Mộ Du đi theo quản gia đến từ đường. Không cần người giục, y đã tự đi vào.
Quản gia thở dài thườn thượt, ông đóng cửa lại rồi rời đi.
Hệ thống nhịn không được:[Sao cậu lại nghe lời ông già đó, ổng kêu cậu đến chỗ này là cậu đến vậy đó hả?]
Mộ Du cong môi:[Ta thấy ngươi nên lật lại bộ nhớ của mình một chút đấy? Lần trước ta có thể làm từ đường thối um lên mấy ngày, lần này ta lại không thể đốt nó trành tro sao!]
Hệ thống cả kinh, vội vàng hỏi:[ Cậu muốn làm gì?]
Mộ Du:[ Đương nhiên là......họ làm ta không thoải mái! Toàn bộ Mộ phủ cũng đừng thoải mái nữa!]
Hệ thống:[!!!]
Nhưng cũng không cần thiêu chứ! Quá nguy hiểm rồi!
Nó vội vàng khuyên nhủ:[ Việc này rất nguy hiểm, chúng ta đổi cách khác nhe.]
Mộ Du lạnh lùng nói:[ Không đổi ý!]
=-=-=-=-====-=-=-=-=
Mộc Nguyệt ngồi với Nhạc Nguyệt chờ Mộ Du đến tận buổi tối. Mắt thấy chủ tử vẫn chưa về, hai cô vội đến hỏi thăm Song Hỉ.
Nghe nói đám người Mộ gia trở về, Mộ Du lại bị phạt đến từ đường, còn bị nhốt lại, hai người hai mặt nhìn nhau.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Nhạc Nguyệt lòng nóng như lửa đốt. Nghe Mộc Nguyệt kể lại sự việc, nàng hận không thể đánh con ếch ngồi đáy giếng Mộ Dương Trác một trận cho sướng tay.
Người của Vương gia nhà cô, há có thể để bọn họ khi đễ như vậy.
Nhạc Nguyệt căm giận bất bình, "Chúng ta đi tìm Vương gia đi?"
Mộc Nguyệt lắc đầu. Bây giờ cũng tối, họ lại vội vàng gọi Minh vương đến. Thế không phải là trực tiếp bảo Mộ phủ không có nề nếp sao?
Huống chi còn là đến thăm một song nhi, quá ảnh hưởng thanh danh của chủ tử.
Song Hỉ im lặng nãy giờ đột nhiên nói: "Ta đi tìm lão gia truyền lời một lát, sẵn tiện ghé ngang xem tình hình chủ tử."
Mộc Nguyệt gật đầu, hiện giờ chỉ có biện pháp này.
Nhạc Nguyệt tính tình nóng vội, nhưng giờ cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Song Hỉ vừa đi, Mộc Nguyệt vẫn cảm thấy không yên tâm. Xem tính cách của chủ nhân, chưa chắc hắn sẽ bỏ qua chuyện này.
"Nhạc Nguyệt, cô đi Vương phủ một chuyến đi. Hỏi Vương gia xem nên làm thế nào, ta ở chỗ này đợi."
Nhạc Nguyệt lập tức gật đầu, lập tức lặng yên không một tiếng động chuồn ra ngoài.
........
Giờ phút này, Mộ Du được nhiều người lo lắng lại đang nghĩ cách làm sao cho lửa cháy vượng một chút.
Có thể thấy, nhân duyên của ký chủ cũng khá tốt.
Hệ thống tim đập như sấm, cũng không đúng...hệ thống không có tim.
Nó nghĩ nghĩ, rồi nói:[ Chúng ta đổi một biện pháp an toàn hơn nhé? Đúng rồi, trong túi tôi vẫn còn thuốc nổ......Áu áu áu! Thuốc nổ còn nguy hiểm hơn!]
Mộ Du vẫn không dao động:[ Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu.]
Hệ thống cạn lời: [Cậu sẽ không có việc gì, nhưng không phải là người khác cũng nghĩ như thế.]
Mộ Du:[ Ai?]
Hệ thống bĩu môi:[ Còn có thể là ai, Mộ Hân đấy.Cậu làm cô ta mất chức trắc phi, hẳn là cô ta sẽ tìm cách báo thù đấy.]
Mộ Du lắc lắc đầu:[ Ả không dám.]
Thấy y chắc chắn như vậy, hệ thống hiếu kỳ nói:[ Vì sao?]
Mộ Du:[Bây giờ cô ta cũng chỉ còn có thể trông cậy vào đứa con trong bụng thôi. Nếu như ả vẫn còn muốn được gả cho Tam hoàng tử thì chắc chắn sẽ không mạo hiểm.]
Hơn nữa, lần ở từ đường trước, Mộ Hân cùng Mộ Đồng đã chịu mệt rồi, y không tin hai tên này sẽ quên nhanh như vậy.
Hệ thống không nói gì. Thật ra, Mộ Đồng không hại Mộ Du, Mộ Hân cũng không muốn hại Mộ Du. Vậy, ai muốn hại Mộ Du...
Mộ Linh.
Nguyên nhân... chắc là ghen ghét.
- Dựa vào cái gì mà một đứa từng chẳng bằng nô bộc như Mộ Du lại được Vương gia ưu ái, bây giờ còn có thể vui vẻ ung dung cao cao tại thượng.
Trước kia nó ở Mộ phủ, thấy cô, nó đều phải tránh đi. Còn bây giờ...... cô lại bị biến thành người vô hình như thế.
Mộ Hân khinh thường mình, Quản Nhược An cũng chướng mắt mình.
Nếu không phải vì cô đã đủ tuổi gả chồng thì hôm nay đừng nói là tiến cung, phỏng chừng cả đời cũng không ló đầu ra đường được-
Hệ thống nhớ đến vẻ ghen ghét thoáng qua trong đôi mắt Mộ Linh, nó nói với Mộ Du:[Cậu coi chính mình kìa, rõ ràng là cậu chẳng làm gì cả, cớ sao mà đám người Mộ phủ đều ghét cậu chứ?]
Mộ Du nhịn không được tròn mắt:[ Nói đi, là ai muốn hại ta?]
Hệ thống:[ Mộ Linh.]
Mộ Du khó hiểu:[ Cô ấy?]
Hệ thống gật gật đầu:[ Đúng vậy, chính là cô ta. Cô ấy với cậu là ý tưởng lớn gặp nhau á, cô ta muốn đốt từ đường làm cho cậu hủy dung.]
Mộ Du nhăn mày, dù y có hủy dung thì Mộ Linh cũng không được cái gì tốt mà?
Hệ thống lại lắc lắc đầu, nói: [Không, cô ta còn thấy tốt chán ấy.]
Mộ Du hủy dung, nếu xét theo chuyển biến bình thường. Hẳn là Bách Lý Tiêu Minh sẽ đòi cự hôn, nếu hoàng đế đồng ý, ông ta phải bồi thường lại gì đó cho Mộ phủ.
Có khả năng nhất chính là chỉ hôn lại cho Bách Lý Tiêu Minh.
Nhưng dựa theo tính tình của hắn, khẳng định hắn sẽ không tùy ý tuân lời người khác.
Chỉ cần hắn không đồng ý, Hoàng Thượng chỉ còn có thể chuyển người sang gả cho Thái tử.
Đương nhiênlà Mộ Dương Trác xảo quyệt thông minh, lão biết hoàng đế không quan tâm đến Thái Tử, đương nhiên sẽ không đưa con gái rượu của mình đi.
Kẻ có khả năng nhất, chính là Mộ Linh.
Cứ như vậy, nếu Thái Tử có thể thành công, ít nhất là cái bàn tọa của cô ta vẫn ịn lên chức Phi ngon lành.
Mộ Du nghe hệ thống giải thích, y lâm vào trầm mặc.
Hệ thống dè dặthỏi:[ Cho nên chúng ta vẫn nên đổi cách khác nhé.]
Mộ Du lắc lắc đầu.
Hệ thống giận rồi:[ Sao cậu lại khó chiều thế này chứ!]
Vừa vặn lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cứa.
Mộ Du nhìn ra ngoài, là Song Hỉ à.
"Du thiếu gia, lão gia sai tiểu nhân đến xem cậu còn cần thứ gì không." Song Hỉ là người thông minh, cậu ta lấy Mộ Dương Trác làm cái cớ, dù bị phát hiện cũng có thể giải thích là cậu đến giám sát Mộ Du.
Cậu ta kể Mộ Dương Trác nghe chuyện Minh Vương bế Mộ Du về phủ, đến khi y đi vào hắn mới rời đi.
Minh Vương còn dặn dò, thân thể Mộ Du bây giờ không tốt lắm, cần phải chăm sóc chiếu cố y nhiều hơn.
Quả nhiên, cậu ta còn chưa kịp hỏi Mộ Du đã làm sai chuyện gì, Mộ Dương Trác đã vội vàng bảo cậu đến từ đường thăm Mộ Du, sẵn tiện hỏi xem y có cần gì không.
May thế nhỉ, vừa lúc hợp ý y.
Mộ Du nhìn Song Hỉ, lắc đầu.
Hiểu rồi, Mộ Dương Trác muốn đánh rớt y, nhưng ông già đó không muốn buông chân Bách Lý Tiêu Minh ra.
Hôm nay lão phạt y, vừa để cho khỏi ngứa mắt, vừa có ý cảnh cáo y.
Nhưng cũng không sao cả, tâm của y, vĩnh viễn không bao giờ hướng về Mộ phủ.
"Du thiếu gia, ngài có yêu cầu thì cứ việc phân phó, lão gia cũng lo lắng cho người lắm đó."
Diễn hay đến vậy, nếu có người xem thì tốt hơn rồi.
Mộ Du nhìn theo hướng ngón tay Song Hỉ chỉ, y trào phúng nói: "Ta không cần lão ta quan tâm, ngươi đi về đi!"
Song Hi muốn nói gì đó, lại nghe Mộ Du phân phó: "Nơi này hơi tối, điều thêm mấy nô bốc cầm đèn đến đi."
Song Hi giật giật lông mày, cậu ta thấy khó hiểu rồi đấy nhá.
Mộ Du bức bách hệ thống:[ Viết giấy xong chưa, đưa ta nhanh nào.]
Hệ thống:[......]
Cái đồ Mộ Du phá phách này, cậu ta dám sai bổn hệ thống như thư đồng sao!
- Ta giận rồi, ta đi viết giấy đây.-
Mộ Du làm động tác giả đưa tay mò ống tay áo. Chỉ chốc lát sau, y đã lấy được ra một mảnh giấy cầm trên tay.
Bước đến phía bài vị, ý bảo Song Hỉ cũng theo sau.
Mộ Du chỉ hai nọn nến le lói đặt bên cạnh bài vị, "Song Hỉ, ta thấy nên đổi nến mới rồi."
Sau đó, y cầm cây nến lớn còn cháy phân nửa, thổi tắt rồi đưa cho Song Hỉ.
Cậu ta mặt không đổi sắc, " Ta đi bẩm báo cho lão gia."
Song Hỉ vừa rồi khỏi, Mộ Du đã nghe thấy tiếng bước chân chạy đi.
Một tiếng hướng về thư phòng, một bước tiến nhanh về phía chủ viện.
Y cong môi, cười lạnh.
Hệ thống khó hiểu hỏi:[ Tui chưa nói cho cậu biết là có người nghe lén mà, sao cậu lại phát hiện?]
Vốn dĩ hệ thống nhỏ đã định thông báo rồi. Nhưng tại Mộ Du làm nó phân tâm, phải hì hục đi viết chữ.
Hệ thống không vui, tất nhiên nó cũng quên phải báo việc này.
Mộ Du hừ lạnh:[ Ngươi không đáng tin cậy, chuyện này cũng chẳng phải lần đầu.]
Hệ thống:[......]
Mộ Du lại giải thích: [Song hỉ nói ta biết á.]
Hệ thống:[......]
Ý gì đây, cậu ta bảo nó còn không bằng một thằng nhóc cổ đại à?
Hệ thống không thể không tức giận! Hứ
- --------------
Hôm nay màn đêm thật tối, dù trên các cột đá đã thắp đầy đèn nhưng vẫn có thể khiến con người ta sợ hãi.
Một nha hoàn vội vàng vụt vào hướng Lam Hương Uyển. Đến lúc đứng trước cửa chủ phòng, cô ta mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa mở, là Thu Nguyệt đang đứng bên trong, "Xuân Hoa, có nghe ngóng được gì không? Mau vào trong nào."
Quản Nhược An chỉ mặc một lớp áo trong mỏng ngồi trên ghế. Nhìn Xuân Hoa tàn tạ như bị ma đuổi, bà ta bất mãn mắng: "Thân là đại nha hoàn trong phủ thì phải biết lễ nghi, gia giáo. Hốt hoảng vội vàng đến thế thì ra cái thể thống gì nữa!"
Xuân Hoa vội vàng cúi đầu: "Phu nhân, mới vừa rồi Song Hỉ đã đến thăm Du thiếu gia."
"Song Hỉ?" Quản Nhược An nhíu mày, " Nó không phải người của lão gia sao?"
Xuân Hoa chậm chạp gật đầu, "Không biết cậu ta đã nói gì, lão gia vội vàng bảo nó đi xem Du ca nhi bị phạt có thiếu thốn gì không."
- Gần đây Phù Dung rất không an phận. Mấy lần bà vào thư phòng đã bắt gặp cô ta ôm ôm ấp ấp với lão gia.-
Vì thấy Mộ Dương Trác về trễ quá, ông lại không đến gặ mấy di nương kia. Vậy là bà ta đã sai Xuân Hoa đi canh chừng bọn họ.
"Nó có đòi gì không?"
Xuân Hoa lắc đầu, "Y chỉ kêu Song Hỉ điều thêm ít nô bộc cầm đèn với đem thêm nến mới vào thôi. Nhưng khi nô tỳ rời đi, hình như nô đã gặp nhị tiểu thư."
"Mộ Linh?" Quản Nhược An híp mắt. Từ đường có gì vui à, sao cả đám điều tụ lại chỗ Mộ Du đó thế?
"Tìm vài người đến canh chừng nó đi," Nói xong, bà ta lại cảm thấy sao lại đơn giản như vậy.
Quản Nhược An vẫy tay, gọi Xuân Hoa đến gần nói nhỏ gì đó.
Xuân Hoa nghe xong, lập tức gật đầu đi mất.
- ---------
Giờ Tý, dường như bầu trời lại càng tối hơn trước. Từ tầng mây kích động, vặn vẹo ra đủ thứ hình thù kì dị như muốn ăn thịt người.
Lồng đèn treo trong Mộ phủ bị gió thổi cho đung đưa qua lại. Cảm giắc như giây tiếp theo sẽ rớt hẳn xuống mặt đất
Người canh mõ trên trạm gác cao xoay vòng tại chỗ, sau đó cầm dùi đánh trống kêu "Đùng! —— đùng! Đùng!" vài tiếng.
Khoảng một khắc sau, Mộ phủ bốc lên ánh lửa. Lửa không lan nhanh mà bốc lên cao ngùn ngụt.
Mộ Du đứng bên cửa sổ đóng, gác mũi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Y đứng cách ra đám cháy, tựa như hai thế cực đoan.
Bên này bình yên vô sự, bên kia xà nhà đã cháy đến sắp sập rồi.
Bài vị tổ tông đã bị ngọn lửa hung ác nuốt chửng, Mộ Du lại cong môi cười vui vẻ.
- Không phải Mộ Dương Trác thích phạt y vào từ đường à. Y muốn nhìn xem, sau này lão còn chỗ để phạt y nữa không.-
Bên ngoài truyền đến tiếng la: "Đi lấy nước! Lấy nước đến từ đường mau!"
Tiếng la hét ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến, Mộ Du biết là y đã đúng rồi.
Hệ thống thở thoi thóp nói:[ Nhanh lên, khiên phòng hộ của tớ sắp chịu không nổi rồi.]
Mộ Du đã nghiên cứu kích hoạt công năng của nó một cách hoàn hảo. Chỉ tiếc là nó sắp chịu hết nổi rồi.
"Ta biết rồi."
Mộ Du lấy ống tay áo lau vết than đen dính trên mặt. Ngay khoảnh khắc khiên phòng hộ kim thân của hệ thống rút mất, y cảm giác như không khí quanh mình đã bị hút hết sạch.
Nhiệt độ bỏng cháy ngay lập tức bao lấy y. Mộ Du thấy cả người mình như bị nướng trên lò than nóng.
Y cầm lấy mộ cái ghế dựa, dùng hết sức đập phá cánh cửa.
Cửa bên ngoài đã bị đóng đinh trước đó rồi, y chỉ có thể nghe tiếng phá cửa" Bịch... Bịch".
Mộ Du sặc một miệng khói, làm y khó chịu ho khan.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng Song Hỉ gọi: " Ở bên này!"
Vốn dĩ kế hoạch của Mộ Du là làm bộ ngất xỉu. Y không ngờ khi nhìn thấy được mặt Song Hỉ, người đã hôn mê bất tỉnh.
Nói đến cùng, hình như y đánh giá cao sức chịu đựng của cơ thể mình quá rồi.
Song Hỉ cõng Mộ Du chạy ra bên ngoài, "Du thiếu gia ở đây rồi, mau mời đại phu!"
"Tìm được Du ca nhi rồi?" Y phục Mộ Dương Trác xộc xệch, Quản Nhược An thì vẫn chưng diện như thường.
Vừa dứt lời, xà ngang cháy rụi làm từ đường sập xuống. Thế lửa dữ dội căn bản không thể dập tắt ngay.
Mộ Dương Trác tức giận quát mắng: "Tra cho ta! Ta thật muốn thỉnh giáo xem cái kẻ đã thiêu cháy Mộ phủ của ta!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...