Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai


Người đàn ông miền nam kia vẫn dây dưa lảm nhảm bên cạnh Diệp Thủy Thanh, Diệp Thủy Thanh giả vờ làm lơ, chỉ đợi đi thêm hai trạm nữa là xuống xe, bởi vì qua hai trạm nữa sẽ cách công ty vận chuyển của Thẩm Chấn Sơn không xa, nếu mình có thể kiên trì đến đó thì cũng không có gì đáng sợ.

“Cô, hay là thế này đi, cô đưa số máy nhắn tin của cô cho tôi, lát nữa chúng ta cùng tìm một cái điện thoại công cộng là biết máy này có phải của cô hay không thôi.


Diệp Thủy Thanh giữ chặt lấy túi của mình, thấy sắp đến trạm thì xoay người đi đến bên cửa xe, người đàn ông kia theo sát phía sau cô cũng đứng ở cửa.

 
Xuống xe Diệp Thủy Thanh đứng trên đường lớn nhìn sang người đàn ông đó: “Số của tôi là không nói anh biết đâu, có điều tôi có thể tìm một cái điện thoại công cộng, nhắn lại cho chính mình ngay trước mặt anh, đến lúc đó đương nhiên có thể chứng minh máy nhắn tin có phải của tôi không.


Người đàn ông kia lập tức gật đầu: “Được, được, vậy đi thôi!”
“Đợi đã, anh cách xa tôi chút, nếu không thì tôi la lên đấy, phía trước có điện thoại công cộng, anh đi phía sau tôi!”
Diệp Thủy Thanh nói xong thì đi về phía công ty vận chuyển, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người kia có giữ khoảng cách với mình không.

“Cô này, thật ra tôi không phải người xấu đâu, tôi đến đây là để kinh doanh, vừa nãy ở trên xe vừa nhìn thấy cô lấy cái máy giống y của tôi thì cảm thấy hai chúng ta rất có duyên, cô làm việc ở đâu thế, chắc cũng làm nghiệp vụ nhỉ?”
Nói nhảm, máy nhắn tin đều cùng một kiểu, lẽ nào trên phố tùy tiện nhìn thấy một cái thì đều có thể nói thành của mình sao? Diệp Thủy Thanh kiên trì không nói chuyện với người đàn ông đó, chỉ tăng tốc bước chân đi về phía trước, đợi lúc đến cổng của công ty vận chuyển thì gần như là chạy.

“Cô gái, cô chậm chút đi, tôi không có vội, này! Cô gái, cô đừng chạy!”
 
Diệp Thủy Thanh còn lâu mới quan tâm hắn nói gì, chạy một mạch đến trước cổng công ty, đúng lúc thấy Hổ Tử đang lau xe, lập tức vui mừng khôn xiết: “Hổ Tử!”
Hổ Tử quay đầu sang: “Ôi, chị dâu, sao mới sáng sớm đã qua đây rồi? Chị chạy cái gì, còn có người đuổi theo gì à?”
Diệp Thủy Thanh dừng bước thở hồng hộc, liếc nhìn ra phía sau, sau đó chỉ vào người đàn ông cũng đang chạy về phía này, lớn tiếng nói: “Hổ Tử, là có người đuổi theo tôi, người này muốn cướp đồ của tôi! Anh ta muốn cướp máy nhắn tin trong túi tôi!”
“Ơ, đệch! Thằng ranh này con mẹ nó chán sống rồi, dám động đến chị dâu, chị dâu đừng sợ, đứng xa chút! Các anh em qua đây, hôm nay cho mọi người luyện tay, hoạt động gân cốt chút, có người muốn cướp đồ của chị dâu chúng ta!”
Mấy người bên cạnh nghe Hổ Tử nói xong, mắt ai nấy đều phát sáng, tiện tay cầm đồ sửa xe đi qua: “Ở đâu, để ông đây xem xem tên nhóc nào muốn sửa sang lại phụ tùng trên người mình đây!”
“Này cô, cô chạy nhanh quá, cô làm việc ở đây hả?” Lúc này người đàn ông kia cũng chạy đến, thở phì phò mỉm cười với Diệp Thủy Thanh.

