Tề Lâm bị đầu mãng xạ biến dị siết càng lúc càng chặt.
Xương cốt nứt vỡ, thất khiếu chảy máu đen.
Trong lúc mọi người đều cho rằng hắn chết chắc thì một bóng đen từ giữa không trung bay vụt đến.
Lôi điện màu tím hóa thành từng tia sét giáng xuống vị trí bảy tất của đầu rắn dữ.
Mãng xà biến dị bị lôi điện tập kích.
Vảy rắn bong tróc, máu thịt thiêu đốt khiến cho nó không thể không buông tha cho Tề Lâm.
Tề Lâm được thả ra, rơi xuống.
Trước khi cơ thể rách nát của hắn chạm đất thì bị “người chim” đón lấy.
Đầu mãng xà biến dị ra sức giãy dụa.
Nó muốn chống lại thứ lôi điện kì lạ đang tàn phá khủng khiếp trong cơ thể mình nên khiến cho mặt đất cả một vùng như bị đảo tung.
Đám quân nhân từ thành phố E vốn muốn liều mạng với nó cũng bị chấn kinh, không ngừng lùi lại.
Từ đầu đến chân của Kha Hùng được ngụy trang kín mít.
Đôi Kim nhãn màu vàng lộ ra phía trên lớp khẩu trang vải màu đen, còn có phi ma cánh sau lưng càng khiến bản thân hắn thập phần quỷ dị.
Phương Tuệ nhìn hắn mang đi Tề Lâm thì khẳng định Tề thiếu tá ngay cả một mẩu xương vụn cũng chẳng còn.
Kha Hùng mang theo Tề Lâm bay ra khỏi phạm vi cuộc chiến và đáp xuống đỉnh núi Sóc.
Tử kiếp diệt hồn lôi đan thành tấm lưới, hừng hực thiêu đốt mặt đất thành một vùng bằng phẳng.
Hai tay Kha Hùng thả ra nước suối dị năng rửa sạch vết máu loang lỗ trên người của Tề Lâm rồi thả cả cơ thể lõa lồ của hắn vào bồn gỗ chứa đầy dược thủy được mang ra từ không gian.
Dược thủy vốn có màu xanh đậm nhanh chóng bị Tề Lâm vô thức hấp thụ.
Đau đớn mà người thường không thể thừa nhận khiến cho cơ thể vốn mất đi tri giác của hắn co giật từng hồi
“Kiên trì”
Kha Hùng động viên hắn.
Những việc nên làm thì hắn cũng đã làm đủ.
Sống hay chết lúc này chỉ một ý niệm của Tề Lâm.
Dưới chân núi sóc.
Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi của Kha Hùng quá bá đạo.
Vị trí bảy tất của mãng xà trở nên trống rỗng.
Cơ thể to lớn của nó bị chia làm hai phần.
Mãng xà biến dị trọng thương nhưng không chết.
Nó cấp thiết phải bổ sung năng lượng.
Cái đầu tam giác gầm thét đuổi giết đám quái hai chân.
Lưỡi rắn phóng ra.
Một quân nhân của thành phố E không kịp chạy, cơ thể bị xỏ xuyên, tiếng hét thê thảm kéo dài.
Á…
Lưỡi rắn cuốn lấy cơ thể của hắn nhét vào mồm.
Tiếng hét vụn vỡ.
Máu loãng từ giữa những kẻ răng trong cái miệng quái thú khổng lồ trào ra.
Mãng xà biến dị ăn xong một con mồi, lại tấn công mục tiêu kế tiếp.
Á… — QUẢNG CÁO —
Á…
Những tiếng gào tuyệt vọng liên tục vang lên.
Người còn sống trong nhóm của Tề Lâm liên tục bỏ mạng.
Phần cơ thể của rắn biến dị bị mất đi do Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi thiêu đốt đang chậm rãi mọc lại từ từ.
Lúc Kha Hùng từ đỉnh núi Sóc quay lại chính là chứng kiến một màn bi thảm thế này.
Hai đồng tử của hăn co rút, lôi điện trên tay lập tức bắn ra.
Tử kiếp diệt hồn lôi mang theo sức mạnh tinh lọc và hủy diệt ồ ạt ghim vào thân mình của quái vật.
Nó đau đớn oằn lên, phát ra tiết rít gào khiến không gian chấn động.
Lần này, Kha Hùng không vội cứu người nên toàn lực ứng chiến.
Hắn hét lên với mấy người đang tìm đường sống của thành phố E.
“Phía trước có người tiếp ứng.
Nhanh lên!”
Bị người chim quát lên như thế, mấy quân nhân còn lại như tìm được chút hi vọng sống, họ bất chấp tất cả mà nghiêng ngã chạy xuống núi.
Kha Hùng trống tay trống chân, đòn tấn công bằng lôi điện cũng dứt khoát hơn.
Đại mãng bị Tử Kiếp Diệt Hồn lôi làm cho tổn thương, vô cùng giận dữ.
Cặp mắt màu xanh lục chiếu thẳng về phía “con chim to” vừa xuất hiện giữa bầu trời.
Mặc dù từ trong tâm khảm của nó vô thức sợ hãi với đối thủ mới.
Nhưng bản tính nham hiểm, hung ác của loài rắn đã khiến cho nó mất đi lý trí.
Nó cong người lại, sau đó, lấy sức bật lên.
Cái đầu tam giác rướn đến chỗ Kha Hùng.
Lưỡi rắn kéo dài ra, muốn một phát xuyên tim đối thủ.
Kha Hùng lách người trốn thoát.
Tử Kiếp Diệt hồn lôi lần nữa hóa thành tia chớp ồ ạt bay tới, xuyên thấu lớp vảy rắn cứng như thép.
Lần này, con mãng xà trúng chiêu quá nặng.
Không còn sức chiến đấu.
Từ trên cao rớt xuống, nện mặt đất thành một lỗ to.
Ầm….ầm ......!ầm.....
Thanh âm chấn động kéo dài không dứt.
Bụi khói bốc lên che kín thân hình to lớn của đầu đại mãng.
Kha Hùng nhìn nó đã vô sức tái chiến liền triệu hồi lôi điện thành một tấm lưới màu tím phủ xuống con quái vật.
Mùi da thịt cháy khét nồng đậm lập tức bốc lên.
Chừng vài phút sau.
Gió cuốn, bụi tan, không gian khôi phục lại sự bình yên.
Những thuộc hạ của Tề Lâm may mắn sống sót chạy được tới đường lộ lớn, ngoái đầu nhìn lại liền hò reo kích động.
“Sống rồi...!chúng ta sống rồi”
“Tề thiếu tá...!còn có các huynh đệ....!a.....” — QUẢNG CÁO —
Năm người đau đớn quỳ sụp xuống, khóc rống lên.
Chuyến đi đến thành phố D lần này, bọn họ sinh sinh quá oan uổng.
Tất cả đều tại con ả đàn bà tên Phương Tuệ.
“Đúng rồi, nhắc tới mới nhớ.
Con ả khốn nạn đó đâu rồi? Ả trốn đâu rồi?”
“Tôi muốn lột da ả, muốn nhai thịt, uống máu của ả...”
“Phương Tuệ.
Tiện nhân, cút ra đây cho ông...”
Kha Hùng tiêu diệt xong quái thú, đang muốn tiếp tục trở lên đỉnh núi quan sát tình hình chữa thương của Tề Lâm thì kim nhĩ bất ngờ nghe được một loạt tiếng mắng chửi đầy phẫn hận của đám đàn ông kia.
Trên trán của hắn hiện ra một loạt vạch đen rậm rịt.
“Lỡ làm người tốt thì làm đến cùng.
Ả Phương Tuệ này không chết thì không được.”
Kha Hùng hạ xuống quyết định.
Hắn bay lên không, mở ra kim nhãn tìm kiếm bóng dáng của Phương Tuệ.
