Nhìn thấy Long Lâm bắt đầu ngẩn người không hiểu vì sao, Giang Mộ Nghĩa đối với hắn nói: "Cảm ơn."
"A, a, không cần, vừa rồi ngươi nên cảm ơn bác sĩ, hắn không thu tiền." Long Lâm nhanh chóng nói, phí danh nghĩa của bác sĩ Trương giống như không lấy.
hắn cảm thấy Long Lâm sẽ đưa mình đến phòng khám này vì biết bác sĩ Trương sẽ tính không quá nhiều tiền, cho nên anh ta có lẽ không muốn nợ hắn bất kỳ ân huệ gì, "Mà này, ngươi bây giờ đi đâu?"
Giang Mộ Nghĩa liếc mắt nhìn hướng bọn họ đi tới, hắn đã ở cầu hơn nửa tháng, thế nhưng này lần này lại bị Ngô tìm thấy, anh không thể sống ở đâu nữa, phải đổi nơi khác, trong lòng đột nhiên có cảm giác mờ mịt dâng lên.
Long Lâm ngẩn ra, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Mộ Nghĩa, suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì nhà ta còn thiếu người giúp dọn dẹp hay gì đó, ta sẽ cho ngươi thuê một phòng, về sau ngươi sẽ là người phụ trách vệ sinh nhà ta được không? "Long Lâm đề xuất một cách rất lịch sự.
Giang Mộ Nghĩa mím môi thật chặt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Long Lâm.
Long Lâm nhìn Giang Mộ Nghĩa thấp hơn mình một cái đầu cười gượng một tiếng, hắn một lòng tuổi có thể làm ba ba người ta như thế nào lại cảm thấy bị Giang Mộ Nghĩa nhìn chằm chằm đến độ phát hoảng.
"Cũng không phải giúp ngươi, nhiều người cùng ta trụ cột có cái bạn gì đó, ngươi nếu không sợ xảy ra tai nạn, liền tới đây." Cuối cùng Long Lâm cảm thấy chính mình lấy lý do này có chút kỳ lạ.
"Cảm ơn." Giang Mộ Nghĩa cúi đầu nói.
Điều duy nhất Long Lâm có thể nhìn thấy là đôi bàn tay đang nắm chặt của Giang Mộ Nghĩa, các đốt ngón tay bị nắm trở nên trắng bệch.
Sau đó thuận tiện Long Lâm liền giúp Giang Mộ Nghĩa chuyển nhà.
Giang Mộ Nghĩa không có nhiều thứ, chỉ là một chiếc chăn bông mỏng cũ cùng hai hoặc ba bộ quần áo trắng đã giặt sạch.
Cái đẹp nhất là bộ đồng phục học sinh của tam trung, được gấp gọn gàng đựng trong túi ni lông màu đỏ, là những cuốn sách cơ bản của năm đầu tiên giống với những cuốn sách trong phòng của Long Lâm.
Sau khi đưa người về như vậy, Long Lâm cho Giang Mộ Nghĩa một căn phòng trống ở lầu một bên trái nhà, căn phòng rộng chừng sáu mét vuông, bên trong tràn đầy tắc một trương 1 mét 5 giường nhỏ cùng bàn làm việc cạnh cửa sổ, bàn làm việc cạnh giường trực tiếp giường làm ghế dựa, cuối giường có một chiếc hộp gỗ nặng, chỉ có một chỗ nhỏ cho người đi vào trong, phần còn lại của hành động phải được thực hiện trên giường.(?)
"Hơi quá nhỏ nhỉ." Long Lâm chỉ nhớ trong nhà mình còn có một căn phòng trống như vậy, cũng quên mất nó lớn cỡ nào, hôm nay mở cửa mới nhớ ra, hóa ra là nhà hắn cho thuê nhà ở còn có cỡ này.
Hồi đó, những chủ thuê nhà lòng dạ còn rất hiểm độc a.
Bởi vì không có ký túc xá ở Giang Đô nhất trung cùng tam trung vào thời điểm này, các học sinh không thuộc địa phương Giang Đô phải thuê nhà ở gần đó, nên nhiều gia đình trên phố phải kinh doanh cho thuê nhà nhỏ, gia đình Long Lâm cũng Không ngoại lệ, ngoại trừ lầu hai nhỏ của ngôi nhà chính nơi Long Lâm ở, hai bên trái phải được ngăn thành những gian phòng nhỏ cho thuê.
Nhà hắn cách nhau tổng cộng tám phòng, hiện tại năm phòng cho thuê, tính theo học kỳ, tùy theo diện tích phòng mà giá mỗi học kỳ khoảng 100 tệ, nhưng là của hướng Giang Mộ Nghĩa một học kỳ chỉ khoảng vài chục giá khối, vì quá nhỏ.
"Tốt lắm." Giang Mộ Nghĩa nghiêm nghị nói với Long Lâm sau khi đặt sách xuống bàn.
