Ánh mắt xem xét huyệt động, tìm tòi từng tấc đất một.
Động tác của Nhiếp Ngôn cực kỳ cẩn thận không dám phát ra tiếng động gì, vạn nhất mà kinh động tới con quái kia thì thật là phiền toái.Dần tìm đến góc động, chỉ có một mảng ánh sáng hôn ám từ trong góc động phát ra, Nhiếp Ngôn từ trong góc đó lôi ra một cái thùng cũ nát.
Cái thùng này được làm từ gỗ, đã sớm bị mục nát hư hại không chịu nỗi, thoạt nhìn thì không thể thấy được, cái này là bảo rương Bạch Ngân, không thể so sánh độ tinh xảo với bảo rương Hoàng Kim, duy có một điểm làm cho người khác chú ý đó là trên thùng có một ký hiệu hỏa nguyên tố.Giống như là một văn tự cổ xưa được khắc ở mặt ngoài thùng, giản dị tự nhiên, nhưng mà vì nó đơn giản như vậy mà lại có thể ngăn hỏa nguyên tố.- Hẳn là cái thùng này!Nhiếp Ngôn mở nắp thùng, mò mẫm bên trong một chút lấy ra một cái nhẫn.Ba Hành giả giới chỉ (nhẫn của người bò sát): Chưa giám định.Cái này giống với Chức Ti giới chỉ được xưng là một trong hai chiếc nhẫn tối cao, Ba Hành giả giới chỉ.
Nhiếp Ngôn sử dụng siêu cấp giám định giám định thuộc tính của Ba Hành giả giới chỉ.Ba Hành giả giới chỉ : vật phẩm đặc thù.Miêu tả thuộc tính: sau khi thi triển kỹ năng sẽ làm cho 2 tay có thể dính lên vách tường, cây cối, thời gian duy trì 10 phút, thời gian phục hồi 1h.Sức nặng: 1 cân.Hạn chế: Tất cả các trận doanh đều có thể sử dụng được.Ba Hành giả giới chỉ cùng với Chức Ti giả giới chỉ giống nhau đều là vật phẩm đặc thù, đây là một vật tuyệt vời để đi trên tường nên Nhiếp Ngôn mới để ý tới nó.
Nhiếp Ngôn đúng là vì nó mà tới đây.
Có nó thì hầu như là không còn chướng ngại nào có thể ngăn Nhiếp Ngôn nữa.Nhiếp Ngôn đeo Ba Hành giả giới chỉ lên tay, ngó xung quanh, suy nghĩ một chút nếu mà sử dụng hồi thành quyển trục ở trong đây thì vạn nhất sẽ làm cho quái ở trong huyệt động tỉnh giấc, vậy thì không xong rồi.Ở sâu trong huyệt động phát ra tiếng ngáy có quy luật, một cổ sóng nóng bỏng đập vào mặt Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn nhẹ nhàng chạy tới động khẩu, sử dụng kỹ năng Ba Hành giả giới chỉ, ở trong lòng bàn tay sinh ra một lực hút cổ quái dán chặt lên vách nham thạch.Nhiếp Ngôn giống như là một con thằn lăng, bò sát vách nham thạch, động tác nhanh chóng, thoải mái tự nhiên như là đi trên đất bằng.
Vách núi ở đây đã không còn là vấn đề đối với Nhiếp Ngôn nữa.Từ dưới vách đá leo lên, Nhiếp Ngôn đang tìm một điểm dừng chân thích hợp, rốt cục cũng tìm ra một khối nham thạch nhô ra khỏi vách đá, trên đó rất ổn định, cuối cùng có thể sử dụng hồi thành quyển trục rồi.- Phía dưới hình như là khu vực quái cấp 20, cũng không thiếu quái đầu lĩnh.Nhiếp Ngôn nhìn xuống bên dưới vách tường, nghĩ tới trong túi đồ còn Lôi Đình hỏa quyển trục, bất giác trong lòng dâng lên một nhiệt cảm.Dựa vào công kích của Nhiếp Ngôn bây giờ không có khả năng giết quái cấp 20 nhưng Lôi Định hỏa thì có thể.
Cái hi hữu quyển trục này có thể sát thương được quái vật cấp 20.
30 điểm trí lực, lấy vài món trang bị tăng trí lực để giải quyết tình hình trước mắt đã! Vừa nghĩ Nhiếp Ngôn bắt đầu đọc hồi thành quyển trục, bạch quang lóe sáng từ quyển trục tản ra, trên thân thể Nhiếp Ngôn xuất hiện một cái truyền tống trận.Một đạo bạch quang hiện lên, Nhiếp Ngôn về tới Đặc Tác Y tiểu trấn, sau đó truyền tống tới Tạp La Nhĩ thành.Đi trên đường cái Tạp La Nhĩ thành rộng lớn, nơi nơi đều có người rao quảng cáo, 25 đồng một lọ hắc thủy dược tề! Thực tế thì không có người nào bán, hắc thủy dược tề hiện giờ quý không gì bằng, từng công hội đều muốn tranh giành, ai mà đem bán ra ngoài?26 đồng!30 đồng!32 đồng!Các công hội lần lượt ra giá cao hơn công hội khác, nhưng mà vẫn không có ai bán, các công hội đều choáng váng.Có vài công hội phái người cắm ở chổ bán đấu giá, ngẫu nhiên có vài dược sư xuất ra vài bình hắc thủy dược tề bỏ vào trong bán đấu giá, lập tức dẫn tới cuồng phong của các công hội.
Một bình hắc thủy dược tề quý nhất cũng lên tới 50 đồng.Tình huống này so với kiếp trước của Nhiếp Ngôn diễn ra còn nhanh hơn, càng mạnh mẽ, khủng bố hơn, làm các công hội giờ không biết làm thế nào.Giá hắc thủy dược tề cao như vậy, các công hội tiến vào Tác Tư sơn cốc ngày càng ít, nhưng mà GM đã công bố các trang bị có khả năng rớt ra trong đó, Lang Nhân thì rớt đồ Chiến Sĩ, đối với sự phát triền công hội cực kỳ quan trọng, giết Lang Nhân kinh nghiệm cũng cao nhưng mà quá khó khăn, đã khai hoang không biết bao nhiêu lần, còn chưa thông qua Tác Tư sơn cốc, đã không biết tiêu hao bao nhiêu hắc thủy dược tề rồi.Lúc này có thể thuận lợi đánh trong Tác Tư sơn cốc chỉ sợ có một mình Thần Thánh La Mã đế quốc, mua được trong tay Nhiếp Ngôn bao nhiêu hắc thủy dược tề đó cũng đủ bọn họ dùng một trận.Nhìn thấy giá của hắc thủy dược tề trong bán đấu giá đang đi lên, giá đã được đẩy lên rất nhiều, Nhiếp Ngôn cảm thấy bất ngờ, Nhiếp Ngôn nghĩ sẽ có nhiều người trữ hàng, các công hội cũng sẽ phái người đi thu thập nguyên liệu và phối phương sẽ có thể chống đỡ một thời gian.
Không nghĩ tới vừa bắt đầu, giá hắc thủy dược tề đã được đẩy lên như vậy.Nhiếp Ngôn cũng hiểu được, giá này đã muốn cực hạn, nếu cao hơn nữa thì các công hội muốn đánh Tác Tư sơn cốc thì sẽ tốn rất nhiều tiền, như vậy thì ai mà muốn đi nữa?Đây là thời điểm bán ra hắc thủy dược tề.Nhiếp Ngôn bỏ vào trong đấu giá 10 bình hắc thủy dược tề, vừa bỏ vào liền bị cấu xé, giá càng tăng thêm.
Mãi cho tới 50 đồng mới dừng lại.
10 bình bán ra tiền lời đúng như dự tính, Nhiếp Ngôn lại bỏ vào 10 bình nữa, không hề nghi ngờ gì đều bị cướp sạch.Nhiếp Ngôn tiếp tục bán tháo từng chút, liên tục không ngừng.Trong bán đấu giá có hắc thủy dược tề được bán ra, chúng công hội trưởng nghe được đều tụ tập người đến điểm bán đấu giá.Nhiếp Ngôn ngồi một chỗ trong bán đấu giá nhìn lướt qua toàn bộ sàn đấu giá, có mấy người hoàn toàn quen mặt, đều là một ít đầu não của các công hội, hắc thủy dược tề làm bọn họ rất là đau đầu.Ngồi cách Nhiếp Ngôn không xa có 2 người chơi đang thì thầm thảo luận.- Hiện tại hắc thủy dược tề là đề tài nóng hổi nhất, ngươi nói rốt cuộc là trong tay ai còn nhiều như vậy hắc thủy dược tề, mỗi lần 10 bình, xem ra hắn đang chuẩn bị bán tháo ra, người này thủ đoạn thật cao, chỉ bán tháo thôi cũng đã kiếm không ít tiền, chậm rãi tung ra như vậy, thu hút vài công hội như vậy giá mới có thể lên tiếp.- Một bình hắc thủy dược tề 50 đồng, thật là giá tốt mà chắc hắn phải kiếm tới điên rồi nhưng mà hắn đã ẩn tên trong lúc bán đấu giá rồi nên cũng không biết hắn tên gì.Nhiếp Ngôn nghe 2 người nhỏ giọng thảo luận, khóe miệng mỉm cười, đây là lúc tạo thêm chuyển biến.Bởi vì hắc thủy dược tề trong kho hàng còn rất nhiều, nếu không tung ra cùng lúc, chờ các công hôi vơ vét được nhiều hắc thủy dược tề rồi thì Nhiếp Ngôn sẽ chết trong đóng hắc thủy dược tề mất.Nhiếp Ngôn liền ngồi trong bán đấu giá không đi luyện cấp, tâm tình có vẻ nhàn nhã thoải mái.Dưới nhu cầu thật lớn của thị trường, hắc thủy dược tề của Nhiếp Ngôn đặc biệt dễ bán.
Hắc thủy dược tề mua được thì các công hội đã dùng để khai hoang Tác Tư sơn cốc.
Những công hội không mua được giờ thì bắt đầu nóng nảy, cho dù bị người ta gạt thì việc khai hoang Tác Tư sơn cốc vẫn phải tiến hành.Trên thị trường dù có một ít hắc thủy dược tề bán ra, cũng có vài công hội có dược sư có thể chế hắc thủy dược tề cũng sợ hắc thủy dược tề bị hết hàng nên không thể không nhập thêm hàng.
Nhu cầu lại được kích thích nên giá hắc thủy dược tề vẫn cao như cũ.Thị trường bốc cháy khiến tiền của Nhiếp Ngôn cuồn cuộn chảy vào, túi tiền dần dần tăng lên.Tổng cộng bán hơn 500 bình hắc thủy dược tề giúp Nhiếp Ngôn kiếm được hơn 16 kim tệ, tiền lời tương lai trong 6 – 7 ngày tới của mấy chục công hội kiếm được trong Tác Tư sơn cốc, trên cơ bản đều rơi vào trong hầu bao của Nhiếp Ngôn.
Trong thời gian đầu có bao nhiêu đó tiền cũng đủ cho người ta cảm thán rồi, huống chi trong tay Nhiếp Ngôn còn hơn 300 bình hắc thủy dược tề chưa bán, với rất nhiều nguyên liệu cùng với 220 phối phương hắc thủy dược tề, một cái phối phương hắc thủy dược tề đã bán được 20 bạc, giờ còn có xu hướng lên giá, Nhiếp Ngôn không sốt ruột mà bán tháo, chờ hắc thủy dược tề và nguyên liệu bán hết rồi mới tính sau.Trong túi hơn 16 vàng, Nhiếp Ngôn lập tức giàu lên, dù là công hội lớn thì vốn lưu động của họ nhiều nhất cũng chỉ có 3 – 4 vàng mà thôi, lúc sơ kì các ngườ chơ đều cần tiền, các người chơi bình thường tiền còn không đủ xài, sao mà còn đem quyên cho công hội chứ, gia nhập công hội thời gian không bao lâu, lòng tin của họ đối với nghiệp đoàn không có mãnh liệt, cho nên đầu não của các công hội có ý muốn góp vốn cũng là một chuyện rất khó khăn.
Chỉ có thể trong nội bộ thu gom tiền thôi, nhưng thu hơi quá thì sẽ bị hạ nhân oán hận còn có thể ảnh hưởng tới sự phát triển của họ.Có tiền, không nên để ở trong tay mà phải biến nó càng ngày càng nhiều mới là sáng suốt, đó là điều Nhiếp Ngôn nghĩ tới.Lúc này hệ thống đã bắt đầu bán đất trong Tạp La Nhĩ thành, một ít chỗ bị dỡ xuống, xây dựng các cửa hàng cho người chơi.
Các gian nhà đất quan trọng đều hút hàng, nhưng mà phụ trách bán đất ở Tạp La Nhĩ thành là chấp chính quan Đặc Lỗ Tư, là người lạnh nhạt, một khối đất ít nhất phải 2 kim tệ trở lên, có vài cửa hàng vị trí tốt giá thậm chí có thể lên tới vài chục kim tệ, mặc cho là công hội nào cũng vô phương xuất ra vốn nhiều như vậy.Mấy nhà đất có giá 2 kim tệ thì phần lớn người chơi đều chê là vị trí không tốt, không chịu mua, vị trí tốt hơn, nhân khí vượng hơn thì lại mua không nổi chỉ có thể từ bỏ.Nhưng mà một đoạn thời gian nữa trong tương lai, các công hội lớn sẽ có nhiều vốn lưu động, giao dịch trong du hí sẽ phồn vinh hơn, các khu đất đó chắc hẳn sẽ lọt vào tay các đại công hội! Đây là xu thế của tương lai.Từng công hội đang không ngừng tích tụ của cải, chuẩn bị khuếch trương.Nếu mua đất, dù mình không mở cửa hàng thì cũng cho người khác mướn, cái phương án này không bao giờ sai.Trong người Nhiếp Ngôn có nhiều tiền như vậy, giữ lại 1 – 2 vàng cũng đủ xài hàng ngày, còn lại tiền đi mua đất thì có thể đảm bảo giá trị tiền còn có khả năng tăng giá, vậy sao mà không làm?Điền sản trong hư nghĩ cũng giống như điền sản bên ngoài đều có giá trị!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...