Ngày hai mươi mốt tháng giêng năm Cao Cơ thứ hai mươi chín, sau đại hôn của Nhị hoàng tử, sứ thần Ti Sơ đem tới lời mời liên hôn hai nước.
Ba ngày sau đó, đoàn đội đón dâu của Cao Cơ rời kinh do Tư Đồ Kiệt dẫn đầu.
*****
Phủ Nhị hoàng tử.
Cao Thiên Triệt về phủ, vừa nghĩ đến lời đề nghị của sứ thần trên triều lúc sáng vừa đi vào Tây Uyển, vừa đến cửa tiểu thư phòng đã nghe thấy giọng nói the thé của nam nhân: "Quy tắc trong vương phủ như vậy, cho dù công tử gả cho điện hạ cũng không thể phá lệ, nếu không sau này cố phủ sẽ náo loạn.
"
"Bất quá là thêm một ít củi, bạc cứ trừ vào phần của ta là được.
" Giọng nói của Tư Đồ Vân Sơ vẫn ôn hòa như cũ, nhưng có thể nhận ra đã có ý giận.
"Công tử nói thật nhẹ nhàng, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, công tử gả vào phủ ngày hai mươi tháng giêng, tháng này căn bản không có bổng lộc, bảo tiểu nhân phải trừ vào đâu?" Giọng nói không chịu thua kém của nam nhân có vẻ bén nhọn, khiến Cao Thiên Triệt lập tức sững sờ.
"Tư Vũ!" Cao Thiên Triệt sầm mặt bước vào.
Hạ Tư Vũ đứng giữa thư phòng một tay chống hông, khí thế ưỡn ngực hất mặt bị ép xuống.
Tư Đồ Vân Sơ ngồi trước bàn đọc, hơi nhíu mày, thấy Cao Thiên Triệt đi vào thì sắc mặt hơi dịu xuống, nói: "Ngươi đã về.
"
Cao Thiên Triệt đi đến cạnh Hạ Tư Vũ, nhìn Tư Đồ Vân Sơ và cận vệ sau lưng hắn một cái: "Tư Đồ Vân Sơ, thái độ vênh váo này của ngươi là ý gì đây?"
"Điện hạ!" Hạ Tư Vũ tủi thân gọi một tiếng, thút thít nói: "Ta cũng là vì suy nghĩ cho cố phủ, công tử….
.
"
Tình huống gì đây? Tư Đồ Vân Sơ hắn vênh váo? Hay cho đôi phu phu vừa ăn cướp vừa la làng: "Làm phiền Nhị điện hạ hỏi tiểu tình nhân của mình cho rõ, ta đã làm gì?"
Thật ra trước khi gả vào phủ, đại khái Tư Đồ Vân Sơ đã nghe đến đại danh của Hạ Tư Vũ, chưa xét đến việc trở thành chủ mẫu, chỉ dựa vào sự sủng ái của Cao Thiên Triệt với mình, tên chết tiệt này đã tự cho rằng bản thân mình là chủ nhân của phủ.
Hai người họ đơn thuần là diễn kịch, vốn Tư Đồ Vân Sơ cũng không muốn cùng đám tình nhân của Cao Thiên Triệt xảy ra hiềm khích, nào ngờ Hạ Tư Vũ lại dẫn mình đến tìm hắn sinh sự.
"!.
.
" Cao Thiên Triệt xoay sang nhìn người bên cạnh, dịu giọng hỏi: "Tư Vũ, chuyện gì thế này?"
Hạ Tư Vũ hạ mi mắt, mím mím môi rồi nói: "Điện hạ, phủ hoàng tử từ trước đến nay chi tiêu đều được định sẵn, thiếp thất cho dù là vào cửa trước hay cửa sau, đều không thể làm trái quy tắc.
"
Cao Thiên Triệt nhíu mày.
"Sức khỏe ta không được tốt, ở Tây Uyển lại lạnh lẽo, ta muốn mua thêm một ít than củi sưởi ấm cũng phải xin phép.
" Tư Đồ Vân Sơ tức cười, từ lúc nào kẻ hầu trong phủ lại dám lên mặt dạy đời hắn: "Lại nói… Hạ Tư Vũ này là ai? Theo như thông tin được truyền ra ngoài, phủ điện hạ từ trước đến nay chưa từng nạp qua tì thiếp hay thông phòng, giờ từ đâu lại xuất hiện một tên "diện thủ" dám đứng trước mặt ta ngông cuồng!"
Nháy mắt, sắc mặt Hạ Tư Vũ trắng bệch, lời ra đến miệng không biết phải nói tiếp thế nào? Diện thủ… Tiện nhân này dám mắng hắn, phải biết từ lúc dọn vào trong phủ, ngay cả Trương Di và Triệu Tinh là cận vệ thân cận của Cao Thiên Triệt, cũng chẳng dám cãi lệnh hắn một lần, huống hồ một kẻ vừa vào cửa, đêm tân hôn đã bị tướng công vứt bỏ một mình này.
Riêng về bản lĩnh ăn nói, trên thương trường Tư Đồ Vân Sơ không ngán một ai, đừng nói đến loại người ỷ vào ân sủng mà kiêu, với hắn chỉ là hạng tôm tép không đáng để mắt tới.
Hạ Tư Vũ bật khóc nức nở, nép vào lòng Cao Thiên Triệt, thân thể run lẩy bẩy, lời nói cũng bị ngắt quãng: "Ta quản lý chuyện lớn nhỏ trong phủ đã lâu, nay điện hạ đã lấy Hoàng phi, vị trí này cũng nên trả lại.
"
Trả lại… Tư Đồ Vân Sơ cười lạnh, cái này gọi là bố thí cho hắn sao?
"Tư Đồ Vân Sơ!" Cao Thiên Triệt vươn tay vỗ vai ái nhân trong lòng, lại lạnh lùng nói với người nọ: "Tư Vũ mồm mép không bằng ngươi, thủ đoạn cũng không bằng ngươi, nhưng ngươi nên biết… y là người trong lòng ta, đừng để ta biết ngươi hướng y gây khó dễ, khi đó đừng trách ta vô tình!"
Sát khí tỏa ra bốn phía, khiến Hạ Tư Vũ đang âm thầm đắc ý trong lòng cũng bị làm cho rét run.
Đường Văn chầm chậm siết chặt nắm tay, cục bông của y… Há phải người để bọn chúng đe dọa, chỉ cần y còn sống trên đời một ngày, một sợi tóc của cục bông cũng đừng hòng động tới.
"!.
.
" Cao Thiên Triệt nhăn mày, tên cận vệ bên cạnh Tư Đồ Vân Sơ thâm sâu khó lường, Tư Đồ Kiệt đem người đặt bên cạnh ái tử hiển nhiên sẽ không phải hạng tầm thường, hai người họ vẫn chưa giao đấu trực diện, công phu của đối phương tuyệt không thể coi nhẹ.
"Văn, bỏ đi!" Tư Đồ Vân Sơ đưa tay kìm chặt Đường Văn, nhìn y lắc đầu, sau quay sang nhìn hai kẻ đang tình tình tứ tứ, cao giọng nói: "Cao Thiên Triệt, xin ngươi hãy nghe cho rõ, ta và ngươi đều hiểu rõ cuộc hôn nhân này nhằm mục đích gì, chuyện tình cảm của đối phương không ai được xen vào.
Về quản tiểu tình nhân của mình cho tốt, lần sau còn đến làm phiền ta thì đừng có trách, còn nữa, bạc của cố phủ… Tư Đồ Vân Sơ ta một xu cũng không cần, còn cái vị trí chủ mẫu, tình nhân ngươi thích thì cứ mà giữ lấy, ta ngại rước thêm phiền phức.
"
"Tư Đồ Vân Sơ!" Cao Thiên Triệt quát, phát hiện biểu tình của đối phương thay đổi, nhất thời không biết nói gì.
"Ngươi tốt nhất ngậm miệng lại! Cuộc đời ta hận nhất kẻ nào gọi cả đích danh mình đó!" Tư Đồ Vân Sơ xoa xoa thái dương đau nhức, xua tay không kiên nhẫn đuổi khách: "Ôm nhau cút ra ngoài hết đi!"
"Ngươi!" Cao Thiên Triệt không tin có một ngày có kẻ cả gan dám đuổi hắn ra khỏi nhà mình: "Ta mới là chủ của phủ này, kẻ phải đi là ngươi mới đúng!"
"Điện hạ!" Hạ Tư Vũ vươn tay thay Cao Thiên Triệt vuốt xuống nóng giận trong lòng, từ ngày nạp phi, đêm nào điện hạ cũng nghỉ tại phòng hắn, khiến hắn đảm bảo địa thế của mình trong lòng người nọ.
Hôm nay cả gan đến sinh sự với chính thất, Hạ Tư Vũ chỉ ôm tâm tư muốn "ra oai phủ đầu", thế nhưng lại quên mất tin đồn Tư Đồ Vân Sơ là tên điên, ngay cả Hoàng đế cũng dám đắc tội.
Dù ghen ghét thế nào, Hạ Tư Vũ cũng nhìn ra được, muốn điện hạ lên ngôi vương chỉ có thể dựa vào Tư Đồ gia, chỉ cần người nọ làm vua, hắn cũng có thể một bước lên trời, một tên Tư Đồ Vân Sơ… Lúc đó muốn xử lý thế nào chẳng được! Nghĩ thông suốt, Hạ Tư Vũ thuận thế ngã xuống, rơi vào vòng tay của Cao Thiên Triệt, yếu ớt nói: "Điện hạ… ta mệt, muốn trở về Đông Uyển.
"
"Được.
" Quả nhiên nghe được lời người nọ, Cao Thiên Triệt liền không thèm nén lại cùng hắn tranh cãi, vội rời đi.
Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Tư Đồ Vân Sơ thở dài, cầm chén trà đang uống dở trên bàn lên uống một ngụm to.
"Cơ thể ngươi không tốt, không cần bận lòng vì kẻ khác.
" Đường Văn thấy hắn một hơi uống hết chén trà, nghĩ hắn đang khát nước, lại tự mình rót thêm một chén trà.
"Sáng sớm nay đã gửi tin, Nhã Y chắc gần đến rồi nhỉ?" Tư Đồ Vân Sơ cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy y: "Ta nghi ngờ có kẻ hướng mình hạ cổ độc.
"
"Đừng nghĩ nhiều….
.
" Đường Văn vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của hắn, kẻ hại cục bông, y chắc chắn sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...