Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai


Diệp Thủy Thanh nhìn tin tức hiển thị trên máy nhắn tin, trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ ra được bên phía xưởng in lại xảy ra vấn đề gì nên cũng chỉ đành nhịn, định đợi đến tối rồi hỏi Cận Văn Lễ, bởi vì giọng điệu của Lý Như hiển nhiên không phải đang nói chuyện với mình.
Lại nửa tiếng hơn trôi qua điện thoại trên bàn vang lên, Diệp Thủy Thanh tiện tay cầm ống nói lên: “Alo?”
“Thủy Thanh, là anh.” Bên kia ống nói giọng Cận Văn Lễ có vẻ sốt ruột.
 
“Chuyện gì?”
“Em…, có phải em nhận được đoạn tin nhắn của Lý Như gửi rồi không?”
“Phải, nhận được rồi, sao thế?”
Cận Văn Lễ im lặng một lúc rồi mới nói: “Lý Như gửi nhầm tin nhắn, thật ra là gửi cho anh, ban đầu bên xưởng in xảy ra chút vấn đề, vì em mang thai nên anh mới không để nhóm người Lý Như nói với em.”
Diệp Thủy Thanh vừa nghĩ thì đúng là chuyện như vậy, số máy của mình và Cận Văn Lễ rất giống nhau, chắc chắn Lý Như không cẩn thận nên đã nhầm.
“Vậy bây giờ có thể nói với em chưa?” Diệp Thủy Thanh tỏ ra rất bình tĩnh.
“Đợi trưa anh qua rồi nói với em, bây giờ em đừng nghĩ gì nhiều, anh có thể xử lý tốt.”
 
“Được, vậy em đợi anh.” Diệp Thủy Thanh đồng ý thẳng, sau đó đặt điện thoại xuống rồi dựa lên ghế, tâm trạng có chút không yên, cô cứ cảm thấy chuyện xảy ra gần đây đều rất không suôn sẻ, chỉ hy vọng đừng xảy ra chuyện lớn là được.
Lúc chiều hơn một giờ Cận Văn Lễ chạy qua, Diệp Thủy Thanh để anh uống nước nghỉ ngơi trước, sau đó mới hỏi anh chuyện xưởng in.
“Chuyện là thế này, chẳng phải có mấy nhà xuất bản cũng đang in sách ở xưởng in của chúng ta sao? Gần đây có một tác giả tên là Nhất Dã đã viết một quyển sách rất nổi cần in thêm, ai ngờ chủ nhiệm của phân xưởng hai không đứng đắn, âm thầm cùng các công nhân in thêm năm nghìn quyển lén bán ra ngoài, chuyện này cũng đã bị người ta phát hiện rồi!”
Diệp Thủy Thanh nghe vậy lập tức nhíu mày, loại âm thầm in thêm sách này thật ra cũng không có bất kỳ khác biệt gì với sách bản chính, nhưng người tổn thất lại là tác giả và lợi ích của nhà xuất bản, là điều khiến người ta kiêng kỵ nhất, chỉ là cô vẫn có chút không hiểu, thế là lại hỏi Cận Văn Lễ: “Chuyện này làm sao phát hiện được?”
“Bản thân năm nghìn quyển cũng không phải số nhỏ, bọn họ lại không dám khoe khoang chỉ có thể bán cho cửa hàng lẻ và tiệm sách nhỏ, bởi vì giá nhập hàng thấp hơn chính quy không ít, cho nên đã khiến nhà bán sỉ lấy sách từ nhà xuất bản tố cáo.” Cận Văn Lễ giải thích.
“Vậy Lý Như nói cô ấy không xử lý được, chuyện này là tại sao?”
Vừa nhắc đến chuyện này mặt Cận Văn Lễ đầy khó xử: “Bây giờ nhà xuất bản bên đó muốn tố cáo xưởng in của chúng ta, anh bảo Lý Như bàn chuyện hòa giải bồi thường với bên đó, kết quả nhà xuất bản bên đó nói không đồng ý gì cả, chỉ nói muốn công khai chuyện này lên báo và ti vi, còn muốn thưa kiện, bây giờ cho dù chúng ta đền một triệu bọn họ cũng không cần, đến lúc đó dù là tòa án phán chỉ bồi thường một tệ bọn họ cũng chịu!”
Đây rõ ràng là nhắm vào xưởng in với nhà xuất bản bên phía Lý Như, nếu chuyện này thật sự lên tin tức thì bản thân Lý Như và xưởng in đều sẽ chịu đả kích rất lớn, bên phía công ty cũng chịu liên lụy theo, vậy ảnh hưởng cũng quá xấu rồi!
Diệp Thủy Thanh vừa nghĩ đến những chuyện này thì vô cùng sốt ruột, bụng cũng đau ngầm ngầm theo, thế là vội để bản thân thả lỏng.

“Vợ, em sao thế? Có phải tức giận rồi không? Anh đã nói không được để em biết, con người em hay cáu giận, vừa nghe thì chắc chắn nổi giận, anh dìu em lên sô pha nằm một lát trước nhé.” Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh lấy tay che bụng thì lập tức sợ hãi đứng dậy, dìu cô sang phía sô pha, để cô nằm thẳng nghỉ ngơi.
Sau khi bình tĩnh một lát, cảm giác đau đớn qua đi, Diệp Thủy Thanh mới nói chuyện: “Việc này buộc phải nghĩ cách giải quyết, nếu không Lý Như chịu liên lụy sẽ lớn lắm.”
“Anh biết, cho nên anh cũng có nói với Lý Như bảo cô ấy tìm Dương Lạc thương lượng, chỉ là cô ấy không chịu, anh cũng không thể để Dương Lạc nhúng tay vào khi không có sự đồng ý của cô ấy.” Cận Văn Lễ cũng rất khó xử.
Haiz, hai người Lý Như với Dương Lạc rốt cuộc muốn ầm ĩ đến khi nào mới thôi đây, đã là người ba mươi mấy tuổi rồi, vả lại Dương Lạc thì không vấn đề, một cô gái như Lý Như sao có thể kéo dài chứ.
“Cô ấy không đồng ý thì không đồng ý thôi, chúng ta tự nghĩ cách tiếp.”
“Vợ à, em phải chú ý nghỉ ngơi, nhất là không thể tức giận hao tâm tổn sức, anh đi tìm đối phương bàn bạc tiếp.”
Diệp Thủy Thanh lập tức cản lại: “Anh đừng đi, bây giờ không phải đánh là có thể giải quyết vấn đề, đối phương rõ ràng muốn gây chuyện, anh đừng tự dâng đến tận cửa.” Cô sợ Cận Văn Lễ lại giở trò đại ca giang hồ, đây là chuyện không thể thực hiện được.

Cận Văn Lễ thở dài: “Nếu không thì phải đợi thôi, để bọn họ tố cáo đi, tòa phán thế nào thì chúng ta nhận!”
“Hay là cứ nghĩ thêm cách khác đi, bên xưởng dây kéo với xưởng nylon thế nào?” Diệp Thủy Thanh lại nghĩ đến chuyện phiền lòng khác.
“Vẫn như vậy, đã quen rồi.” Mỗi ngày những thôn dân kia vẫn đến trước cổng xưởng kháng nghị, nhưng lại không có hành động gì khác, Cận Văn Lễ cũng không để tâm mấy đến chuyện này.
Diệp Thủy Thanh thở dài: “Hai chuyện này có thể xử lý ổn thỏa thì thật là tạ trời tạ đất.” Nói xong thì có chút mệt mỏi, liền ngáp một cái.
“Vợ à, em mau ngủ lát đi, anh ở đây chăm sóc cho.” Cận Văn Lễ cầm cái chăn từ bên cạnh đắp lên cho Diệp Thủy Thanh, nhìn cô ngủ rồi mới ra ngoài nghĩ cách giải quyết vấn đề của xưởng in.
Lại một tuần trôi qua, Diệp Thủy Thanh nghe nói nhà xuất bản bên kia đã chuẩn bị gần xong tài liệu truy tố rồi, còn mời hai luật sư khá có tiếng, bên phía mình thì đợi nhận lệnh gọi của tòa đồng thời lên tin tức thôi, thế là lập tức gọi Lý Như qua, muốn hỏi xem cách ý kiến của cô ấy.
“Cá nhân tôi thì không có gì, cùng lắm không làm ở nhà xuất bản nữa, dù sao trong tay cũng có tác giả cũng không có gì đáng sợ, tôi chỉ lo tương lai của xưởng in, không dễ gì mới có được quy mô ngày hôm nay mà lại hủy trong tay kẻ ti tiện tham lam.” Vừa nhắc đến chủ nhiệm phân xưởng hai thì Lý Như căn bản đã hận đến mức khó chịu.
“Cô không làm ở nhà xuất bản thì tổn thất cũng không nhỏ, mất đi bao nhiêu điều kiện thuận lợi đấy, hơn nữa anh của cô cũng toàn dựa vào xưởng in để nuôi gia đình, một khi chuyện này bùng phát, ảnh hưởng vô cùng lớn đối với anh em các cô, cô xem có cần tìm Dương Lạc không?” Diệp Thủy Thanh hỏi câu cuối cùng khá cẩn thận.
Lý Như lắc đầu rất kiên định: “Không cần tìm anh ta, có chuyện gì tự tôi gánh vác.”
“Lý Như, bây giờ tôi không nói với cô chuyện xưởng in, cô xem cô đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn chưa hẹn hò, bố mẹ cô cũng lo lắng thành kiểu gì rồi, nếu không phải trong lòng cô có anh ấy, đến nổi không nhìn trúng ai sao? Dương Lạc có tiền có thế dáng dấp cũng không tệ, cô có thể bỏ lỡ anh ấy sao? Phụ nữ chúng ta ở độ tuổi này không cách nào so sánh với đàn ông, cô hiểu không!”
“Chỉ là tôi vẫn chưa gặp được người thích hợp, chắc chắn là phải kết hôn rồi, trong lòng tôi có tính toán.” Lý Như biện bạch.
Diệp Thủy Thanh hừ nhẹ một tiếng: “Cô cứ tìm cớ tìm lý do đi, tôi không nói với cô nữa.

Nếu cô không đồng ý tìm Dương Lạc, vậy thì chỉ đành thử cách khác thôi, có điều cách đó cũng cần cô xuất đầu lộ diện.”

“Không thành vấn đề, cô mau nói xem là cách gì.” Thấy Diệp Thủy Thanh không nhắc đến Dương Lạc nữa, Lý Như thả lỏng không ít.
“Tôi nghĩ thế này, thay vì ngồi đợi đối phương khởi tố chi bằng chúng ta tự hành động trước, bọn họ cứ phải khiến chúng ta không lăn lộn được trong ngành này, vậy sao chúng ta không tự phơi bày chuyện này ra trước.

Xưởng in có cổ phần của cô, cô có thể công khai xin lỗi, thừa nhận về mặt quản lý thì xưởng có sơ sót, rồi sa thải tên chủ nhiệm kia với mấy công nhân liên quan đồng thời duy trì truy cứu quyền lợi trách nhiệm pháp luật của bọn họ, hứa bồi thường tổn thất cho nhà xuất bản bên đó và tác giả, nếu như vậy đối phương không còn không bỏ qua thì đó chính là bọn họ lộ ra bị động rồi.”
Lý Như nghe vậy thì gật đầu: “Cách này rất hay, chỉ là dù đối phương không truy cứu nữa, nhưng danh dự của xưởng vẫn không cứu vãn lại được.”
“Cô khoan hãy gấp, tôi vẫn còn sắp xếp phía sau, tôi từng nhìn thấy trên tạp chí, nước ngoài chuyên có cơ cấu ngành giám sát in ấn, chủ yếu là giám sát vấn đề chất lượng và trộm cắp, cho nên tôi nghĩ thuê những người này qua làm bên thứ ba tiến hành giám sát xưởng in, cô cũng biết người bên ngoài thì làm việc đáng tin hơn, những người nước ngoài này đến xưởng in của chúng ta thì lập tức có thể lên cấp bậc trong mắt người khác.”
Lý Như mỉm cười: “Cô đúng là biết động não, tôi thấy sự việc đoán chừng không có vấn đề, chỉ là chi phí mời những người nước ngoài này chắc chắn không thấp nhỉ?”
“Ừm, phải bỏ ra số tiền lớn, có điều hao tiền tránh nạn mà, nếu đối phương còn kiên trì muốn tố cáo chúng ta, ít nhất ảnh hưởng xã hội đã giảm đến thấp nhất.

Có điều, chuyện thuê người vẫn nên tìm Dương Lạc giúp đỡ, đây là tôi và Văn Lễ gặp riêng tìm anh ấy giúp đỡ không liên quan đến cô, cô đừng nghĩ nhiều.”
Lý Như bất lực: “Cô và anh Văn Lễ đã nghĩ cho tôi như vậy, tôi còn không biết tốt xấu được sao? Cô yên tâm, tôi sẽ về tìm nhà báo tòa soạn với bạn bè của đài truyền hình, chia ra công bố xin lỗi và thanh minh trên báo và ti vi.

Cô mang thai, sau này đừng lao tâm lao lực như vậy nữa.”
Diệp Thủy Thanh cũng cười: “Nếu cô có thể hoàn thành hôn nhân đại sự sớm chút, tôi mới thật sự yên tâm, mau đi đi.”
Tiến triển về sau của sự việc quả nhiên gần như Diệp Thủy Thanh dự đoán, Cận Văn Lễ lại nhờ người mời mấy cán bộ kỳ cựu trong ngành làm người hòa giải, đối phương có chút không biết làm sao khi đối mặt với hàng loạt hành động bên phía Diệp Thủy Thanh, tính toán vốn đã yên ổn đột nhiên đều không dùng được, ngay cả luật sư cũng không coi trọng kết quả phán quyết, bởi vì bên phía Lý Như đã quá hạ thấp tư thế, lại dùng biện pháp bồi thường khá tốt, dẫn đến tòa án cũng kiến nghị hai bên âm thầm hòa giải, như vậy hiệu quả xã hội mà bọn họ muốn đã không có, có kiện hay không cũng không còn ý nghĩa, cuối cùng chỉ đành nhận tiền bồi thường cho xong chuyện.
Mặc dù bên phía Diệp Thủy Thanh thuê người lôi kéo ân huệ đã tiêu không ít tiền, nhưng tốt xấu gì cũng vượt qua ải này, nhất là thông qua chuyện này cũng có được chút lợi ích, bởi vì mời cơ cấu nước ngoài làm giám sát, danh tiếng của xưởng in vang dội, rất nhiều khách chủ động tìm đến họ bàn chuyện làm ăn là vì yên tâm, do đó xưởng in có lời lần nữa chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.

“Vợ à, em đúng là có bản lĩnh, chuyện lớn như vậy đã giải quyết dễ dàng.” Cận Văn Lễ vừa khen Diệp Thủy Thanh, vừa gọt táo cho cô.
Diệp Thủy Thanh dựa lên sô pha lườm Cận Văn Lễ: “Sao anh không nói đã tiêu bao nhiêu tiền đi.” Hôm nay chủ nhật, hiếm khi hai người đều không có việc ở nhà nghỉ ngơi.
“Tiêu tiền có thể làm xong chuyện mà, đây chính là thành công.


Nào con trai, ăn táo cho da mặt đẹp.” Cận Văn Lễ cắt miếng táo đưa đến bên miệng Diệp Thủy Thanh.
“Khốn khiếp, gọi ai con trai đấy!” Diệp Thủy Thanh đá Cận Văn Lễ một cái.
Cận Văn Lễ cười ha ha, cũng không tránh: “Anh nói sai rồi, là cho con trai chúng ta ăn táo.”
“Sao anh biết là con trai, nếu con gái thì sao?” Diệp Thủy Thanh nhận lấy táo ăn.
“Thuận miệng nói thôi, mặc kệ nó là trai hay gái, đều là cục cưng của chúng ta.”
“Náo Náo với Tiểu Hạo đâu?” Diệp Thủy Thanh phát hiện từ lúc mình dậy đã không thấy hai đứa nhỏ.
“Đi học thêm hết rồi, chiều anh đi đón bọn chúng, em chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng ăn ngon uống ngon là được, sau này chuyện trong nhà ngoài ngõ đều giao cho anh xử lý, trưa muốn ăn gì anh làm cho em.” Cận Văn Lễ lại bắt đầu nắn chân cho Diệp Thủy Thanh.
Hai người nói chuyện thường ngày, không bao lâu thì điện thoại trong nhà vang lên, Cận Văn Lễ đứng dậy nghe điện thoại, cũng không biết đối phương đã nói gì, chỉ thấy sắc mặt Cận Văn Lễ ngày càng khó coi, Diệp Thủy Thanh ở bên cạnh thấy sự thay đổi của anh thì trái tim cũng thấp thỏm.
“Sao thế?” Đợi Cận Văn Lễ đặt điện thoại xuống, Diệp Thủy Thanh lập tức hỏi anh.
Cận Văn Lễ ngồi lại bên cạnh Diệp Thủy Thanh hồi lâu không nói chuyện.

“Văn Lễ, có chuyện thì anh nói thật với em, giấu em để bản thân em nghĩ bậy trái lại thì không hay.” Diệp Thủy Thanh sợ Cận Văn Lễ không nói sự thật với mình.
Cận Văn Lễ hít sâu một hơi: “Vợ à, không phải anh không nói, là bản thân anh cũng đang mơ hồ.

Vừa nãy người phụ trách bên phía công trường vườn Phỉ Thúy gọi điện đến nói, Tiền Tư Lợi đã gần nửa tháng không xuất hiện rồi, đã nợ gần ba tháng tiền lương, gọi điện thoại cho ông ta cũng không nghe, bọn họ cử người đến văn phòng tìm ông ta, kết quả người của cao ốc nói Tiền Tư Lợi đã đã rút tiền thuê, bây giờ hỏi anh tiền lương của công nhân thì làm sao.”
Diệp Thủy Thanh chớp chớp mắt, có hơi không dám tin mình và Cận Văn Lễ sẽ bị người khác lừa.
Bởi vì chuyện này thật sự không thể nào, Tiền Tư Lợi là doanh nhân Hồng Kông còn thường hay lên ti vi, chẳng phải lãnh đạo trong thành phố đều gặp ông ta rồi sao, theo lý thì không nên có vấn đề chứ!
“Đừng nói gì nữa, anh đến phía công trường xem thử, em cũng đừng gấp, chuyện xảy ra có gấp cũng vô dụng!” Mặc dù lòng của Văn Lễ cũng như lửa đốt, nhưng vẫn chuẩn bị cơm trưa và trái cây cho Diệp Thủy Thanh xong hết mới lái xe đến công trường.
Chỉ là vừa đi thì không thấy bóng dáng, Náo Náo và Tiểu Hạo vẫn là Thẩm Chấn Sơn đón về.
“Em dâu, em yên tâm, chỉ cần tên họ Tiền vẫn chưa ra khỏi thành phố này, anh bảo đảm để ông ta nôn tiền ra không thiếu một đồng.” Thẩm Chấn Sơn mang cơm tối qua cho Diệp Thủy Thanh, rồi lại an ủi mấy câu thì sang hội hợp với Cận Văn Lễ.
Diệp Thủy Thanh cho hai đứa nhỏ ăn cơm trước, Thẩm Hạo cũng biết trong nhà xảy ra chuyện lớn, cho nên sau khi ăn xong thì để cơm lại cho Diệp Thủy Thanh rồi tự mình dẫn Náo Náo về phòng học bài.
Mặc dù Diệp Thủy Thanh không hề muốn ăn, nhưng vì đứa con trong bụng nên vẫn miễn cưỡng ăn chút, sau đó chỉ có thể đợi Cận Văn Lễ về.

Lo lắng chờ đợi đứng ngồi không yên, cho đến nửa đêm hơn một giờ Cận Văn Lễ mới về cùng Thẩm Chấn Sơn, mặt hai người đều đầy vẻ mệt mỏi, Diệp Thủy Thanh không hỏi chuyện thế nào, chỉ nấu cho hai người bát mì nóng.
Cận Văn Lễ nhìn mì nóng trước mặt cũng không động đũa, hồi lâu mới nhìn sang Diệp Thủy Thanh: “Vợ à, chuyện này anh muốn giấu em cũng không giấu được, Tiền Tư Lợi ôm tiền bỏ chạy rồi, anh với anh Thẩm đến chỗ công trường thì đã hoàn toàn đình công rồi, tiền lương của công nhân cũng chưa phát, văn phòng và chỗ ở Tiền Tư Lợi thuê bọn anh cũng tìm rồi, người sớm đã trả phòng.


Vừa thấy chuyện không hay bọn anh đã tìm đến người quen ở đồn cảnh sát giúp báo án tìm người, điều tra lâu như vậy mới tra được, Tiền Tư Lợi xuất cảnh về Hồng Kông rồi, ngày mai đoán chừng chuyện này sẽ được lên tin tức, em phải có chuẩn bị tâm lý.”
Diệp Thủy Thanh nghe xong thì trước mắt tối đen, suýt chút ngất đi, Tiền Tư Lợi chạy rồi, vậy tiền trong nhà đầu tư vào không tính, còn có mấy triệu hơn tiền vay ngân hàng thì sao, với cả tiền lương nợ công trường thì sao! Lần này không những tích góp nhiều năm đã trôi theo dòng nước, còn nợ khoản tiền khổng lồ, nghĩ lại ngày tháng sau này đều không còn đường sống nữa!
“Thủy Thanh, em bình tĩnh chút!” Thấy hai mắt Diệp Thủy Thanh mất tầm nhìn, Cận Văn Lễ vội qua dìu cô.
“Đúng đó, em dâu, chuyện đã xảy ra rồi anh và Văn Lễ suy nghĩ, chuyện này vừa nghe thì rất đáng sợ, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không phải không cứu được, ít nhất còn có hai xưởng nylon và xưởng dây kéo chống đỡ mà, hai xưởng này đều có lời, nợ từ từ trả vậy, còn có bên phía công ty vận chuyển cũng có thể giúp đỡ, chúng ta không lo.

Anh lấy tiền thuê quầy của chợ bên đường Tân An làm tiền sinh hoạt cho em, cho dù có khổ đi nữa em và bọn nhỏ cũng không thể chịu uất ức.

Đợi phía công an bắt được Tiền Tư Lợi, đương nhiên tiền đều trả lại hết.”
Lúc này Diệp Thủy Thanh cũng bắt đầu từ từ chấp nhận sự thật bị lừa này, cười khổ nói: “Anh Thẩm điều anh nói em đều hiểu, chẳng qua là không cần trông mong vào Tiền Tư Lợi, nếu ông ta đã bày ra ván cờ lớn thế này, e là thân phận đều là bịa đặt, cho dù thật sự bắt được thì đoán chừng tiền cũng sớm bị chuyển đi rồi.

Có điều vẫn may là như anh nói hai xưởng đều đang có lời, đợi ngày mai bảo Văn Lễ và kế toán tính toán sổ sách, xem có thể lấy ra bao nhiêu tiền, ít nhất trả tiền lương nợ công nhân trước, còn về phía ngân hàng thì nói sau vậy.

Tiền thuê của anh vẫn nên tự anh giữ trước, đợi lúc bất đắc dĩ đương nhiên em cũng sẽ không khách sáo với anh.”
Thẩm Chấn Sơn gật đầu đồng ý, sau đó ba người chỉ có thể im lặng nghỉ ngơi trong phòng, Thẩm Chấn Sơn ở lại biệt thự một đêm.
Đúng như dự đoán, hôm sau chuyện đã được đưa tin, chuyện này lập tức trở thành tin tức đầu đề của toàn thành phố, mọi người rối rít bàn tán Tiền Tư Lợi này có lai lịch gì mà lại lừa gạt cả lãnh đạo thành phố.
Diệp Thủy Thanh cũng không có tâm trạng đến công ty đi làm, chỉ ở nhà đọc tin tức theo dõi tiến triển của sự việc, thời gian này Lý Như cũng thường qua ở cùng cô.
Sau khi vụ án của Tiền Tư Lợi bùng phát một tuần, cuối cùng truyền thông tin tức cũng công bố sự thật, thì ra Tiền Tư Lợi thật sự đăng ký một công ty ở Hồng Kông, cũng thật sự từng tiếp nhận mấy công trình nhỏ, sau đó ông ta mượn Hồng Kông không trở về, tâm lý sùng bái mù quáng của nội địa đối với doanh nhân Hồng Kông đến đại lục giả danh lừa gạt khắp nơi, lần này là vụ án lừa gạt lớn nhất mà ông ta làm, chỉ là dù vụ án này đã tra rõ nhưng ngại vì yếu tố chính trị trong thời gian ngắn không bắt người về được.
Đọc tin tức Diệp Thủy Thanh cũng không ngờ được là kết quả này, nhưng vẫn không khỏi ấn trán nghĩ đến hơn hai triệu tiền lương của công trường làm sao có thể nhanh chóng góp đủ.
“Mẹ, mẹ xem! Bố lên ti vi rồi!” Không biết Náo Náo đã đứng bên cạnh Diệp Thủy Thanh lúc nào, chỉ vào ti vi phấn khích hét to.
Diệp Thủy Thanh lập tức ngẩng đầu, thầm nghĩ đoán chừng là nhà báo đang phỏng vấn người bị hại của vụ án.
Chỉ là theo di chuyển của ống kính, Diệp Thủy Thanh mới dần dần phát hiện, thì ra vận rủi của nhà mình vẫn còn xa chưa kết thúc!
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui