Sau chuyện tai nạn xe Cận Văn Lễ để Diệp Thủy Thanh nghỉ ngơi ở nhà hơn nửa tháng mới chịu cho cô đến công ty, nhưng cũng chỉ có thể ở nửa ngày, cho đến lúc gần một tháng mới cho phép cô đi làm bình thường, chiếc Lada kia sửa xong cũng để anh thu lại.
Mỗi ngày Cận Văn Lễ lái xe đưa Náo Náo trước rồi mới đến xưởng, sau đó trở về đúng giờ đón Diệp Thủy Thanh, hai người cùng đến nhà trẻ đón Náo Náo, có khi nếu ra quán ở ngoài thì còn phải đến trường đón Thẩm Hạo.
Cứ như vậy Cận Văn Lễ còn vất vả hơn trước nhiều, nhưng vì ngày ngày có thể tới lui cùng Diệp Thủy Thanh, chăm sóc vợ con, mặc dù giày vò nhưng trong lòng lại rất vui sướng.
Sau khi Lý Như lành lại, cũng nắm bắt thời gian liên lạc với các diễn viên nổi tiếng, chỉ là cuối cùng chỉ có một ca sĩ của đoàn ca múa và một diễn viên hí khúc chịu hủy bỏ quan hệ với đơn vị, để công ty của Diệp Thủy Thanh đại diện nghiệp vụ của mình, người khác đều không bằng lòng mạo hiểm, tuy nói là hứa phát lương cơ bản, nhưng dẫu sao công ty của Diệp Thủy Thanh cũng là kinh doanh tư nhân, nói không chừng hôm nào sẽ đóng cửa, đến lúc đó đơn vị cũng mất, có thể tìm ai kể khổ đây!
Diệp Thủy Thanh cũng biết trong lòng những người này nghĩ gì nên cũng không nói nhiều, chỉ là dồn hết sức lực dự định nâng hai diễn viên này nổi lên, sau này đương nhiên không lo là không ai đến.
Nghĩ kế hoạch xong Diệp Thủy Thanh ngồi trước bàn làm việc bắt đầu liệt kê tài nguyên dùng được bên người ra giấy, vừa thấy chỉ người nổi tiếng trong công ty thì đã không ít, sau này bảo bọn họ giúp liên hệ cưới xin tang ma, khai trương nơi bán hạ giá, bảo hai diễn viên này làm người dẫn chương trình giữ sân khấu, mỗi nơi thì cho khoảng một trăm tệ, thu nhập đó cũng đã không ít, hơn nữa trong tay mình còn có một kịch bản cũng sắp khai máy, đương nhiên hai người này diễn chính.
“Tổng giám đốc Diệp, mẹ chồng của cô đến rồi.” Văn Sinh gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa mời Đồng Tú Vân vào.
Diệp Thủy Thanh vội đứng dậy tiếp đón: “Mẹ, sao mẹ đến đây, hai hôm này con còn định qua thăm bố mẹ đây, có phải có việc gấp không?”
Đồng Tú Vân không ngờ vợ thằng út của mình có bản lĩnh lớn như vậy, trong công ty đã có nhiều nhân viên thế rồi, nghe xưng hô của chàng trai này với Diệp Thủy Thanh, cảm thấy chức của con dâu cũng không nhỏ, nhất thời thật sự có chút thận trọng.
“Mẹ, mẹ cứ coi như ở nhà đi, không cần mất tự nhiên.”
“Tổng giám đốc Diệp, đạo diễn Trịnh gọi điện đến hỏi diễn viên chính của phim mới có thể bàn lại không.” Văn Sinh đứng bên cạnh chen vào một câu.
“Không cần bàn, tôi chỉ định phương hướng lớn, chi tiết cụ thể bảo anh ấy nói với Lý Như, tác phẩm là của công ty, diễn viên cũng là của công ty, sao cứ phải dùng người ngoài chứ? Kịch bản của ta chắc chắn dùng người của công ty chúng ta.” Nếu họ hàng của lãnh đạo trong đài thì cô cũng không nói gì, bây giờ lại muốn dùng em họ của nhà dì gì gì đó, đây chẳng phải là làm bừa sao, Diệp Thủy Thanh rất khó hiểu với suy nghĩ của Trịnh Duy Tân.
Văn Sinh đáp một tiếng rồi không nói nhiều nữa, bảo người bưng cho Đồng Tú Vân ly trà rồi ra ngoài.
Lúc này Đồng Tú Vân biểu hiện càng luống cuống, nói với vẻ mặt căng thẳng: “Thủy Thanh à, mẹ không biết con bận như vậy, làm phiền con rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con không có việc gì, mẹ đến có phải là vì chuyện của anh ba không?” Diệp Thủy Thanh nghĩ chắc chắn là Cận Văn Nghiệp bắt đầu làm ầm với hai vợ chồng già rồi, nếu không thì người mẹ chồng hiểu lý lẽ này của mình tuyệt đối không thể đến tìm mình.
Chưa đợi Đồng Tú Vân lên tiếng thì nước mắt đã rơi xuống: “Haiz, chẳng phải là chuyện này sao, cái thứ làm người khác thất vọng như thằng ba gần đây ngày nào cũng chạy đến chỗ mẹ với bố con, nói là bọn con lừa nhà lừa tiền nó thế nào, còn nói nó muốn mở quán ăn mà vừa mở miệng mượn tiền đã bị con làm ầm lên, Cận Luy chỉ ở nhà bọn con một đêm cũng đuổi ra, thà nuôi không con người ta cũng không chịu cho cháu ruột của mình ăn bữa cơm ngon, sau đó còn bảo Thẩm Chấn Sơn đến nhà bọn nó đánh nó, thằng út cũng đánh theo.”
“Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng tin lời anh ba nói, điều anh ta nói đều không phải sự thật, anh ta…”
Diệp Thủy Thanh còn định nói tiếp, nhưng lại bị Đồng Tú Vân cản lại: “Con trai của mẹ, mẹ còn không hiểu sao, người như thằng ba chỉ biết tiền, vì tiền mà bố mẹ mình cũng có thể vứt ra ngoài, hơn nữa hôm nay mẹ thấy công ty của con thì càng không tin lời nó.
Nó có chút tiền, nhưng cũng là moi ra từ trong túi đám nhỏ trong tay nó, chỉ dựa và cách làm người của nó thì cả đời cũng sẽ không có số phát tài.
Nó không chỉ nhớ nhung tiền của con với Văn Lễ, còn nhớ nhung căn nhà con mua cho bố mẹ nữa, ban đầu còn ầm ĩ nói vì tầng lầu tốt có thể đổi nhà bán giá thấp, sau này nghe nói giấy tờ nhà là tên con thì không nhắc chuyện này nữa.”
Lúc này Đồng Tú Vân nhận lấy nước Diệp Thủy Thanh đưa qua, uống mấy ngụm rồi nói tiếp: “Chị cả của con cũng vì nó nên mới không qua lại nhiều với nhà chúng ta, nhưng thằng ba nghe nói con rể của chị cả con là Trần Giang mượn tiền mở một quán ăn lớn thì bắt đầu nổi lên ý đồ, chạy đến nhà chị cả con ầm ĩ, cứ phải bắt Trần Giang dùng người của nó cho bằng được, chị cả của con cũng vô cùng buồn rầu.”
Con gái của Cận Quý Hồng – con gái lớn nhà họ Cận tên là Tào Bình cùng tuổi với cậu út Cận Văn Lễ, chồng là Trần Giang cũng là người rất có bản lĩnh, quy mô quán ăn không ngừng mở rộng, nghe Cận Văn Lễ nói lần này vay thì đã vay đến tám trăm nghìn tệ, mấy hôm trước còn nhờ Cận Văn Lễ giúp chuyện chuẩn bị khai trương, không ngờ Cận Văn Nghiệp thật sự không bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể kiếm tiền nào, thấy nhà ai có chuyện tốt thì đến nhà đó ầm ĩ, quả thật là một người cặn bã!
“Vậy cuối cùng chị cả định làm sao?”
“Tốt xấu gì Quý Hồng cũng nói giúp trước mặt Trần Giang, Trần Giang cũng là nể mặt mẹ vợ của mình nên mới đồng ý đợi sau khi khai trương thì để anh ba của con đưa bốn đầu bếp qua, lúc này thằng ba mới coi như là hài lòng.
Thủy Thanh à, hôm nay mẹ qua là muốn nói với con, anh ba con nói gì làm gì mẹ cũng sẽ không tin, chỉ là để mọi người đều có thể yên ổn, con với Văn Lễ cũng có thể bình yên, con cứ cho nó mượn chút tiền đi, đến lúc đó bố mẹ làm chứng để nó viết giấy tờ, chỉ mượn lần này về sau dù là lỗ là lời cũng không cho nó tìm các con mượn tiền nữa.
Với cả còn một chuyện nữa, chị hai của con một mình trông Cận Thăng không dễ dàng, con giúp được chút thì giúp, mẹ biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng ai bảo mẹ với bố con sinh hai cái thứ không ra gì như vậy chứ!” Đồng Tú Vân nói xong không nhịn được lại bật khóc.
Diệp Thủy Thanh cũng đau lòng theo, thật ra có người mẹ chồng hiểu lý lẽ như Đồng Tú Vân là may mắn của mình, nếu không thì mình tuyệt đối không thể vừa ý như bây giờ, vì không để hai vợ chồng già sốt ruột đến mức bị nóng đương nhiên cô phải đồng ý: “Mẹ, mẹ yên tâm, nếu mẹ đã nói thì con nhất định sẽ làm theo lời mẹ, tiền con cho anh ba mượn, bên phía chị hai mỗi tháng con đưa một trăm tệ cho mẹ, coi như là tiền sinh hoạt bố mẹ cho Cận Thăng, mẹ cũng không cần nhắc đến con và Văn Lễ, bớt cho sau này phiền phức.” Diệp Thủy Thanh sợ nói với Trịnh Quốc Phương là tiền bên phía mình cho, sau này tạo thành thói quen muốn không cho cũng không được, chỉ nói là ông bà nội cho, vậy thì cũng không tìm đến mình.
Đồng Tú Vân vỗ bàn tay Diệp Thủy Thanh vô cùng cảm động: “May mà có con với Văn Lễ tốt, nếu không thì mẹ với bố con cũng không có đường sống, Văn Lễ lấy con về cả đời này đều có phúc.
Nếu chuyện đã nói xong, mẹ cũng không phiền con làm việc, mẹ về nhà đây.”
Diệp Thủy Thanh dìu Đồng Tú Vân ra khỏi văn phòng, đưa bà một mạch ra cổng rồi lại cử hai người đưa bà về nhà, sau đó mới yên tâm xoay người vào phòng.
Đợi lúc Cận Văn Lễ đến công ty, Diệp Thủy Thanh kể chuyện lại cho anh nghe, Cận Văn Lễ nghe xong thì tức giận: “Anh ba của anh chỉ có chút bản lĩnh này, bản thân không đạt được mục đích thì đến làm ầm với bố mẹ anh, con mẹ nó đúng là không phải người mà!”
“Anh mắng anh ta có ích gì, bố mẹ anh chẳng phải vẫn bị anh ta giày vò sao, em đã quyết định lấy năm nghìn tệ cho anh ta rồi, năm nghìn tệ này cũng là chuyện có đi không có về, em cũng không mong anh ta có thể trả, chỉ cần có thể khiến bố mẹ anh sống mấy ngày yên ổn là được.”
Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh áy náy: “Vợ à, vẫn luôn là chuyện nhà anh liên lụy đến em, em chịu khổ rồi.
Yên tâm, sau này anh nhất định sẽ bù đắp đầy đủ uất ức em đã chịu mấy năm nay.”
“Cái gì mà bù đắp với không bù đắp, chúng ta là vợ chồng, em chỉ muốn sống cuộc sống vui vẻ, hơn nữa chuyện này là cũng chỉ có một lần, không có lần sau nữa, bên phía chị hai của anh em cũng nhắm tới Cận Thăng, bố mẹ anh cũng chỉ có một đứa cháu trai như thế có thể trông cậy, coi như là giải nỗi sầu của bố mẹ đi, em không cho nhiều, sợ chị hai của anh tham lam.”
“Vậy thì đã rất rất tốt rồi, vợ ơi, nếu nhà chúng ta không có em, anh thật sự phải làm sao đây?”
“Không có em thì sẽ có người khác, trái đất thiếu đi ai cũng vẫn quay thôi!” Diệp Thủy Thanh nghĩ kiếp trước không có sự tham gia của mình, Cận Văn Lễ chẳng phải vẫn giàu có phát đạt sao.
“Sao mà giống nhau được, cho dù có người khác anh cũng không thể nào đối xử với cô ấy như với em, cái này anh dám khẳng định, không có em thì con đường này anh đã đi lệch rồi, ai gả cho anh cũng phải chịu khổ theo, anh cũng chỉ có thể để em quản mới ổn!” Cận Văn Lễ nói rồi cả người đều dựa vào lòng Diệp Thủy Thanh giở thủ đoạn, vừa ôm vừa hôn, chọc Diệp Thủy Thanh đỏ mặt tim đập đẩy anh ra thì mới thôi.
“Chị cả của anh cũng xui xẻo thật, trốn như vậy cũng vô dụng.” Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ tay nắm tay ra ngoài, định đi đón Náo Náo.
“Anh ba của anh thấy tiền sáng mắt, trốn cũng vô dụng, chuyện này Trần Giang còn từng than phiền với anh, nói trong mấy người nhà chúng ta cậu ấy chỉ muốn qua lại với anh, nhưng cũng không thể làm xấu mặt người lớn, chỉ đành miễn cưỡng nhận học trò của anh ba.”
Hai người ngồi vào xe, dọc đường lại nói chuyện cả buổi rằng sau này nên đối xử với Cận Văn Nghiệp thế nào, làm sao có thể giúp Trịnh Quốc Phương mà không chuốc phiền phức, đợi lúc đón Náo Náo thì không nói mấy chuyện phiền lòng này nữa.
Tối hôm đó Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh đến bên chỗ bố mẹ anh, Cận Văn Nghiệp thấy năm nghìn tệ trong tay Diệp Thủy Thanh lập tức viết giấy tờ và giấy bảo đảm, sau đó lại đắc ý mỉm cười nhìn hai người họ: “Năm nghìn tệ đối với bọn em mà nói chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, cứ phải để anh phí nhiều chuyện như vậy mới chịu bỏ ra, cần gì phải vậy!”
“Thằng ba, mẹ con phải bỏ cái mặt già để đi xin Thủy Thanh, mượn thì cũng chỉ lần này, nếu còn có lần sau thì đừng trách bố bảo Văn Lễ đánh con!” Giọng điệu của Cận Quan Tường vô cùng nghiêm nghị, oán hận chỉ vào Cận Văn Nghiệp cảnh cáo.
Cận Văn Nghiệp không thèm để ý, anh ta nghĩ dù sao thì thứ Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh có là tiền, nếu mình lỗ thật đương nhiên vẫn dùng cách này đòi tiền, anh ta là con trai ruột của bố mẹ, bây giờ họ nói có ác đi nữa đến lúc đó chẳng phải cũng nói giúp cho mình à, thế là cũng không lên tiếng, cầm lấy rồi xoay người bỏ đi, làm hai vợ chồng Cận Quan Tường tức giận không ngừng mắng chửi.
Diệp Thủy Thanh khuyên một hồi rồi lại lấy một nghìn hai trăm tệ đưa cho Đồng Tú Vân, bảo bà mỗi tháng đưa cho Trịnh Quốc Phương một trăm, rồi nói tuyệt đối đừng nhắc là mình cho, Đồng Tú Vân cũng rõ tính của Diệp Thủy Thanh, chỉ sợ chị ta tìm Diệp Thủy Thanh làm ầm như con trai thứ ba, bà chỉ gật đầu đồng ý.
Xử lý xong hai chuyện này Diệp Thủy Thanh lại bắt đầu lo chuyện Trịnh Duy Tân không muốn dùng diễn viên của công ty.
“Anh nói xem, Tả Chính Cao và Liên Hiểu Tinh này vẫn là Trịnh Duy Tân tự mình dẫn dắt, lại là người đã ký hợp đồng đại diện với công ty, tại sao anh ta lại không muốn dùng?” Từ đầu đến cuối Diệp Thủy Thanh cũng không hiểu chuyện này.
“Em không biết à? Liên Hiểu Tinh là con gái nhà cậu của Dương Lạc, nếu không phải Dương Lạc khuyên thì người ta có thể từ chức khỏi đoàn ca múa sao? Đoán chừng trước đây lúc quay phim Trịnh Duy Tân cũng không biết, bây giờ biết rồi đương nhiên không thoải mái.”
“Còn có chuyện này sao? Nếu không phải nghe anh nói, em cũng không biết Liên Hiểu Tinh với Dương Lạc là họ hàng, Trịnh Duy Tân kia cũng không thể không phân công tư như vậy chứ, ở phương diện này anh ta thật sự không dứt khoát nhanh nhẹn bằng Lý Như!”
Cận Văn Lễ thấy bộ dạng nghiêm túc của Diệp Thủy Thanh thì không nhịn được cười: “Vợ ngốc à, một ngày chỉ nghĩ tới công việc, cũng không quan tâm chuyện khác.
Trịnh Duy Tân đâu chỉ giận dỗi vì chút chuyện này, lần trước Lý Như nhập viện chuyển đến phòng cao cấp đã khiến anh ta rất khó chịu rồi, hơn nữa điều anh ta căm tức nhất chắc là Lý Như sớm đã biết mối quan hệ của Liên Hiểu Tinh và Dương Lạc, nhưng vẫn luôn không nói với anh ta.”
“Sao anh biết được nhiều chuyện vậy?” Diệp Thủy Thanh tò mò cả ngày mình ở công ty, sao tin tức gì cũng không biết thế.
“Là Liên Hiểu Tinh tự nói, cô gái đó đúng là một người nói nhiều, chuyện gì cũng không giấu được, cảm thấy cả người như moi tim moi phổi ra ngoài.”
“Chuyện này đúng là rối thật, có điều em vẫn cho rằng Trịnh Duy Tân nên công tư phân minh, càng vào lúc này thì càng có thể lộ rõ phong thái của anh ta, nếu anh ta so đo chuyện này với Lý Như thì đúng là không thông minh.”
“Đổi lại là ai ở trước mặt người như Dương Lạc thì cũng không thông minh được, khoan không nói chuyện của bọn họ, quán ăn của Trần Giang khai trương ngày 18, bảo anh dẫn em qua cùng đấy.”
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Được chứ, vậy thì đi cùng đi, cũng coi như là phép lịch sự, tặng quà hay tiền tự anh quyết định đi.”
Cận Văn Lễ vui vẻ đồng ý, rồi lại gọi Náo Náo với Thẩm Hạo qua chơi một lát rồi mới ngủ.
Đến hôm ngày 18, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ đều chăm chút chỉnh trang ăn diện một phen rồi mới lái xe hơi đến quán ăn của Trần Giang, hai người bọn họ nam thanh nữ tú, ăn mặc lại xinh đẹp, cho nên vừa xuống xe đã thu hút không ít người liếc mắt, Cận Văn Lễ ngẩng đầu sóng vai cùng Diệp Thủy Thanh đi về phía trước, trong lòng vừa đắc ý vừa tự hào.
“Cậu út, mợ út hai người đến rồi, mau vào trong ngồi.” Trần Giang vội qua đón bọn họ vào quán ăn, sau khi ngồi ngay ngắn vừa định nói mấy câu thì đột nhiên trầm mặt.
Diệp Thủy Thanh nhìn theo ánh mắt của Trần Giang, lúc này mới phát hiện Cận Văn Nghiệp lại không mời mà tự đến.
“Cậu nói này Trần Giang, tốt xấu gì cậu ba như cậu đây hao tâm tổn sức giúp cháu lo liệu nhân viên bếp sau, không có công cũng có khổ, hôm nay quán ăn khai trương cháu lại không nói với cậu ba tiếng nào e là không hay lắm đâu! Với cả nếu cháu đã mở quán mới, vậy bàn ghế bát đũa của quán cũ trước đây cứ đưa sang chỗ của cậu hết đi, vừa hay cậu cũng muốn mở quán ăn nhỏ, toàn bộ có thể dùng!” Sau khi Cận Văn Nghiệp đi vào thì cũng không thèm liếc nhìn Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh, chỉ nói chuyện với Trần Giang.
“Cậu ba, vốn dĩ cháu cũng không muốn để cậu lo liệu giúp cháu, nếu đã đến rồi thì cậu tự tìm chỗ ngồi đi, cháu nhiều việc lắm, tạm thời không rảnh tiếp đón cậu!” Trần Giang biết Cận Văn Nghiệp chạy đến là chuẩn bị chiếm hời, căn bản không muốn để ý đến anh ta, chào hỏi Cận Văn Lễ một tiếng rồi ra ngoài.
Diệp Thủy Thanh lại càng không muốn để ý Cận Văn Nghiệp, chỉ uống trà không lên tiếng, Cận Văn Lễ cũng chỉ thỉnh thoảng nói mấy câu với Diệp Thủy Thanh, không thèm nhìn anh ba của mình, Cận Văn Nghiệp cũng không thấy ngượng ngùng, tự ngâm nga giải sầu, ba người cứ ngồi như thế đợi Trần Giang quay lại.
Chỉ là hơn nửa tiếng trôi qua cũng không thấy Trần Giang vào gọi bọn họ ra, Cận Văn Lễ có chút lo lắng: “Thời gian khai trương đã qua rồi, Trần Giang ở bên ngoài làm gì thế?”
Cận Văn Lễ cũng mất kiên nhẫn: “Hay là chúng ta ra ngoài xem thử đi.”
Diệp Thủy Thanh chỉ mong có thể cách xa Cận Văn Nghiệp, thế là vội đứng dậy cùng Cận Văn Lễ ra ngoài.
Có điều chưa đợi hai người đi đến cửa, cổng lớn của quán ăn đã bị người khác đẩy ra từ bên ngoài, sau đó thì thấy Trần Giang xông vào như cơn lốc xoáy, chạy thẳng tới nhào vào Cận Văn Nghiệp vẫn đang ngâm nga.
“Cận Văn Nghiệp, con mẹ nó tổ tiên nhà mày! Hôm nay không giết mày thì tao không phải họ Trần!”
Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh đều ngây ra, lúc này bên ngoài lại có một đám người xông vào, cũng hô đánh hô giết theo Trần Giang, nói muốn giết chết Cận Văn Nghiệp.
“Trần Giang, cháu nói kiểu gì thế, anh ấy có chỗ không đúng đi nữa thì cũng là cậu ba của cháu, là bề trên của cháu và Tào Bình, cháu nói chuyện đàng hoàng cho cậu!” Cận Văn Lễ cũng chạy qua, một tay túm lấy Trần Giang đang vung quyền lên Cận Văn Nghiệp.
Mắt Trần Giang ửng đỏ, biểu cảm giống như muốn ăn thịt người ta, gào khóc thê thảm với Cận Văn Lễ: “Cậu út! Bố cháu bị tên khốn Cận Văn Nghiệp này hại chết, cậu nói xem cháu có thể tha cho hắn ta sao!”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...