Trọng Sinh Không Thẹn Với Lòng


Nhận được sự quan tâm của mẫu thân đã lâu không gặp, thiếu niên nước mắt tuôn trào, vô cùng xấu hổ, "Chân nhi tử bị người ta đánh gãy! Là Diệp di nương mua chuộc gã sai vặt bên cạnh nhi tử, để cho hắn dụ dỗ nhi tử thi đấu cùng hiệp sĩ, thái y nói sau này nhi tử không có cách nào đi lại giống người bình thường nữa, xem như phế vật rồi.

Vì để cho Triệu Quảng kế thừa tước vị Trấn Bắc hầu, nàng đã hủy hoại cả đời nhi tử! Mẫu thân xưa nay nghiêm khắc đối với nhi tử, dạy nhi tử đọc sách, sai nhi tử thủ lễ, có sai lầm nhất định sẽ trách phạt.

Ngược lại Diệp di nương chỉ một mực sủng nịch dung túng, khiến nhi tử càng ngày càng sa vào con đường sai lầm, vì vậy mới có ngày hôm nay."Quan Tố Y ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt khó dò.

Thiếu niên đã từng mở miệng là một câu "Diệp di" thân thiết như vậy, đến trước mặt mình lại chỉ lạnh lùng chào một câu "Phu nhân", chưa bao giờ gọi nửa tiếng "Mẫu thân".


Lúc rời khỏi Triệu phủ nàng đã nghĩ không biết một màn "một nhà cốt nhục tình thâm" này có thể kéo dài bao lâu, lại không ngờ vẻn vẹn chỉ có hai năm đã đến tình cảnh này.

Gãy chân thành người tàn tật, Diệp Phồn quả nhiên lòng dạ độc ác.Thiếu niên cực kỳ bi thương, vẫn chưa chú ý tới mẫu thân rõ ràng đang thất thần, vẫn kể lể, "Đến lúc này, nhi tử mới hiểu được, người đối với mình đối xử tốt chưa chắc là thật lòng tốt, đối với mình xấu chưa hẳn đã xấu."Quan Tố Y cười không thành tiếng, ánh mắt càng hiện ra vài phần trào phúng.

Cái gì gọi là đối xử tốt xấu với ngươi? Ăn mặc đi lại, đọc sách tập võ, thậm chí hôn sự tương lai, nàng đều hao tâm tổn trí mưu tính cho hai đứa con không chút huyết thống này, dốc hết sức lo lắng, thì ra ở trong lòng bọn họ, đây chính là xấu xa.Thôi thôi thôi, gặp phải người một nhà lang tâm cẩu phế như thế, nàng rơi vào kết cục hôm nay quả thật không oan.

Quan Tố Y lắc đầu khẽ thở dài.Thiếu niên nghe thấy tiếng thở dài, trong lòng càng lúc càng áy náy, chần chờ một lát cuối cùng hối lỗi nói, "Mẫu thân, nhi tử năm đó sai lầm, không nên nghe lời Diệp di nương giật dây, vu khống người có quan hệ cùng cha con nhà họ Hứa.

Chân nhi tử tuy rằng tàn tật, nhưng Diệp di nương cũng không chiếm được chỗ tốt gì, có phụ thân ở đây, tước vị Trấn Bắc hầu vẫn là của nhi tử, đợi ta làm thế tử, nhất định sẽ đón người về phụng dưỡng."Nói đến đây, con mắt hắn trở nên đỏ bừng, hai tay cũng dùng sức nắm chặt, phát ra tiếng "rắc rắc" như xương nứt, giống như ẩn nhẫn khuất nhục cùng phẫn nộ rất lớn.

Do dự lại do dự, hắn cắn răng nói ra một câu, "Mẫu thân, người biết không? Mẹ ta chưa chết!"Mẹ ta? Quan Tố Y hoảng hốt một hồi lâu mới ý thức được: Mẹ của Triệu Vọng Thư chính là phu nhân Diệp Trăn vợ cả của Triệu Lục Ly.

Nàng ta không chết, sao có thể như vậy? Triệu Lục Ly hận không thể theo nàng ta cùng nhau sống tiếp tục tiền duyên, nếu nàng ta không chết, hắn sao lại không đi tìm, sao lại nguyện ý cưới người khác?Rất nhanh, thiếu niên liền đưa ra đáp án, "Mẹ ruột nhi tử chính là Diệp tiệp dư Diệp Trân.


Bà ấy không phải là tỷ muội sinh đôi của mẹ nhi tử, bà ấy chính là mẹ nhi tử.

Vì vinh hoa phú quý bà ấy vứt bỏ chồng con, đáng hận là phụ thân cùng tỷ tỷ biết rõ sự thật vẫn còn khắp nơi giúp đỡ bà ấy, thậm chí vì thế mà hại cả thai nhi trong bụng người, lại lấy tội danh thất trinh đem người đuổi đến Thương Châu.

Bà ta đã ngả đầu vào lòng người khác, vì sao còn muốn níu kéo phụ thân không buông, vì sao phải để cho ta, để cho ta thân thế xấu hổ như vậy..."Thiếu niên từ cúi đầu nghẹn ngào biến thành khóc rống rất to.

Diệp di nương hắn yêu mến thì ra lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình; người mẹ đã khuất hắn kính yêu thì ra là người tham lam phú quý, vứt chồng bỏ con, nếu đặt mình hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, Quan Tố Y cũng nên khóc.

Nhưng điều nàng để ý không phải là đoạn bê bối không thể tưởng tượng nổi này, hoang đường đến cực điểm, mà là câu nói ở giữa kia."Ta lạc thai không phải ngoài ý muốn, mà là phụ thân ngươi cùng tỷ tỷ ngươi động thủ?" Nhớ tới một đêm duy nhất ấy, vô cùng ủy khuất và nhục nhã, nội tâm bình thản của Quan Tố Y chợt nhấc lên sóng gió.


Nói ra thật buồn cười, gả vào Triệu gia năm năm, Triệu Lục Ly chưa bao giờ chạm vào nàng, chỉ một lần đó cũng là dưới tình huống uống đến say như chết.

Cho tới bây giờ, nàng còn nhớ rõ mùi rượu khiến người ta buồn nôn trên người hắn cùng với những tiếng gọi "Diệp Trăn" tràn ngập tình yêu cùng áy náy.

Hắn đem nàng xem như là người thay thế tưởng nhớ người vợ đã mất, mà người thay thế này còn muốn sinh hạ đứa con trai trưởng, làm hại đến lợi ích của hai đứa con của vợ cả, hắn đương nhiên là không thể chấp nhận được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận