩm”
“Mịa.
Mấy má lầu trên tém bớt lại.
Chồng là của riêng tui”
“Không ai để ý tấm ảnh còn lại à? Bàn tay bên dưới rõ ràng là tay con gái”
“Lầu trên tinh mắt quá.
Tay của tui rất đẹp.
Không cần cảm ơn”.
Trần Tiểu An đọc comment của mọi người, trong đầu toàn dấu ba chấm.
Bình thường, mấy trò giành chồng, liếm điện thoại này cô cũng hào hứng tham gia.
Giờ bản thân được “lên sóng”, cảm giác ...!thật ngại.
Kha Hùng bước ra từ phòng thay đồ liền đi tới chỗ hai trợ lý của mình.
Chu Phong giơ điện thoại cho hắn nhìn.
“Sao thế?”
“Hùng ca.
Sao hôm nay anh chủ động thế?” Bình thường, toàn là hắn và đại diện Cao khẩn cầu thì đại boss mới chịu up một hai tấm ảnh để soát tồn tại với fan.
“Ngẫu hứng phát phúc lợi.
Đi thôi!”
Kha Hùng nói xong, rút hợp đồng trong tay Chu Phong rồi quay đầu đi.
Hai người Chu Phong và Tiểu An nhanh chóng cất điện thoại chạy theo.
Bên ngoài Studio.
Kha Hùng bấm nút điều khiển của xe, nói với Chu Phong.
“Cô ấy đi cùng tôi”
Chu Phong: “...” Tôi thật tin tưởng là bản thân mình thất sủng.
Tiểu An: “...” Không muốn mà.
Kha Hùng chỉ là thông báo, không cần quan tâm tới ý kiến hai người còn lại thế nào.
Tuy nhiên, hắn vừa mới kéo cửa xe, còn chưa kịp ngồi vào, thì từ xa, một chiếc mô tô màu đen gầm rú vọt ga, leo lên lề đường tông thẳng tới.
Mũ bảo hiểm che mất gương mặt người ngồi trên mô tô.
Nhưng khí thế này, rõ ràng muốn lấy mạng của hắn.
Đồng tử của Kha Hùng co rút.
Hắn đẩy Tiểu An ra xa rồi vịn vào thành xe, quăng người lên nóc, rơi xuống mặt đường phía bên kia.
Chiếc mô tô đâm hụt, xe trượt đi một đoạn rồ giảm tốc, nghiêng một góc 90 độ, vòng lại, cố tình đâm vào Kha Hùng một lần nữa.
“Hùng ca.
Cẩn thận!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...