Một tháng sau.
Đầu xuân, tiết trời vẫn còn lạnh.
Hoa mai vàng phủ khắp hai bên bờ sông Tương Nguyệt, ánh lên sắc vàng kim rực rỡ, tỏa ra hương vị ấm áp động lòng người.
Trên nước, thuyền bè lả lướt qua lại, lắm lúc truyền tới tiếng đàn nhạc tấu, tiếng ca lảnh lót như chim hót, ngâm thơ, đối đáp, bầu không khí nô nức, nhộn nhịp của chốn phồn hoa rực rỡ.
Bắt ngang sông Tương Nguyệt có một cây cầu độc mộc, nghe người xưa truyền lại, cầu này mang tên "đoạn tình", chỉ cần là người đi qua nó, ái tình của kiếp này liền sẽ chấm dứt.
Bởi mang ý nghĩa không mấy tốt đẹp, hầu như bình thường dân chúng trong thành sẽ không tự mình đi con đường này.
Tư Đồ Vân Sơ một tay chắp ở sau người, một tay nắm bả vai Tự Hoan, hai người đứng ở đầu cầu lúc lâu, bốn mắt nhìn nhau, một câu cũng không nói.
Sau vẫn là Tư Đồ Vân Sơ tự mình mở lời: "Đã nghĩ kỹ?"
"Ừm." Tự Hoan cố gắng nặn ra một nụ cười đẹp mắt: "Ta cứ nghĩ "mưa dầm thấm lâu", chỉ cần ta kiên nhẫn theo đuổi, sẽ có ngày hắn hồi tâm chuyển ý.
Nhưng… ta đã đánh giá thấp tham vọng của Thiên Lãng, thứ hắn yêu là quyền lực, là ngôi vị "cửu ngũ chí tôn", chứ không phải thứ tình yêu bị xem là rẻ mạt của ta."
Đêm cả hai hoan ái, Cao Thiến Lãng như một con thú điên cuồng cấu xé, đem toàn bộ cơn giận trút lên thân xác Tự Hoan.
So với nỗi đau thể xác, ngàn vạn lần cũng không bằng nỗi đau trong tim, Cao Thiên Lãng từng chút một đem hắn chà đạp dưới thân, mỗi lần tính hướng ra vào trong cơ thể, là mỗi lần Tự Hoan thông suốt, cơn đau khiến hắn bừng tỉnh lại, nhận ra thời gian qua bản thân hèn mọn đến nhường nào.
Thương thế tại nơi tư mật qua một tháng đã khép lại, nhưng dấu vết trong tim còn chưa hoàn toàn hảo, tâm đã vụn vỡ còn ghép lại được sao?
"Đi đi, đừng quay về." Tư Đồ Vân Sơ nghiêng đầu nhẹ giọng nói với Tự Hoan, trong mắt xẹt qua tia đau lòng.
Lần đầu tiên gặp gỡ, Tư Đồ Vân Sơ liền nhận định Tự Hoan là người của Cao Thiên Lãng, hắn vốn không phải thần tiên sống "liệu sự như thần", làm sao chỉ với một cái liếc mắt liền nhận ra.
Chính là ở kiếp trước, khoảnh khắc toàn cơ thể Cao Thiên Lãng bị ngũ mã phanh thây, cả kinh thành vui vẻ như mở hội, chỉ có một nam tử đứng trong đám người thoạt nhìn gầy yếu, chiếc áo vải rách rộng thùng thình mặc ở trên người hắn càng trở nên xuề xòa, nhếch nhác.
Đến tận bây giờ, Tư Đồ Vân Sơ luôn không hiểu, tại sao Cao Thiên Ca lại ép hắn chứng kiến một cảnh tượng máu me đến vậy.
Cơ thể Cao Thiên Lãng nằm rải rác trên đài cao, những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng hắn đã đánh giá quá thấp mức độ bệnh hoạn của Cao Thiên Ca.
Không xa, Tư Đồ Vân Sơ đứng tại lầu hai của một khách điếm, hai bàn tay hắn bấu chặt lấy lan can, mắt phượng trừng to nhìn cảnh tượng bên dưới.
Chỉ thấy Cao Thiên Ca lệnh cho một lão trư đầu vóc người to béo đi lên.
Trước ánh nhìn khó hiểu của người dân, lão trư đầu một tay nhặt cánh tay đứt lìa của Cao Thiên Lãng lên, tay còn lại vung con dao chặt thịt múa vài vòng, chẳng mấy chốc cánh tay ban đầu chỉ còn là một khúc xương trắng dính máu, thịt vụn lã chã rơi xuống, một miếng da người không tì vết bay trên không trung rồi rơi xuống.
"Ọe ọe…" May mà buổi sáng Tư Đồ Vân Sơ chưa ăn gì, lúc này cũng chỉ có thể nôn khan.
Tư Đồ Vân Sơ không dám tin vào mắt mình, con người Cao Thiên Ca lại ngoan độc như vậy, nói gì đi nữa Cao Thiên Lãng cũng là đệ đệ hắn, cùng một phụ thân sao có thể nhẫn tâm đến nhường này cơ chứ!
Ngũ mã phanh thây cũng thôi đi, lại còn sai người róc da lọc xương Cao Thiên Lãng trước mặt dân chúng, đây phải là thâm cừu đại hận như thế nào mới dám làm ra hành động ngông cuồng đến vậy.
Chính Tư Đồ Vân Sơ lúc đó cũng chưa nhìn ra được, giữa Cao Thiên Ca, Cao Thiên Lãng và Tư Đồ Tuyết Nhã là loại quan hệ gì? Tận khi Cao Thiên Ca lập Tư Đồ Tuyết Nhã làm hậu, hắn mới thông suốt mọi chuyện.
Còn về Tự Hoan… Phải kể đến chuyện sau khi xác chết Cao Thiên Lãng đã bị tra tấn đến không nhìn ra hình dạng, chỉ còn là một đống máu thịt lẫn lộn.
Lúc này, Cao Thiên Ca mới cam lòng hồi cung, dân chúng cũng tản ra, không tiếp tục vây xem nữa, toàn bộ khung cảnh lôi đài đều bày ra trước mắt Tư Đồ Vân Sơ.
Trong đêm, Tư Đồ Vân Sơ lẻn ra ngoài, vốn muốn giúp Cao Thiên Lãng chôn cất đàng hoàng, nhưng khi hắn đến nơi đã gặp được Tự Hoan.
Nhìn thấy hắn, Tự Hoan lúc đầu rất sợ hãi, biết được hắn không có ý xấu mới buông bỏ đề phòng.
Cả đời hắn cũng không bao giờ quên, hình ảnh nam tử gầy sọp vì Cao Thiên Lãng tỉ mỉ nhặt lấy từng mảnh tử thi, Tự Hoan bò trên mặt sàn, lần mò một cách vô định.
Tư Đồ Vân Sơ đau lòng thay, cầm ngọn đèn trong tay giúp Tự Hoan soi sáng, mắt hạnh của đối phương như phát sáng, mỗi nơi hắn đi qua đều lưu lại vài giọt nước, cũng chả biết là mồ hôi hay nước mắt.
Tư Đồ Vân Sơ lẳng lặng nhìn trời đêm tăm tối, thầm vui mừng cho Cao Thiên Lãng, ít ra trên đời vẫn còn một người nguyện ghi nhớ hắn.
Đời này sống lại, Tư Đồ Vân Sơ phát hiện Cao Thiên Lãng vốn không yêu Tự Hoan, hắn từ lâu đã mong muốn Tự Hoan bỏ đi tìm một người khác, một kẻ tham lam vô độ như Cao Thiên Lãng làm sao xứng với tấm chân tình của người nọ.
Tự Hoan không biết suy nghĩ trong lòng của Tư Đồ Vân Sơ, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn lại vô thức bật cười: "Sẽ không quay về, Vân Sơ, ta sẽ rất nhớ ngươi!"
"Bảo trọng." Chỉ hai từ lại mang nhiều hàm xúc, còn ai khác ngoài Đường Văn.
"Ta cũng sẽ nhớ ngươi Văn Văn!" Tự Hoan ngoái đầu nhìn Đường Văn phía xa, vui vẻ phẩy phẩy tay.
Tư Đồ Vân Sơ so với Tự Hoan cao hơn nửa cái đầu, hơi hơi nhíu mày nhéo gò má hắn, cười mắng: "Không cho gọi là Văn Văn!"
"Ngươi lại ghen với ta!" Tự Hoan không phục.
"Được rồi." Tư Đồ Vân Sơ từ trong ngực lấy ra một xấp giấy, không nói hai lời liền nắm tay Tự Hoan đem nó nhét vào, ôn tồn dặn dò: "Cầm lấy, đây là ý tốt của ta, ngươi không được chối từ."
Tự Hoan kinh ngạc, lại không ngăn được suy nghĩ đem giấy mở ra, sắc mặt liền cứng đờ, sau không nhịn được mà rơi lệ: "Vân Sơ, ngươi… ngươi sao lại đối xử tốt với ta đến vậy?"
"Đừng khóc, đừng khóc, ngươi bỏ đi không mang theo tiền bạc thì sống kiểu gì?" Tư Đồ Vân Sơ thở dài nói: "An cư lập nghiệp, cố mà sống cho tốt, đừng quay về kinh thành."
Người khác không rõ thì thôi, Tự Hoan hắn còn không biết Tư Đồ Vân Sơ xem tiền như mạng hay sao? Đi theo Tư Đồ Vân Sơ nhiều năm, Tự Hoan biết điền trang ở Tùy Sơn là Tư Đồ Vân Sơ bỏ ra bao nhiêu công sức mới thu về làm của riêng, lúc này lại đem tặng cho hắn.
"Ngươi ngốc sao?" Tự Hoan bật khóc nức nở.
"Trời ạ!" Tài sản của ta, ta còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì! Tư Đồ Vân Sơ cũng hết cách khuyên giải để mặt Tự Hoan nháo loạn.
"Hic, hic" Tự Hoan chỉ còn thút thít được vài tiếng, tiếp đến lại nhào vào lòng ôm chặt Tư Đồ Vân Sơ: "Ta đi đây, xong chuyện nhớ đến tìm ta."
"Hảo, xong sẽ đến thăm ngươi."
Lời nói ôn nhu trầm thấp làm cho Tự Hoan hạnh phúc, gương mặt cũng vì vậy mà nhiễm một tầng phấn hồng thản nhiên.
Tự Hoan buông Tư Đồ Vân Sơ ra, tự mình bước lên cầu, âm thanh răng rắc nối tiếp từng bước đi của Tự Hoan, đến giữa cầu hắn chợt dừng lại.
Phía bên này, Tư Đồ Vân Sơ vẫn luôn chăm chú theo dõi, thấy hắn tự dưng ngừng bước, trong đầu hơi nghi hoặc.
"Nếu có thể, sau này mong ngươi…" Tự Hoan quay đầu nhìn hắn, mắt hạnh lóe lên một tia ưu thương, lời nói ra một nửa chợt im bặt, sau cùng vội vã quay người chạy đi.
Đi đi, đừng trở về!
Tư Đồ Vân Sơ thở dài, hắn biết Tự Hoan muốn nói gì.
Thế nhưng, lòng tham chính là cánh cửa khó vượt qua nhất, nếu Cao Thiên Lãng mãi chấp mê bất ngộ, hắn cũng chỉ lực bất tòng tâm.
"Cục bông, trở về thôi!" Đường Văn nhẹ nhàng đến gần, đặt hai tay lên vai hắn, đôi mắt sâu xa.
"Ân, về nhà thôi." Tư Đồ Vân Sơ thu hồi tầm mắt, gật gật đầu.
Nhân lúc Đường Văn không để ý, hắn bật người nhảy lên lưng y, may mắn Đường Văn là người học võ, phản ứng nhanh lẹ hơn người thường, nhanh tay đỡ lấy hai phiến mông mềm mại của hắn.
Tư Đồ Vân Sơ cười khúc khích, trên lưng y không ngừng cọ cọ.
"Cục bông, đừng nháo!" Giọng Đường Văn như mắng lại như sủng nịch, hai bàn tay dùng lực, ở trên mông người nọ nắn nhẹ hai cái, xúc cảm không tệ.
"Á…" Tư Đồ Vân Sơ đỏ mặt: "Văn học xấu."
Dưới tán hoa mai vàng, một trắng một đen đi dọc theo bờ sông, từng cánh hoa phiêu tán hồng trần, tựa một bức danh họa tuyệt mỹ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...