Long Lâm bị sự nghiêm túc của Giang Mộ Nghĩa làm cho hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, "Cho ngươi chìa khóa này, ba phòng khác bên cạnh ngươi đều cho thuê, bên ngoài có phòng tắm, chỗ rửa mặt liền ở vừa mới ảnh bích mặt sau kia một khối.
Đúng rồi, nếu còn vệ sinh, miễn là sân ngoài phòng chính bên kia một tầng thì tốt rồi, không cần chỗ khác, ta một hồi cũng đưa cho ngươi chìa khóa bên kia một phen, cái tủ màu đỏ bên ngoài có cái trước nếu không phiền người thuê không có chăn bông, nếu không ngại có thể tự mình lấy.
" Sợ Giang Mộ Nghĩa khó chịu, Long Lâm nói xong liền rời đi để lại Giang Mộ Nghĩa đứng đó một mình.
Long Lâm nhìn thấy cũng không muộn, cũng may hắn không nói cho lão sư biết mấy giờ rồi, sau khi suy nghĩ kỹ vẫn phóng xe đến viện bảo tàng thành phố.
"Ninh lão sư."
Ninh Tư trong tay đang cầm một chiếc kính lúp, đang dỗi ở một cuốn sách cổ thì nghe thấy có tiếng, ngước mắt nhìn sang, "Tiểu tử, ngươi có khỏe không? Trời nóng như vậy lại chạy tới nơi này.
"
Long Lâm khống chế cảm xúc nội tâm, kiếp trước hắn còn không có nhìn thấy mặt lão sư vì mấy chuyện chó má ở thành phố Hải Châu, đây có thể nói là một trong những điều hắn hối hận nhất trong đời trước, hiện tại nhìn thấy lão sư mười phần trung khí, trong lòng kích động.
"Không sao đâu." Long Lâm kìm nén kích động trong lòng, cầm mấy quyển sách giáo viên vứt ở bên cạnh lên.
Ninh Tư chưa trảo quá Long Lâm, nhìn về phía sau đầu của hắn, nói: "Hừ, lão Triệu có chuyện gì tốt, học tính tình táo bạo, còn biết đánh nhau với người ta."
Long Lâm giả ngu cười, chỉ hi vọng Ninh Tư sẽ nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.
Ninh Tư trừng mắt nhìn Long Lâm, sau đó chỉ vào cái ghế bên cạnh nói: "Kiểm tra bài tập đi."
"Nga." Long Lâm thành thật trả lời, bước tới ghế ngồi xuống, lập tức bắt đầu đáp lại những lời buột miệng của Ninh Tư, vấn đề là tất cả những nhiệm vụ mà Ninh Tư đã không giao cho hắn trong thời gian bị bệnh, đọc lại nhiều bài văn cổ khác nhau, cũng như cảm tưởng lĩnh ngộ, chờ Ninh Tư khảo xong, Long Lâm cảm thấy sau lưng đều ra một tầng mồ hôi, còn ở thời điểm phía trước trong điện thoại nhận được nhiệm vụ, hắn không có lười biếng, bằng không hiện tại hắn đã xong đời.
Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy mình toát mồ hôi hột.
"Còn hành, lão Triệu bên kia liền tính, hắn đã dẫn đội đến Bắc Kinh tham gia thi đấu, ngươi cũng đừng chạy đến bên cạnh hắn bên kia đi một chuyến." Ninh Tư chưa thư tịch cầm trong tay phóng hảo, "Thân thể hảo, ta sẽ đến giúp đỡ trong hai ngày tới, cuối tháng tám có triển lãm tranh cùng thư pháp thời nhà Thanh trong viện bảo tàng, ta đã dành một chỗ cho ngươi làm tình nguyện viên.
"
Long Lâm vội vàng gật đầu, hắn tổng cộng có ba lão sư, Ninh Tư bao gồm hầu hết các khía cạnh của nghiên cứu Trung Quốc.
Sau khi gia gia qua đời, kiến thức của hắn về tất cả các khía cạnh của nghiên cứu Trung Quốc đều đến từ Ninh Tư, Triệu Lạc người đã dạy hắn cách cưỡi ngựa cùng bắn cung, còn có Hà Quân Thư, người dạy nhạc cho hắn, ba người bọn họ đều là người đứng đầu trong ngành, nếu không phải gia gia nãi nãi có mối quan hệ rất tốt, cũng không hứa với gia gia sẽ nhận hắn làm đồ đệ tại thời điểm đó.
Tuy nhiên, vì mụ mụ hắn duyên cớ, tình cảm của lão sư đối với hắn cũng rất phức tạp, mối quan hệ giữa họ cũng là chỉ ren.
"Ngươi đi gặp Hà lão sư sao?" Ninh Tư hỏi.
"Sẽ là một lúc nữa." Khi Hà Quân Thư không biểu diễn thường ở nhà, tình cờ là gần bảo tàng thành phố.
"Vậy thì đừng đi, lát nữa ở đây dùng bữa, buổi chiều ngươi Hà lão sư sẽ tới đây." Ninh Tư nói với Long Lâm.
"Đến đây?"
"Hai ngày trước nhận được một cuốn đàn cổ, nhờ nàng đến giúp giám định nó." Ninh Tư ra hiệu với Long Lâm rồi đẩy cuốn sách trên bàn đến trước mặt Long Lâm, "Bỏ tất cả tư liệu trong tranh của lão Ngô xuống, buổi chiều đi xem tranh."
"Minh bạch." Long Lâm nhanh chóng gật đầu, dự cảm trở thành sự thật, tới phái trước liền cảm thấy khẳng định bị bắt đi học trở lại, hiện tại quả nhiên như vậy, bất quá còn có cơ hội hướng các lão tập đã là ông trời rủ lòng thương hắn chỉ cảm thấy rất có động lực.
Ninh Tư nhìn ra sự nhiệt tình của Long Lâm, khẽ gật đầu, sau đó nói với hắn: "Học chăm chỉ, chuyện khác ngươi không cần nghĩ nhiều,chúng ta còn ở đây." Nói xong liền bước ra khỏi cửa, "Ngươi ở đây đọc sách, ta có một vị khách muốn gặp."
Long Lâm gật đầu, "Được." Sau khi Ninh Tư rời đi, Long Lâm nhìn lên trần nhà, thị viện bảo tàng thành phố tràn ngập niên đại, Long Lâm kinh ngạc lau khóe mắt, hơi ẩm làm cho hắn có chút sững sờ, hắn dám ở Giang Đô là vì hắn ỷ vào mấy lão sư ở địa bàn Giang Đô nhường vài phần bạc diện,chỉ cần một mình hắn, ở Giang Đô không có ai dám làm gì hắn, dù sao ba vị lão sư sau lưng cũng không phải là người dễ chọc.
Chỉ là những người có quan hệ gì đó với Long gia cũng biết,thành kiến của thầy trò đối với Long Thanh Mạn không sâu lắm, cho nên Hoàng Hiến sẽ lợi dụng cơ hội Long Thanh Mạn trở về, nhân cơ hội đối phó với Long gia.
Nhưng mà mấy ngày nay, Long Lâm rõ ràng cảm giác được tuy rằng bên ngoài nhà mình có bọn côn đồ nhìn chằm chằm, nhưng cũng chỉ nhìn chằm chằm hắn, cũng không dám làm gì hắn, hẳn là có mấy cái lão sư ở phía sau xuất lực.
Long Lâm xoa xoa đầu, một trán mối quan hệ lộn xộn khiến hắn đau đầu một chút, nhưng cuộc sống hiện tại tạm thời được đảm bảo, cũng đã đến lúc phải nghĩ đến tương lai, Hoàng Hiến bên kia cũng đã có ý tưởng sơ bộ, nhưng ý tưởng này cũng phải lấy tiền làm hình thức.
Hắn xoa xoa thái dương, xem ra vấn đề kiếm tiền gấp,hắn liếc mắt nhìn đống sách chất trên bàn, Long Lâm cầm lấy một cuốn mở ra xem, bên trong là lời giới thiệu của một số họa sĩ nổi tiếng cuối nhà Thanh.
Triều đại Trung Hoa Dân Quốc, hẳn là cùng triển lãm cuối tháng 8 có liên quan.
Sau khi gác lại những cách kiếm tiền trong đầu, Long Lâm tập trung sức lực vào sách vở, vẫn là hoàn thành nhiệm vụ trước mắt rồi sau, chuyện kiếm tiền không phải là tệ trong ngày một ngày hai.
Ở viện bảo tàng thành phố cả một buổi chiều,mãi đến sau bữa tối được Hà Quân Thư chăm sóc rất lâu, Long Lâm mới rời khỏi viện bảo tàng cùng với cuốn sách mà Ninh Tư tặng cho hắn,còn định lúc sau tiến hành học tập.
Về đến nhà cũng đã hơn tám giờ tối, phố Song Long còn khá náo nhiệt, quán ăn nào cũng chưa dọn hết, thời điểm đến gần cửa nhà, liền thấy mấy tên côn đồ ngồi xổm xung quanh.
Hai mặt nhìn nhau, Long Lâm hờ hững thu hồi ánh mắt, đẩy cửa đi về sau, sau đó đóng sầm cửa lại.
Vừa bước vào phòng, Long Lâm đã vô cùng sửng sốt,những viên đá đã có rêu giờ đã nhẵn bóng, có thể nhìn thấy bồn rửa sạch sau bức tường bóng tối ngay cả trong ánh sáng lờ mờ của hành lang.
Hắn bước nhanh đến trước cửa phòng chính, vừa mở cửa đã cảm thấy sự khác lạ, lẽ ra nền xi măng chỉ bị kéo lê qua, tất cả các chỗ đều đã được lau sạch.
những đồ dùng cần thiết hàng ngày trong phòng, nó sẽ chẳng khác gì ngôi nhà kiểu mẫu.
"Trời ạ!" Long Lâm đi tới phòng bếp,nhìn thấy trên bếp ga của mình vết bẩn đều bị lau sạch sẽ, "Ta đây là nhặt được 'nàng tiên ốc' a!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...