A Hổ lạnh lùng nhìn một lượt những gương mặt cực kỳ chán ghét phía đối diện, giọng nói không cao không thấp:
“Các vị là khách, chúng tôi đón tiếp cũng là lẽ hiển nhiên.
Nhưng căn cứ Hùng Thiên cũng chỉ là một phim trường đang xây dang dở.
Đa phần đều là trẻ nhỏ, người già, thiếu thốn vật tư trầm trọng.
Ngay cả thức ăn, nước uống, chúng tôi đều phải thắt lưng buộc bụng mà tiết kiệm đến từng chút một.
Nếu ép buộc chúng tôi phải mở cửa, đón tiếp mấy trăm người đàn ông khỏe mạnh.
Chúng tôi thà hủy cả căn cứ chứ nhất định không đáp ứng.
Phương tổng.
Chính ông là người xây dựng phim trường trước đó, cũng nên nói giúp vài câu.”
Phương Thúc Mạnh bị điểm tên, đáy mắt thoáng qua một tia xấu hổ.
Nhìn thấy sự kiên quyết cùng châm chọc trong thái độ của A Thành, A Hổ, lòng hắn tự dưng có chút hối hận.
Phương Thúc Mạnh nhìn gã đại tướng tai to, bụng bự bên cạnh, cười cười:
“Phạm đại tướng.
Phim trường đó đúng là do tôi phụ trách xây dựng.
Lúc bàn giao cũng chỉ là một phần dang dỡ, đá sỏi khô cằn, không có nguồn nước xung quanh.
Chi bằng đồng ý với sự xắp sếp của bọn họ.
Ngài dẫn theo mấy thuộc hạ đến đó nghỉ ngơi.
Tin chắc không ai dám mảy may đối ngài mạo phạm.”
Phạm Sáng âm trầm nhìn Phương Thúc Mạnh, lát sau cũng gật đầu.
Hắn quay lại, chọn ra mười tên thuộc hạ tin tưởng nhất.
Đoàn người leo lên xe jeep, vênh mặt, hất cằm, yêu cầu A Thành, A Hổ dẫn đường.
A Thành, A Hổ đứng trơ ra, không hề đáp lại.
Phạm Sáng cảm thấy bị sỉ nhục, hằn học lên tiếng:
“Lại muốn thế sao?”
“Căn cứ của chúng tôi không đồng ý cho các vị mang vũ khí vào”
“Các người ...”
Phạm Sáng tức giận, khóe môi co rút.
Thuộc hạ của lão thấy thế liền đồng loạt chĩa súng vào hai người đại diện của căn cứ Hùng Thiên.
Cạch
Cạch
Cạch
Tiếng lên đạn dồn dập.
Thái độ của A Thành, A Hổ vẫn trước sau như một.
Một nhóm lính cơ bắp hùng hổ xông tới.
Quyền phong xé gió lao ra.
A Thành A Hổ nhanh chóng lùi lại.
Tay của A Thành giơ lên trước.
Dị năng hệ hỏa ồ ạt phun trào tạo thành bức tường lửa ngăn cản đòn tấn công của kẻ địch.
“Dị năng hệ Hỏa cấp hai” — QUẢNG CÁO —
Phạm Sáng nhìn xu thế mãnh liệt của bức tường lửa, đáy mắt hiện u quang.
Mấy gã đang tấn công A Thành, A Hổ bị ngọn lửa ngăn cản cũng rất muốn bạo phát.
Ai ngờ, bọn họ còn chưa kịp hành động, kế tiếp lại diễn ra một màn khiến cả đám hoài nghi nhân sinh của mình.
A Hổ không biết từ lúc nào đã nhổ một gốc cây thật lớn bên bìa rừng, vác lên vai.
Ngọn cây khổng lồ đâm ra khỏi bức tường lửa.
Lá bị đốt cháy phát ra thanh âm xèo xèo càng khiến bầu không khí thêm quỷ dị.
Một đám cành cây khẳng khiu vươn tới chọt vào người quân lính của căn cứ quân sự thành phố E, ép bọn họ lùi lại.
Ngay cả Phạm Sáng cũng phải thụt về sau.
Lão chuẩn bị hạ lệnh nổ súng thì tường lửa và cây khô đều bị hai người A Thành, A Hổ thu về.
A Thành nói với Phạm Sáng:
“Ngài thấy rồi đó.
Thuộc hạ của ngài quá lỗ mãng.
Căn cứ của chúng tôi đa phần đều là người già, trẻ nhỏ.
Sao chịu nổi bọn họ uy hiếp.
Ngài vẫn nên kêu bọn họ để lại vũ khí ở ngoài đây đi thôi”
Phạm Sáng nheo mắt nhìn A Thành, lại nhìn đám thuộc hạ mãng phu của mình.
Lão rất buồn bực, càng có cảm giác mặt mũi bị người giẫm đạp.
Phương Thúc Mạnh thấy hai bên giương cung bạt kiếm, tình hình càng lúc càng không ổn thì lần lữa len lỏi bước lên.
“Phạm tướng.
Ngài chỉ cần mang vũ khí phòng thân là được.
Mấy vị còn lại chịu khó một chút.
Phim trường rách nát này không chịu nổi mấy họng đại bác của chúng ta đâu”
Câu này vừa nghe có vẻ như nói giúp cho căn cứ Hùng Thiên.
Nhưng ý nghĩa thật sự của nó chính là đe dọa một cách trần trụi.
Bọn họ có đại bác tầm xa.
Căn cứ Hùng Thiên nếu không muốn chết chùm cả lũ thì chớ ngu dại mà manh động.
Đôi mắt cáo già của Phạm Sáng hết đảo qua người A Thành, A Hổ lại lia tới vị trí mấy trăm tên thuộc hạ.
Khi mọi người đều cho rằng lão ta không đồng ý thì lão bất ngờ ra lệnh cho mười tên thuộc hạ đi theo bỏ súng xuống, rồi ngoắc ngoắc Phương Thúc Mạnh:
“Ông đi cùng chúng tôi”
Phương Thúc Mạnh quệt mồ hôi trên trán, trưng ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
Sau một hồi đàm phán sóng gió, cuối cùng, A Thành, A Hổ dẫn theo mười hai người bên phía căn cứ quân sự thành phố E trở về.
Phạm Sáng ngồi trên xe jeep.
Bàn tay vỗ vỗ hai khẩu súng lục đeo bên hông, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ làm thế nào để khuất phục đám dân đen cứng đầu cứng cổ trong phim trường.
Thực lực của A Thành, A Hổ bày ra khi nãy khiến lão có chút bất ngờ.
Tốc độ phát triển dị năng quá nhanh.
Ít ra, những dị năng giả cùng thuộc tính tại căn cứ của lão thật xa không bì kịp.
Gần hai mươi phút sau.
Đoàn xe dừng lại trước cổng căn cứ.
Nhìn tường thành sừng sững cao hơn chục mét, Phương Thúc Mạnh mắt chữ a, mồm chữ o.
Cảm giác trên mặt bị vả bồm bộp.
Phương Thúc Mạnh không thể ngờ, mới mấy tháng ngắn ngủi mà Kha Hùng có thể cải tạo phim trường do đích thân lão xây dựng trở nên kiên cố và hoành tráng đến mức độ này.
— QUẢNG CÁO —
Phạm Sáng ngồi kế bên, nhìn biểu hiện của Phương Thúc Mạnh, nghi ngờ hỏi:
“Thế nào?”
“Không có gì.
Gặp lại cảnh cũ người xưa, không khỏi có hơi xúc động”
“Lòng dạ đàn bà”
Phạm Sáng khinh thường hừ lạnh.
Trên chốt canh, Trần Nhật Tân nhìn thấy A Thành, A Hổ liền ra hiệu.
Hai cánh cửa cổng bằng sắt ầm ầm mở ra.
Mấy chiếc xe jeep thép hùng hổ chạy thẳng vào bên trong.
Cho đến khi bị Trần Nhật Tân tung ra một loạt mũi tên kim loại cản đường thì mới chịu dừng lại.
Phạm Sáng mở cửa xe bước xuống.
Giọng nói âm dương quái khí lập tức cất lên.
“Phương thúc mạnh.
Đây chính là phim trường đang xây dựng “dang dở” mà ông đã nói đó sao?”
“Tôi cũng không ngờ Kha ảnh đế lại lợi hại như vậy”
Phương Thúc Mạnh nhìn mấy tòa kiến trúc theo kiểu ký túc xá và bệnh viện sừng sững trong căn cứ, xoa mồ hôi trên trán trả lời.
Lão có cảm giác như là mình đang nằm mơ.
Nhìn trước ngó sau một hồi, vẫn không thấy một thứ gì gọi là quen thuộc.
Trong lúc hai lão già, mỗi người một suy nghĩ riêng thì mười tên thuộc hạ của Phạm Sáng không được “điềm đạm” như vậy.
Bọn họ lao tới vườn rau xanh của cha mẹ Trần.
Mấy cái vuốt lợn vung ra, bàn chân giẫm đạp lên cái hàng rào mỏng manh được dựng bằng dây mây và gỗ.
Cha Trần, mẹ Trần không thể ngăn cản, chỉ có thể đỏ mắt gào khóc.
“Làm ơn dừng lại.
Chúng tôi vất vả lắm mới trồng ra, còn chưa ăn được bữa nào đâu.”
“Trời ơi.
Các người là quân nhân hay thổ phỉ.
Sao lại ra tay cướp đoạt đồ đoạt của dân chúng thế này?”
A Thành, A Hổ đen mặt.
Hai người quay sang nhìn Phạm Sáng, khóe môi cong vút lên.
“Mấy cận vệ này của ngài đúng là ngàn tuyển vạn tuyển.
So với sơn tặc chỉ có hơn với không kém nga” — QUẢNG CÁO —
“Nếu bọn họ mà có vũ khí trong tay, người của chúng tôi chắc giờ đã trở thành thi thể mặc cho họ chà đạp”
Phạm Sáng bị mai mỉa làm cho mặt mũi đỏ rần.
Đón nhận ánh mắt dè chừng như nhìn trộm cướp của mấy chục người trẻ già trong căn cứ, cả người của lão mất hết tự nhiên.
Cuối cùng Phạm Sáng cũng phải hướng đám thuộc hạ ngu như heo mình, rống lên như heo bị chọc tiết:
“Còn không mau dừng tay lại.
Kỷ luật quân đội quên sạch rồi à?”
Giọng của Phạm Sáng rất lớn.
Có điều, đám đàn ông đã mấy tháng chưa được nếm mùi vị của rau củ tươi lúc này lại đang cực kỳ hưng phấn, đâu chú ý tới tiếng hét như ma âm của Phạm đại tướng.
Mãi đến khi một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.
Bọn họ mới nhận ra.
Tay chân cứng ngắt cứng ngơ, xấu hổ ngừng lại việc cướp .
Đại loạn trong vườn rau cuối cùng cũng chấm dứt.
A Thành đè nén xúc động mãnh liệt trong lòng, bàn tay nắm chặt, gân xanh gồ hết cả lên.
“Phạm tướng.
Nhà khách đã chuẩn bị xong.
Mời!”
Phạm Sáng đảo mắt nhìn đám thuộc hạ ngu ngốc của mình, hừ lạnh.
Sau đó, lão thu lại cây súng vừa dùng để bắn chỉ thiên, dậm chân bước theo A Thành, a Hổ.
Phương Thúc Mạnh và đám cận vệ của Phạm Sáng cũng vội vã đuổi theo.
Để lại sau lưng một đám đất bị giẫm đạp tan hoang và tiếng khóc rấm rứt của cha mẹ Trần.
“Oan nghiệt mà.”
Trần Nhật Tân vội bước lên an ủi.
Đôi mắt của hắn sáng quắc nhìn theo bóng dáng đám ma quỷ đến từ căn cứ quân đội thành phố E..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...