Vài giây sau liền phát hiện được người.
Phương Tuệ luôn may mắn ngoài sức tưởng tượng.
Đúng với câu tai họa phải sống ngàn năm.
Trong lúc mọi người bị rắn biến dị điên cuồng đuổi giết.
Phương Tuệ thế mà té vào một góc khuất mọc đầy thứ thực vật hôi thối.
Ả thành công thoát một kiếp, trơ mắt nhìn đồng đội bị đại mãng xà biến dị ăn tươi.
Cái chết của mỗi quân nhân từng bảo vệ mình trước đó không khiến Phương Tuệ có một chút mủi lòng.
Ả che dấu bản thân thật kín rồi im lặng chờ đợi.
Nhìn thấy con mãng xà biến dị bị “người chim” đơn giản giết chết, lá gan của ả dù to hơn nữa cũng không dám chạy ra.
Kha Hùng bay tới, thò một tay xách lấy cổ áo của ả nhấc lên.
Vẻ mặt kinh hoảng của Phương Tuệ đập vào đôi kim nhãn khiến hắn buồn nôn một trận.
Mùi khai ngấy bốc lên.
“Má nó!”
Kha Hùng ghét bỏ, vung tay quăng ả bay về phía đám quân nhân của thành phố E đang tìm nơi phát tiết bi thương trên đường lộ.
“Không...”
Tiếng nữ nhân hét rống như heo bị chọc tiết ngân dài.
Quân nhân của căn cứ thành phố E: “…”
Phương Tuệ bị quả báo.
Năm thuộc Hạ của Tề Lâm hiện tại đã bất chấp phần vật tư được cất trữ trong không gian của ả.
— QUẢNG CÁO —
Da thịt trên người Phương Tuệ là bị bọn họ từng đao từng đao xẻo xuống.
Một đao đại diện cho một mạng người.
Phương Tuệ nợ họ gần 25 mạng, tính luôn cả Tề Lâm.
Vận may cũng đến lúc cạn kiệt.
Phương Tuệ chưa chịu đủ mấy đao đã bị dọa cho chết tươi.
Trước khi tắt thở, ả vô cùng hối hận.
Hối hận vì bản thân đi theo một đám phế vật vô dụng.
Ả nguyền rủa Tề Lâm, nguyền rủa tất cả những hung thủ ám hại mình.
Phần vật tư vốn cất trữ bên trong không gian của Phương Tuệ theo cái chết của ả biến mất.
Chỉ có một quả dại màu đỏ bỗng dưng xuất hiện, lăn lông lóc vài vòng vào bụi cỏ rồi bị một đầu tiểu long màu vàng bay tới đớp lấy trước khi có người khác phát hiện ra.
Kim Linh bay trở lại, vui vẻ trốn vào Không gian tận hưởng mùi vị của linh quả.
Kha Hùng thấy nó an toàn trở lại cũng không tiếp tục quan tâm xuống.
Hắn thu lại nửa phần đuôi rắn bị đốt rời trong lần cứu Tề Lâm khi nãy rồi mở ra Phi Ma Cánh bay lên đỉnh núi Sóc.
Trải qua mấy chục phút ngâm tắm, dược thủy trong bồn thảo dược đã nhạt đi.
Sức sống của Tề Lâm dù đang hồi phục dần nhưng đôi mày kiếm của hắn vẫn nặng nề cau chặt.
Tề Lâm đang mơ.
Tuyết Mai mặc cả bộ váy cưới trắng tinh, mỉm cười nhìn hắn.
Dung nhan quen thuộc của cô vẫn mềm mại như những ngày đầu.
“Ông xã.
Tỉnh lại đi”
“Tuyết Mai.
Đợi anh!”
“Anh phải sống thật tốt thì chúng ta mới có thể gặp lại nhau.
Ông xã.
Chờ em được không?” – Câu nói cuối cùng rơi xuống, người cũng đã hóa thành hư vô.
“Tuyết Mai...” - Tề Lâm hét lớn một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...