“Cô ư? Anh kéo thẳng đầu lưỡi nói lại cho tôi, nó cho anh biết nhé, hôm nay coi như anh đụng phải họng súng rồi, lát nữa bảo đảm để anh gọi bà nội! Ra tay!” Hổ Tử nói xong đột nhiên đá một đá, người đàn ông kia lập tức ngã xuống đất, còn chưa đợi hắn hiểu chuyện gì xảy ra thì thoáng chốc đã có mấy người xông lên, cũng không dùng đồ, thoạt đầu là tay đấm chân đạp hắn một trận.

“Sao các anh lại đánh người, cứu mạng! Mấy anh trai này, có phải hiểu lầm không, khoan hẵng đánh!” Ban bầu người đàn ông kia còn cứng miệng, chỉ là chưa chịu nổi hai phút thì bắt đầu van xin.

“Hiểu lầm? Anh dám cướp đồ của chị dâu tôi, anh cũng không nghe ngóng thử xem, các anh em chúng tôi là người thế nào, trong thành phố này anh có mấy cái mạng cũng không đủ!” Hổ Tử xách cổ áo đối phương lườm liếc.

“Hổ Tử, làm gì đó, sớm đã nói không được tùy tiện gây chuyện, cậu còn dẫn đầu đánh nhau, không muốn làm việc nữa à?” Thẩm Chấn Sơn nhận được tin có người đánh nhau thì từ văn phòng chạy qua.

“Anh Thẩm, là thằng nhóc này muốn cướp đồ chị dâu!” Hổ Tử lập tức làm rõ mình không gây chuyện.

Lúc này Thẩm Chấn Sơn cũng nhìn thấy Diệp Thủy Thanh, thấy Diệp Thủy Thanh liên tục gật đầu, lúc nhìn sang tên đàn ông kia thì ánh mắt đã thay đổi, cầm cây gậy sắt dưới đất lên đi qua: “Nhóc con, gan thật đấy! Hôm nay đánh gãy hai chân của cậu coi như trừ hại cho dân.



“Anh này anh này, hiểu lầm, là hiểu lầm, tôi là người tốt, trước nay chưa từng muốn cướp đồ của cô gái này!”
“Anh nói bậy, vừa nãy ở trên xe anh cứ quấn lấy tôi, muốn xem máy nhắn tin của tôi, còn nói cái của anh mất rồi, chính là muốn vu cáo tôi trộm đồ!” Diệp Thủy Thanh lập tức phản bác.

“Không phải, không phải đâu, cô! Thật ra là tôi thấy cô trông rất xinh đẹp, muốn kết bạn với cô cho nên mới nói như vậy, không tin mọi người có thể mở cặp của tôi ra xem, máy nhắn tin của tôi ở bên trong, là vì tôi thích cô gái này nên mới nói dối, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Mấy anh tha cho tôi đi!”
Thẩm Chấn Sơn xì một tiếng bật cười: “Coi như cậu có mắt nhìn, em dâu của tôi đúng là rất đẹp.


“Phải, phải, anh tha cho tôi đi.


“Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao, tôi nói cô ấy là em dâu của tôi, có nghĩa đây là người phụ nữ của anh em tôi, cậu là cái rắm! Hầu Tử, tiếp tục đánh cho tôi, ừm…, cứ luận theo tội lưu manh đi! Cũng không cần đánh tàn phế, đánh cậu ta nhập viện một tháng là được.


“Được!” Đám người Hầu Tử nhận được lệnh của Thẩm Chấn Sơn thì càng thích thú giơ nắm đấm lên.

“Em dâu, anh lái xe đưa em đến công ty.

” Thẩm Chấn Sơn dẫn Diệp Thủy Thanh lên một chiếc xe hơi nhỏ.

“Cảm ơn anh, anh Thẩm, vừa nãy đúng là dọa chết em rồi.


“Sao Văn Lễ không đưa em đi?”
“Trong xưởng anh ấy có chuyện, chỉ kịp đưa hai đứa nhỏ, em tự đi xe buýt.

” Cô đã gặp phải loại chuyện này hai lần, Diệp Thủy Thanh cảm thấy mình đã sắp có bóng ma tâm lý với việc đi xe buýt rồi.

“Thì ra là vậy, lần sau còn có tình huống này em cứ gọi điện thoại nói một tiếng, anh cho người qua đón em đến công ty, bây giờ xã hội loạn lắm, người kiểu gì cũng có, an toàn là số một.

” Thẩm Chấn Sơn dặn dò Diệp Thủy Thanh.

“Vậy được, nếu không thì em cũng bị dọa sợ rồi, em bảo Cận Văn Lễ mua cho anh một cái máy nhắn tin, như vậy tiện liên lạc.


Thẩm Chấn Sơn cũng không khách sáo, trực tiếp gật đầu đồng ý: “Vậy anh lại được hời rồi, bố con anh đều dựa vào sự giúp đỡ của em và Văn Lễ, anh còn ở nhà một gian đây này, mà thằng nhóc Thẩm Hạo đã ở biệt thự rồi.



“Đứa bé Tiểu Hạo này hiểu chuyện, chăm sóc Náo Náo còn cẩn thận hơn em với Văn Lễ, thật ra đã giúp đỡ bọn em không ít, em và Văn Lễ cũng coi thằng bé như con trai.


“Cái này thì anh biết, đây là tình bạn cả đời của chúng ta, Thẩm Chấn Sơn anh cũng là một người có phúc, mặc dù thằng nhóc Thẩm Hạo không có mẹ ruột bên cạnh, nhưng còn mạnh mẽ hơn đứa nhỏ có mẹ gấp trăm lần!” Thẩm Chấn Sơn nói xong trong mắt lóe lên giọt lệ sáng, Diệp Thủy Thanh cũng mỉm cười xúc động, không nói thêm nữa.

Đến công t, Diệp Thủy Thanh gọi điện thoại cho Cận Văn Lễ, nói chuyện vừa xảy ra một lượt, dù sao thì mình không nói Thẩm Chấn Sơn cũng sẽ nói, Cận Văn Lễ nghe xong thì vừa giận vừa sợ, cũng nhớ ra lúc hai người chưa kết hôn cùng đi xe buýt thì có người quấy rối Diệp Thủy Thanh, thế là liền hỏi: “Người kia còn ở chỗ anh Thẩm không?”
“Anh định làm gì?”
“Xử cậu ta, dám nổi ý đồ xấu với vợ anh, anh có thể tha cho cậu ta sao!”
“Được rồi, anh Thẩm đã cho người đánh anh ta thảm lắm rồi, anh còn muốn ầm ĩ xảy ra án mạng à? Em đã không sao rồi, anh yên tâm làm việc đi.


“Vợ à, đều tại anh không tốt, không nên để em đi làm một mình.

” Cận Văn Lễ cảm thấy chủ yếu vẫn là sai lầm của bản thân anh, may mà không xảy ra chuyện lớn nếu không thì mình sẽ hối hận cả đời!
Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Xem anh nói kìa, sau này em không thể ra ngoài một mình nữa, có điều chỉ là xui xẻo thôi, tuyệt đối đừng nghĩ lung tung, em cúp đây.


Đặt điện thoại xuống Diệp Thủy Thanh bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu xử lý công việc, bây giờ cô có một suy nghĩ, muốn lợi dụng tài nguyên giáo viên trong tay mình mở một lớp bổ túc, đây cũng là một nghề mà rất kiếm được tiền trong tương lai, nhưng năng lực của giáo viên nhất định phải mạnh, mình có thể nhờ giáo viên xuất bản sách ở đây liên lạc giúp.

“Tổng giám đốc Diệp, có cô Trịnh Quốc Phương tìm cô.

” Văn Sinh gõ cửa vào.

Trịnh Quốc Phương? Sao chị ta lại đến chỗ mình, đúng thật là khách hiếm.

“Mời chị ấy vào đi, là họ hàng bên phía nhà chồng tôi.


Văn Sinh gật đầu xoay người ra ngoài, không lâu sau thì dẫn người vào.

Trịnh Quốc Phương nhìn Diệp Thủy Thanh ăn mặc thời trang thì giật khóe miệng: “Em đúng là ngày càng trẻ ra.


“Vốn dĩ cũng không già, chẳng phải chị hai cũng mới ngoài ba mươi sao.


” Diệp Thủy Thanh mang trà qua để trước mặt Trịnh Quốc Phương.

“Bỏ đi, em có tiền đương nhiên là sống thoải mái, sao chị có thể bì với em, đầu đã có tóc bạc luôn rồi, nhà họ Cận bọn họ cũng chỉ có một người tốt như Cận Văn Lễ, người khác đều không phải người! Mạng em tốt gả cho chú út, không những biết kiếm tiền còn nghe lời em, nghe nói em đã mua nhà ở hoa viên Minh Đô à? Chị nhớ bảy, tám năm trước em với chú út còn bày sạp, chớp mắt đã lên như diều gặp gió rồi.

” Trong lời nói của Trịnh Quốc Phương còn mang chút ganh tỵ.

“Chị hai, cũng là em chịu khổ mà có được, chị không cần nói như vậy, chị đến tìm em có chuyện gì sao?”
“Không phải chuyện của chị, là chú ba xảy ra chuyện rồi, hai ông bà quần quật không có thời gian nên bảo chị qua nói với em một tiếng, nếu không phải nể tình mỗi tháng họ đều cho Cận Thăng tiền thì chị không thèm quan tâm chuyện xấu của nhà họ Cận bọn họ đâu!”
Cận Văn Nghiệp xảy ra chuyện rồi? Người này nằm trên giường cả ngày còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, Diệp Thủy Thanh rất khó hiểu: “Anh ta bị làm sao?”
“Báo ứng thôi còn làm sao được, tự ngã từ trên giường xuống đất, đập đầu, bây giờ đã không nói chuyện được nữa.

Được rồi, chị cũng đã báo tin xong rồi, còn về em có đến hay không thì không liên quan đến chị.

” Trịnh Quốc Phương nói xong thì đứng dậy ra ngoài, thấy Diệp Thủy Thanh bây giờ khiến chị ta ý thức được khoảng cách cực lớn giữa hai người, trong lòng rất mất tự nhiên.

Sau khi Trịnh Quốc Phương rời khỏi, Diệp Thủy Thanh suy nghĩ vẫn nên gọi điện thoại cho Cận Văn Lễ.

Lúc gần trưa Cận Văn Lễ lái xe qua, sau đó chở Diệp Thủy Thanh cùng đến nhà Cận Văn Nghiệp.

“Văn Lễ, Thủy Thanh hai đứa đến rồi, mau xem xem anh ba của con đi.

” Đồng Tú Vân lau nước mắt, mở cửa cho họ.

Diệp Thủy Thanh vừa vào nhà thì nhíu mày, mùi trong nhà quá khó ngửi, vừa tanh vừa thối, có thể thấy Hoàng Kim Hoa không thường xuyên giặt giũ quần áo.

Đợi hai người đến trước giường, thì thấy Cận Văn Nghiệp nằm ngửa trên giường cứ chảy nước bọt, ê ê a a nói không ra lời.

“Sao không đưa đến bệnh viện?” Cận Văn Lễ hỏi Hoàng Kim Hoa.

“Chị không có tiền sao mà đưa, sổ tiết kiệm anh ba của em cũng giấu rồi.


“Chú út, chú cứu bố cháu đi!” Lúc này Cận Luy đứng bên cạnh nhào qua ôm chân Cận Văn Lễ.

“Sao cháu không đi học?” Điều đầu tiên Diệp Thủy Thanh nghĩ đến chính là điều này, ai ngờ Cận Luy căn bản không quan tâm cô nói chuyện, chỉ van xin Cận Văn Lễ, Diệp Thủy Thanh không muốn so đo với một đứa nhỏ như cô bé, chỉ đợi Cận Văn Lễ quyết định, cho dù anh làm thế nào mình cũng sẽ không phản đối.

“Đừng khóc nữa, chú út nhất định cứu bố cháu, thím út của cháu hỏi cháu, tại sao cháu không đi học vậy?” Diệp Thủy Thanh ôm Cận Luy lên.

“Bạn học đều nói mùi trên người cháu khó ngửi, cháu không muốn đến trường.


Diệp Thủy Thanh có không thích Cận Luy đi nữa thì nghe câu này cũng thấy chua xót, con nít có gì sai, chẳng phải đều là bố mẹ tạo thành sao.

Cận Văn Lễ cũng thở dài: “Cháu ở nhà trước, chú út đưa bố cháu đến bệnh viện.


” Không lấy tiền cho Cận Văn Nghiệp khám chân là một chuyện, không cứu mạng anh ta lại là một chuyện khác, mình cũng không thể nhìn anh ba chết ở nhà, vả lại bố mẹ cũng không chịu nổi.

Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh xuống lầu tìm điện thoại công cộng, trên đường Cận Văn Lễ nói: “Vợ à, em đừng trách anh nhé.


“Mạng người quan trọng, sao em có thể trách anh được, càng không muốn để sau này anh cứ vì chuyện này mà tự trách, lát nữa anh theo xe cấp cứu đến bệnh viện, em đi mua mấy bộ đồ cho Cận Luy, đợi qua mấy hôm nữa em lại mua máy giặt cho chị ba, mùi trong nhà khó ngửi quá, nhưng cũng không trách chị ấy được, vốn đã khờ khạo một mình còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ với một người lớn, quả thật là làm khó chị ấy rồi.

” Diệp Thuỷ Thanh vẫn rất đồng cảm với Hoàng Kim Hoa.

Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh cảm kích: “Anh biết chắc chắn vợ sẽ nghĩ cho anh, cảm ơn em!”
Hai người gọi xe cấp cứu rồi đứng dưới lầu đợi đón người, sau khi xe cấp cứu đến thì Cận Văn Lễ dẫn người lên lầu, Diệp Thủy Thanh thì đến cửa hàng mua quần áo cho Cận Luy, tiện thể đặt máy giặt, đoán chừng nửa tháng sau có thể gửi đến.

Buổi tối Cận Văn Lễ về nhà thì mệt đến lả người, Diệp Thủy Thanh vội thay quần áo giúp anh, rồi lại bưng cơm canh qua: “Nghỉ ngơi lát rồi ăn.


“Không sao, anh đói lắm rồi, cả ngày cũng không rảnh ăn gì.

” Cận Văn Lễ ăn một miệng thức ăn đầy, thoáng chốc một bát cơm đã thấy đáy, Diệp Thủy Thanh lại bới cho anh một chén nữa.

“Mua quần áo xong đưa cho chị ba của anh rồi, máy giặt cũng đặt rồi, bên phía anh ba của anh thế nào?”
“Tắt động mạch máu, tạm thời anh đã tìm một người theo trông coi, một ngày ba mươi tệ, bác sĩ nói tình hình không ổn lắm, quan sát một thời gian trước đợi bệnh tình ổn định rồi hẵng về nhà chăm sóc.


“Có thể giữ được mạng đã là không tệ rồi, đừng nói là ba mươi dù năm mươi, một trăm thì nên thuê người cũng phải thuê thôi, nếu không thì cũng không ai giúp đỡ.

” Diệp Thủy Thanh nghĩ, mặc dù loại người như Cận Văn Nghiệp bây giờ trông đáng thương, nhưng nghĩ kỹ lại cũng là trừng phạt đúng tội, sau này hai vợ chồng Tào Bình cuối cùng đã ly hôn, cũng có thể nói là một tay anh ta tạo nên.

Cận Văn Lễ gật đầu: “Anh biết em sẽ không để ý tiền này.

Vợ à, hôm nay anh nhìn anh ba của anh thì vẫn luôn nghĩ, chỉ cần có nhà chúng ta có thể bình an khỏe mạnh, thì anh không mong gì khác cả.


Diệp Thủy Thanh gắp đồ ăn cho Cận Văn Lễ, cũng cười nói: “Em cũng luôn nghĩ như vậy, mau ăn cơm đi.


Cứ như vậy Cận Văn Nghiệp ở bệnh viện nửa tháng, coi như bệnh tình cũng đã ổn định lại, Cận Văn Lễ lại tìm người giúp đưa anh ta về nhà, rồi lại để cho Hoàng Kim Hoa một nghìn tệ, bảo chị ta đừng xót tiền điện, nên dùng máy giặt thì cứ dùng, chăm sóc Cận Luy cho tốt, đừng để con bé bị kỳ thị ở trường, Hoàng Kim Hoa ngờ nghệch trả lời mấy lần, lúc này Cận Văn Lễ mới yên tâm rời khỏi.

Tối hôm đó Diệp Thủy Thanh ngủ rất say thì nghe thấy hai máy nhắn tin lần lượt vang lên, hơn nữa không chỉ là một tin nhắn, mà liên tục vang mấy lần, Diệp Thủy Thanh khó chịu mở mắt ra, mở đèn nhìn đồng hồ mới ba giờ mười phút, ai lại gửi tin nhắn làm phiền người khác vào nửa đêm như vậy, lại nhìn sang Cận Văn Lễ không hề bị ảnh hưởng lại còn ngáp một cái.

Bực bội cầm máy nhắn tin của mình qua xem, đầu óc lập tức tỉnh táo, Diệp Thủy Thanh xuống giường chạy vòng qua bên Cận Văn Lễ cầm máy nhắn tin của anh lên xem, quả nhiên nội dung tin nhắn đều giống nhau, phía trên đều viết: Anh ba bệnh khó qua khỏi, nhanh tới nhà!
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui