Trọng Sinh Làm Tiểu Phu Lang Của Vương Gia

Ở phủ Thái Tử.

Tay Bách Lý Tiêu Minh cầm quân đen, nhìn bàn cờ suy nghĩ sâu xa.

Thế cờ hắc bạch giao nhau, không phân cao thấp. Cờ trắng như một con rồng khổng lồ đang ngủ đông, chờ đợi thời cơ, một lần tóm gọn.

Nụ cười treo ngay trên môi người đối diện, dường như y không thèm để ý kết quả chút nào.

Cuối cùng Bách Lý Tiêu Minh đành vứt quân đen vào trong hộp, giãn chân mày ra, hắn thành khẩn nói: "Hoàng huynh, ta thua rồi."

Thái Tử Bách Lý Tiêu Tề lắc lắc đầu, y nhặt một quân cờ lên cầm trong tay, một viên còn lại thì bỏ vào hộp đựng.

"Vừa rồi huynh thấy đệ thất thần đấy, đang nghĩ gì thế hả?"

Bách Lý Tiêu Minh sửng sốt một chút, rõ là hắn đang không định nói thật.

"Hoàng huynh nhìn lầm rồi, đệ chỉ nghĩ xem nên đi nước tiếp theo thế nào cho phải thôi."

Thái Tử lắc lắc đầu, sai người dẹp bộ cờ đi, rồi y cho hạ nhân lui xuống hết, xong mới bất đắc dĩ nói: " Xem bộ dạng của đệ kìa, huynh là ca ca của đệ, sao ta lại không biết đệ đang nghĩ gì."

Hiếm khi thấy Bách Lý Tiêu Minh lộ rõ vẻ ngại ngùng, hắn cho rằng hắn đã giả vờ tốt lắm đó.

Hơn nữa, nhớ tới thái độ của Mộ Du lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đang nhảy disco liên hồi.

Không khí lâm vào biển im lặng, đến lúc Bách Lý Tiêu Minh cho rằng ca mình sẽ không truy vấn nữa, hắn ngước mắt lên rồi thấy ngay Thái Tử vẫn còn đang nhìn chằm chằm mình.

Hắn thở dài một hơi: "Hoàng huynh, nếu mà huynh phát hiện ra là huynh thích một người, mà người đó chỉ nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người là hợp tác, vậy huynh sẽ làm sao?"

"Mộ Du hả?"

Bách Lý Tiêu Minh: "......"

Thái Tử cười ra tiếng, "Khó mà gặp được người có thể chế trụ đệ nhỉ."

Thấy hắn nhăn cái bản mặt thúi ình lên, dáng vẻ tui hông thèm nói chuyện nữa, Thái Tử ho khan một tiếng.

Bách Lý Tiêu Minh nhìn y thêm một cái nữa, thế là hắn thấy luôn vẻ bởn cợt trong đáy mắt huynh trưởng.

Hắn đứng phắt dậy kêu "đùng" một cái, dợm bước định đi lại bị anh mình gọi lại.

"Ý, từ từ, đệ kể lại cho huynh nghe đi, huynh sẽ giúp đệ phân tích tình huống."

Đệ đệ nhà mình mới lần đầu tiên thích một người, đương nhiên là y nên an ủi tâm hồn mong manh của em trai mình rồi.

Nhưng không phải là hai người họ đính hôn rồi à? Y vẫn nhớ rõ là chính Bách Lý Tiêu Minh chủ động tiến cung xin.

Không hổ là huynh đệ ruột, Bách Lý Tiêu Tề nghĩ gì thì Bách Lý Tiêu Minh cũng nghĩ vậy, hắn lại ngồi xuống, kể toàn bộ quá trình thương nghị giữa Mộ Du và mình, vô cùng rõ ràng.


Chủ đề lạc đến mức hắn kể luôn khi nào mình phát hiện là thích người ta, đại khái là vì...... phát hiện người nọ còn một mặt khác rất thú vị.

Ở Mộ phủ, Mộ Du khôn khéo tinh ranh như một chú hồ ly, mà ở trước mặt hắn lại nhỏ nhắn yếu mềm như một bé chim cút.

Nghĩ đến đây, Bách Lý Tiêu Minh không khỏi hơi mỉm cười.

Bách Lý Tiêu Tề đang đợi hóng tin nóng: "......"

Nói chung là y đang cảm thấy mình xen vào chuyện người khác.

"Vậy thì làm sao mà đệ biết là y không thích đệ?" Dù sao thì người muốn gả cho Minh Vương có thể xếp hàng dài từ cổng cung đến tận ngoại ô ngoài thành.

Bách Lý Tiêu Minh thất bại gục đầu xuống, nói đến cũng hơi lạ.

Rõ ràng Mộ Du không bài xích khi hắn tiếp cận, nhưng trong cái đầu bé kia luôn"Có một phong cách riêng".

Tối hôm qua, hắn đã lẻn vào Mộ phủ.

Miệng V.Ế.T TH.Ư.Ơ.NG trên đầu Mộ Du đã ổn cả, nhưng vết sẹo vẫn mãi chưa tan đi.

Bách Lý Tiêu Minh lấy lý do đem thuốc mỡ đến, thuận tiện nhìn xem người ta thế nào rồi.

Ai biết Mộ Du lại phán một câu: Vương gia, ngài yên tâm đi, Mộ Du có thể tự mình hiểu lấy, ta biết là mình không xứng với vị trí Vương phi, ta sẽ không chiếm nó lâu đâu.

Hắn muốn quan tâm hỏi han y, cuối cùng lời nói lại kẹt ở miệng, nghẹn ứ tại chỗ, làm thế nào cũng không thuận được.

Hồi ức kết thúc, Bách Lý Tiêu Minh nhìn về phía huynh trưởng nhà mình, "Hoàng huynh, ta thật sự chỉ đưa thuốc mỡ thôi, không có ý gì khác hết á."

Bách Lý Tiêu Tề nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hỏi: "Vậy sau đó thì đệ làm thế nào?"

Bách Lý Tiêu Minh dừng lại, sau khi hắn vào viện thì đã làm gì nhỉ?

À, lúc ấy Mộ Du vừa mới tắm gội xong, mái tóc hơi rối, y đứng yên ở đấy, y phục trước ngực lỏng lẻo khép hờ, phảng phất như chỉ cần một cái chạm nhẹ, vậy là có thể thưởng thức càng nhiều phong cảnh hơn.

Cũng không biết biết em ấy dùng hương liệu gì, không chỉ cả người phát ra mùi hương thanh mát, mà là cả căn phòng đều chìm trong sắc hương.

Bách Lý Tiêu Minh thấy cảnh tượng này, đầu óc trì trệ, vốn là hắn đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác, lời ra khỏi miệng lại biến thành "Để lại sẹo khó coi".

Hơn nữa giọng điệu lúc hắn nói cứng ngắc, lời ra lời vào, không có miếng nào thể hiện vẻ không ghét.

Giờ hắn nhớ lại rồi, thầm nghĩ tính Mộ Du cũng tốt thật, vậy mà không đá đít hắn ra khỏi cửa.

Thái Tử nghiêng đầu dùng tay day day trán, "Người ta tuy là Vương phi nhưng vẫn chưa gả qua, đệ khen ngược thế mà cũng được à, lâu lâu còn trốn đến gặp y, nếu bị phát hiện, đệ có thể tưởng tượng được thanh danh Mộ Du sẽ ra sao không?"

Lén lút gặp mặt buổi đêm cũng không phải chuyện nhỏ.

Thân thể Bách Lý Tiêu Minh cứng đờ, vô cùng hối hận vì đã ba hoa chích chòe cho hoàng huynh nhà mình.


"Hoàng huynh, đệ còn có việc, đệ về trước đây."

"Đứng lại!" Huynh trưởng uy nghiêm, nào có thể tùy ý đụng vào, Thái Tử đen mặt, "Quy củ của đệ đâu, học xong quên hết rồi à?"

Bách Lý Tiêu Minh gục đầu xuống, không dám hó hé câu nào.

Đúng là ma xui quỷ khiến, vốn dĩ thuốc mỡ chỉ cần sai tùy tùng đi đưa là được, nhưng hắn không nhịn nổi, gấp rút muốn tự mình đến xem.

Hơn nữa...... sau đó hắn có ôm Mộ Du nữa, mà y cũng đâu có đẩy hắn ra.

Y vừa mới tắm gội xong, trên mặt đất còn đọng chút nước, cái người đang tức giận ấy chẳng để ý gì, thế là trượt ngã, nếu hắn không nhanh tay lao ra đã thì coi chừng là em ấy phải dính thêm mấy vết sẹo nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Bách Lý Tiêu Minh vô thức mân mê ống tay áo, trung y hơi mỏng dán vào da thịt, dường như hắn có thể chạm được làn da tuyết tinh tế bên dưới.

Bỗng dưng, hai tai hắn đỏ bừng lên.

Bách Lý Tiêu Tề: "......"

Cái thằng đệ này lại nghĩ cái gì rồi?

Y giận sôi máu, ngữ khí cũng không khỏi tăng thêm mấy phần, "Bách Lý Tiêu Minh, đệ còn nhớ là mình đã đồng ý gì với ta không?"

Bách Lý Tiêu Minh phục hồi tinh thần lại, dối diện mặt than đen của hoàng huynh nhà mình, hắn ho khan một tiếng, giải thích: "Chúng đệ không có làm cái gì cả."

Bách Lý Tiêu Tề: "......"

Nếu không làm gì cả thì cái vẻ thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo đó là muốn làm gì hả!

Y thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Nếu đệ thích người ta thì đối xử tốt với y một chút, đừng học giống phụ hoàng."

Lời nói đại nghịch bất đạo thế này, cũng chỉ lén nói hai người mới có thể nói.

Đây chính là nguyên nhân khiến quan hệ của bọn họ vẫn có thể tốt đến bây giờ.

"Ta sẽ không làm thế."

Để lại những lời này, Bách Lý Tiêu Minh nhấc chân đi ra ngoài.

Tiên hoàng hậu đi để lại hai nhi tử, một là Thái Tử bây giờ, hai là Minh Vương.

Sở dĩ đương kim Thánh có thể đăng cơ hoàn toàn nhờ vào mẫu tộc của tiên hoàng hậu, mà đến đời Thái tử thì cũng là lúc mẫu tộc ấy sụp đổ.

Mẫu tộc nọ đã xuống dốc mà Thái tử vẫn có thể làm Thái Tử, là bởi vì tiên hoàng hậu dùng mạng của chính bà giật lấy.


Cho dù tiên hoàng hậu yêu Bách Lý Tông Thân đến si thì cũng không thể xóa nhòa thành kiến phẫn hận chôn sâu trong đáy lòng hắn.

Ra khỏi phủ đệ, Bách Lý Tiêu Minh thở hắt một hơi.

Thế nhân đều nói hắn được vinh quang vô tận, kỳ thật chỉ là...... bùa đòi mạng của hắn thôi!

Chỉ cần Thái Tử phạm sai lầm, chờ đợi bọn họ chính là họa sát thân.

Ha, Bách Lý Tiêu Minh cười lạnh một tiếng.

"Gỗ Đầu, hồi phủ đi."

"Dạ, Vương gia."

....................

Ba ngày sau.

"Chủ tử, đây là y phục mới phu nhân đưa đến cho ngài nè." Mộc Nguyệt cầm quần áo bước vào viện.

Mộ Du nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó đứng lên.

Mộc Nguyệt đến gần, vừa nói vừa thay y phục cho Mộ Du.

"Chủ tử, nô tỳ đã kiểm tra rồi, vẫn chưa bại lộ."

Một câu hai nghĩa, Mộ Du gật đầu.

Hoàng thất mở tiệc, mời chúng đại thần và các thanh niên tài nữ trong độ tuổi gả cưới, một là để cùng mừng Trung thu, hai là vì nhị hoàng tử. Con gái Mộ gia sắp gả vào làm phi.

Mộ Du là Vương phi củ Bách Lý Tiêu Minh, theo lý thì y cũng nên tham dự.

Mà nhi nữ được đích hôn của Mộ phủ cũng phải đi.

Mộ Du cong cong môi, chuyện hôm ấy y phải làm là cản đường nhị hoàng tử, Bách Lý Nghiệp.

Vậy cũng là đẩy Mộ phủ vào thế khó! Bằng không, sao y có thể để Bách Lý nghiệp nếm mùi đau khổ rồi tống hắn xuống địa ngục được!

Còn nữa, y rất mong chờ xem vẻ mặt của Mộ Hân khi biết mình sẽ có thêm một tỷ tỷ.

"Công tử mặc bộ y phục này thật là đẹp mắt." Nhạc Nguyệt thò đầu ra, nhìn thấy Mộ Du, nàng không nhịn được mà phải lượn quanh y nhìn một lần.

Dù Quản Nhược An không thích Mộ Du thì y vẫn phải tham gia yến hội, ả không thể làm mất lễ nghi.

Đặc biệt là thân phận "đặc thù" của Mộ Du.

Nên mặc dù bà ta hận đến ngứa răng thì cũng chẳng thể làm gì Mộ Du đâu.

Huống chi Mộ Dương Trác còn tự mình đánh tiếng, bảo bà ta nên chú tâm vào bên phía nhị hoàng tử kia nhiều hơn.

Y phục Mộ Du đang mặc nhìn qua thì vô cùng đơn giản, vì y đã đính hôn Bách Lý Tiêu Minh, không nên gây sự chú ý trong yến hội người ta, cho nên quần áo gọn nhẹ là thích hợp nhất.

Trường bào trắng tuyết, đai ngọc quấn eo, bên ngoài khoác thêm một lớp thanh y càng tôn lên dáng người thon dài trắng nõn của y.

Đối với lời khen của Nhạc Nguyệt, Mộ Du không để trong lòng, chỉ đến lúc nghe được chữ Bách Lý Tiêu Minh, bên tai của y mới không khỏi nóng lên. Truyện Đô Thị


"Nô tỳ cảm thấy với bộ y phục này của chủ tử ấy, Vương gia nhất định rất thích luôn." Nhạc Nguyệt lải nhải với Mộc Nguyệt.

Cô nàng nhìn thoáng qua sắc mặt Mộ Du, nàng cũng phụ họa: "Ừm, Vương gia luôn luôn thích sự đơn giản."

Hình như Mộ Du nghĩ đến cái gì đó, nhiệt độ bên tai lập tức giảm nhanh đáng kể.

Thế mà Bách Lý Tiêu Minh ghét vết sẹo trên đầu y! Hắn còn nhân cơ hội ăn đậu hủ của mình nữa!

Hệ thống:[......]

Nó đành nhắc nhở:[ Người ta có lòng đến tận nơi đưa thuốc cho cậu, vậy mà cậu còn vô cớ giận dỗi người ta.]

Mộ Du:[...... Ta vô cớ giận dỗi á?]

Hệ thống gật gật đầu:[ Ò, chẳng lẽ không phải sao? Cậu từ từ nhớ lại chuyện hôm ấy đi.]

Mộ Du không còn lời gì để nói.

Y mới vừa tắm gội xong, nếu Bách Lý Tiêu Minh đến sớm một chút, không chừng y vẫn còn đạp nước trong thùng tắm.

Đúng thật là y có thẹn quá hóa giận, nhưng Bách Lý Tiêu Minh đường đường là một Vương gia, thế nhưng lại có sở thích leo cửa sổ, nói ra ai mà tin được chứ!

Hơn nữa lúc y trượt ngã, người nọ ôm y lại có thể gọi là giúp đỡ, nhưng ôm hoài không bỏ là sao thế này!

Nếu không phải y mắng hắn mấy câu, không chừng hắn còn định ôm đến lúc thiên hoang địa lão!

Hệ thống vẫn đang nói chuyện:[ Dựa theo những gì tui đã nói, dù sao hai người cũng sẽ xxx, hôn cũng đính rồi, thế thì cậu dứt khoát ở lại bái đường luôn đi, cậu cũng đừng nghĩ đến việc ôm ta bỏ chạy sau khi trả thù Mộ phủ đấy.]

Câu trước Mộ Du thất thần nên không nghe rõ, nhưng phần sau thì nghe hiểu rất rõ ràng.

[ Sao mà ta phải mang theo ngươi trốn chạy?]

Chuyện này làm cho y không khỏi nhớ đến những lần hệ thống xem tiểu thuyết ngược văn. Cái gì mà [ Bá đạo kiều thê ôm bầu chạy], cùng với mấy đoạn thoại nội tâm sau đó 'cái kiểu phu quân như thế lão tử không cần'.

Quả thật......

Đột nhiên Mộ Du ớn lạnh sống lưng, thiệt sự ghê quá đi mà!

"Chủ tử lạnh sao?" Mộc Nguyệt thấy mặt Mộ Du hơi hồng, sợ y nóng lên, "Có phải là cảm lạnh không?"

"Chủ tử cảm lạnh?" Nhạc Nguyệt cũng chạy lại đây, nói dứt câu là đưa tay lên đo nhiệt trên trán Mộ Du.

Mộ Du vội vàng né tránh, cũng lại là nha đầu Nhạc Nguyệt này, không biết lớn nhỏ gì cả

Nhưng nàng chỉ làm thế trước mặt y thôi.

Nghĩ nghĩ, Mộ Du vẫy tay, "Không, vừa rồi ta mới nghĩ tới một chuyện không vui."

Mộc Nguyệt và Nhạc Nguyệt nhìn nhau, nhưng hai cô cũng không hỏi nhiều.

Đoàn người dẫn xe ngựa Mộ phủ ra, lần này Mộ Du đơn độc chiếm một chiếc xe ngựa, Mộ Hân mang thai nên cô ta cáo bệnh không đi theo.

Yến hội tổ chức trong cung, lời ăn tiếng nói đều phải chú ý cẩn thận, miễn việc bị người ta soi mói dè bỉu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui