Trọng Sinh Làm Lão Bà Của Anh Ấy


Nói xong Nhược Hi hận không thể cắt lưỡi của mình.

Cha của Lục Cảnh Ngôn - Lục Từ Du, là tổng tư lệnh quân khu, ông ấy bận rộn hầu như quanh năm.

Cô sợ rằng khi Lục Từ Du trở lại thì thân phận An An của cô sữ bị vạch trần.
Thật ra việc đó đối với cô không có vấn đề gì nhưng đuều Nhược Hi lo sợ là Mộ Thanh Tình sẽ bị kích động.

Đến khi ấy sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra...
“Mẹ, cha bận lắm, chúng ta đừng làm phiền ông ấy.

Khi nghỉ hè bố về gặp mặt cũng không muộn.”
Bà Mộ chỉ nghĩ rằng Nhược Hi thông minh, hiểu biết nên cũng gật đầu lia lịa.
“Vậy cũng được, thằng bé cứ để cho anh trai con xem xét trước.”
Nhược Hi nghe vậy đầu chảy ba vạch hắc tuyến
“...”
Cô phải kiếm cớ buồn ngủ, ngồi dựa vào ghế sau nhưng Mộ Thanh Tình vẫn vui vẻ nói chuyện với thím Trần.

Về đến nhà, Nhược Hi nhìn thấy Cảnh Ngôn đang ngồi nhàn nhã trên ghế sô pha.
“Rõ ràng bây giờ vẫn là giờ làm việc, hơn nữa anh ta là một CEO lớn vậy mà lại ở nhà làm biếng.” - Nhược Hi trong lòng âm thầm nói xấu anh.

Mộ Thanh Tình vừa bước vào cửa, nhìn thấy Cảnh Ngôn lập tức khoe.
“Aiya, hôm nay An An đã chọn cho ta vài bộ quần áo.

Nhìn này, tất cả ta mặc đều rất hợp.”
Bà giơ lên những chiếc túi mua sắm mà thím Trần đang cầm sau đó đặt trước mặt Cảnh Ngôn như một buổi triển lãm.

Đáy mắt anh hiện lên tia nhu tình sau đó lại chuyển thành ngưỡng mộ nhìn bà.

Mộ Thanh Tình vẫn tiếp tục nói:
“Ôi! Em gái con còn có người mình thích rồi.

Con phải nhanh lên, đừng có mà không bằng em gái.

Cứ cái đà này bảo sao vẫn một mình.”
Lúc này nụ cười trên mặt Cảnh Ngôn nhạt đi, nháy mắt chỉ còn lại một mảng băng giá.

Nhược Hi chẳng tài nào hiểu được vì sao áp suất không khí trong phòng khách giảm đến cực điểm, cả người cô khẽ run không đam nhìn Cảnh Ngôn.

Bà Mộ không nhận thấy sự bất thường giữa “hai anh em” bọn họ nên vẫn thao thao bất tuyệt.
“Khi lo hôn sự cho cả hai đứa xong ta sẽ trở về với cuộc sống tự do...”
Nhược Hi sợ rằng nếu bà còn nói tiếp thì Lục Cảnh Ngôn sẽ nổi điên.

Cô ôm lấy cánh tay Mộ Thanh Tình nũng nịu nói:
“Mẹ à, An An còn nhỏ.

Con muốn ở bên mẹ thêm mấy năm nữa.

Hơn nữa con mới lập nghiệp, không thể lấy chồng ngay được.”
Lúc này, anh, người vốn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Mẹ, sự nghiệp của con gái cũng rất quan trọng, mẹ hãy nghe theo An An đi.”
“Đúng, đúng! Những gì anh ấy nói rất đúng.

Phụ nữ hiện đại vẫn luôn là những người độc lập.


Con không muốn trở thành người phụ nữ đã có gia đình rồi đâu.”
Cô mạnh mẽ gật đầu chỉ sợ rằng Mộ Thanh Tình sẽ không đồng ý.
“Quên đi.

Ta không nhắc đến chuyện này nữa.

Chỉ cần các con khoẻ mạnh ta cũng mãn nguyện lắm rồi.

Về phần cuộc đời mình, ta nghĩ các con có thể tự lo liệu.”
Sau đó bà ấy không quan tâm đến bọn họ nữa mà đi thẳng vào phòng ngủ ở lầu một.

Nhìn thấy bà đã trở về phòng, anh nắm tay Nhược Hi dẫn cô vào phòng làm việc.

Vừa bước vào Cảnh Ngôn đã dùng tay khoá trái cửa lại.
Trái tim cô run lên vì sợ hãi, vốn đang định chạy trốn thì bị anh đưa tay ra chặn lại ngăn cản cô trong bức tường hẹp.

Nhược Hi chỉ cảm thấy hơi thở nam tính ở ngay trên đỉnh đầu mình khiến cô khó thở.

Đôi mắt Cảnh Ngôn khoá chặt khuôn mặt đang trốn tránh của cô, giọng điệu áp chế.
“Có người nào em thích không?”
Nhược Hi vội vàng giải thích:
“Không.


Tôi đã nói dối bà ấy.

Tôi sẽ không thích người khác cho đến khi ly hôn.”
Nghe đến câu cuối cùng, sự giận dữ trong mắt anh tan biến.

Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm cô vài giây rồi mới lùi lại một bước.

Nhược Hi nóng lòng muốn mở cửa và định đi ra ngoài.
“Đợi một chút.”
Cô quay đầu lại, Cảnh Ngôn từ từ bước đến, hương thơm bạc hà mát lạnh lập tức bao quanh cô.

Nhược Hi sững người bất động, chỉ nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng mà độc chiếm của anh.
“Không được thích người khác!”
Lúc này, bộ não của cô trở lên trống rỗng không thể suy nghĩ gì thêm chỉ có thể “ừm” một tiếng theo bản năng.

Tiếng cười nhẹ vang lên khiến cô tỉnh táo, vội vàng trở về phòng, cánh cửa đóng lại với một tiếng “rầm”.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, đôi mắt Cảnh Ngôn hiện lên một tia ấm áp....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận