Không thể không nể mặt Dương Lạc, cũng không thể không nghĩ cho cảm giác của Lý Như, Diệp Thủy Thanh nghe Cận Văn Lễ nói xong thì đau đầu.
"Anh đồng ý với anh ấy rồi sao?"
"Vậy không được, anh nói công ty này là em mở, em là tổng giám đốc, anh không quyết định được, cậu ấy mới bảo anh về hỏi em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh suy nghĩ rồi nói: "Xem bộ dạng là anh ấy vẫn chưa hết hy vọng đâu, trăm phương ngàn kế muốn nối quan hệ với Lý Như, người này đúng thật là cố chấp."
"Nếu không thì sao gọi là anh em của anh chứ, ban đầu nếu anh không dây dưa theo đuổi em không dừng như vậy, đoán chừng em đã gả cho Thôi Tất Thành rồi, anh đứng về phía Dương Lạc, anh không quen Trịnh Duy Tân, hơn nữa anh ta với Dương Lạc cũng là hai chuyện, anh ta có nổi danh đi nữa cũng không bằng Dương Lạc."
"Chỉ có anh biết nói, em không đứng bên nào hết, em chỉ suy nghĩ cho Lý Như, Dương Lạc có ơn với chúng ta, em cũng chỉ có thể làm đến bước giúp anh ấy hỏi xem Lý Như có đồng ý cho anh ấy đầu tư cổ phần hay không thôi."
"Đó là đương nhiên rồi, vợ anh đúng là nghĩa khí kiểu nữ hiệp, nếu Lý Như không đồng ý thì anh lại khuyên Dương Lạc hành động, bảo cậu ấy dứt khoát can đảm tỏ tình, theo đuổi mãnh liệt, đừng làm những trò vô dụng này nữa, cô gái tốt nhiều nhà theo đuổi, trực tiếp cạnh tranh công bằng với Trịnh Duy Tân!" Cận Văn Lễ cũng không muốn cứ để Diệp Thủy Thanh khó xử mãi.
"Ai có thể đấu lại anh ấy chứ, ban đầu chẳng phải chúng ta cũng bị anh ấy lừa đến ngơ ngác à, cho rằng anh ấy có thể chết đi bất cứ lúc nào." Diệp Thủy Thanh cảm thấy vừa nghĩ đến chuyện này thì mình vẫn còn giận, huống hồ cô gái Lý Như đã vướng vào tình cảm, chắc chắn càng ghét Dương Lạc hơn.
Cận Văn Lễ thở dài vẫn nói giúp cho Dương Lạc: "Cơ thể Dương Lạc từ nhỏ đã không tốt, nhưng đầu óc vô cùng lanh lợi, ngoài cơ thể không ổn thì mặt khác cậu ấy thật sự ưu tú không cần bàn, lòng cậu ấy cao có mấy ai nhìn trúng, cộng thêm bối cảnh trong nhà thì cũng đề phòng người khác, cho nên tính cách như vậy cũng không thể hoàn toàn trách cậu ấy, cũng có liên quan đến môi trường trưởng thành, trong lòng cậu ấy cũng mệt mỏi!"
Diệp Thủy Thanh gật đầu không nhắc chuyện của Dương Lạc nữa, chuyển sang bàn với Cận Văn Lễ làm sao bố trí văn phòng, sau đó bản thân bọn họ mua một căn nhà thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi đến lúc gặp lại Lý Như thì trực tiếp nói chuyện Dương Lạc muốn đầu tư cổ phần, Lý Như im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Thủy Thanh à, sau này cô không cần nghĩ nhiều quá, về kinh doanh thì chúng ta nói chuyện kinh doanh, làm ăn thì không thể nói đến ân oán cá nhân, chỉ cần có ích với sự phát triển của công ty thì tôi cũng sẽ không phản đối, nếu anh ta đã có ý này vậy dù có ở khía cạnh nào chúng ta cũng không có lý từ chối, vốn dĩ Trịnh Duy Tân còn từng nhắc chuyện này với tôi, hay là thế này đi, tôi với Trịnh Duy Tân mỗi người bỏ ra 50 nghìn tệ, cô với anh Văn Lễ bỏ 100 nghìn tệ, cộng thêm nơi làm việc là do hai người cung cấp không hoàn lại, cho nên coi như hai người bỏ ra 150 nghìn tệ, còn về Dương Lạc anh ta muốn bỏ ra bao nhiêu thì tùy anh ta. Có điều, tôi chỉ có một yêu cầu, người phụ trách của công ty phải là cô, nếu không thì tôi không làm đâu!"
Diệp Thủy Thanh lập tức đồng ý, rồi lại nói chuyện này cho Cận Văn Lễ nghe, Cận Văn Lễ không khỏi khen ngợi Lý Như: "Cô gái này đúng là một người làm nên sự nghiệp, công tư phân minh, không dài dòng dây dưa, như vậy thì vô cùng tốt, lát nữa anh đến nhà Dương Lạc nói với cậu ấy. Với cả 150 nghìn tệ của nhà chúng ta cứ coi là em bỏ ra, anh không theo vợ để hưởng ké đâu, anh còn là chủ nắm giữ xưởng của mình, nhưng em có thể thuê anh làm phó giám đốc."
"Được chứ, vậy 150 nghìn tệ đều ghi dưới tên em, đến lúc đó em phát lương cho anh, còn nữa cho dù anh có thành tích thì công lao cũng thuộc về em, anh có bằng lòng không?" Diệp Thủy Thanh biết Cận Văn Lễ cũng muốn mình làm nên sự nghiệp.
"Bằng lòng, sao lại không bằng lòng chứ, anh và con gái chúng ta đều thống nhất do giám đốc Diệp lãnh đạo!" Cận Văn Lễ nịnh hót rất trôi chảy.
Cuối cùng Dương Lạc bỏ ra 100 nghìn tệ không vượt quá số tiền đầu tư của Diệp Thủy Thanh, có sự gia nhập của Dương Lạc nên thủ tục xét duyệt công ty đơn giản hơn rất nhiều, đặc biệt là bên bộ văn hóa còn có chuyên gia giúp đỡ, nửa ngày là đã làm xong hết việc, khiến Diệp Thủy Thanh vô cùng vui mừng.
Bên phía Cận Văn Lễ cũng không rảnh rang, thời gian không phụ lòng người thật sự đã để cho anh tìm được một căn nhà phụ hợp trong tiểu khu đối diện đường lớn, còn là lầu ba, nhà ba phòng hơn 70 mét vuông, chẳng qua là giá hơi cao gần 70 nghìn tệ, cuối cùng trả giá còn 68 tệ 5, sau khi giao tiền xong thì cả nhà ba người vui vẻ chuyển vào nhà lớn, Náo Náo thì ồn ào đến mức đón anh Tiểu Hạo vào nhà lớn ở.
Thật ra đền bù lần này Thẩm Chấn Sơn cũng được hời, bởi vì người của tổ dân phố rất sợ anh ta, liền lấy danh anh ta chưa ly hôn còn có một đứa con trai nên chia cho anh ta một căn, Thẩm Chấn Sơn rất hài lòng, mà lần này nhà Cận Văn Lễ mới mua cũng chỉ cách nhà anh ta hai tòa.
Bởi vì Náo Náo cứ muốn để Thẩm Hạo qua sống trong nhà lớn của mình cho nên Cận Văn Lễ đã đón Thẩm Hạo qua, vừa hay cho hai đứa nhỏ bầu bạn, có Thẩm Hạo ở đây thì còn có thể trông Náo Náo, sau đó anh lại giúp Thẩm Hạo chuyển học bạ đến trường tiểu học gần đó, bây giờ Thẩm Chấn Sơn bận chuyện chỉ huy điều động vận chuyển và đổi sách, mỗi ngày đều có cả đống việc, cứ tới lui như vậy dứt khoát để Thẩm Hạo sống lâu dài ở nhà Cận Văn Lễ, ba lô, dụng cụ học tập, sách vở, sinh hoạt thiết yếu gì đó toàn bộ đều một tay Diệp Thủy Thanh chăm sóc sắp xếp, người làm bố ruột như Thẩm Chấn Sơn đã trở thành ông chủ vung tay, bình thường chỉ có thể cho Thẩm Hạo nhiều tiền bảo cậu bé không được ức hiếp Náo Náo, thấy Náo Náo thích ăn gì xài gì thì mua cho cô bé.
Thẩm Hạo cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện đỡ lo, Diệp Thủy Thanh đối xử tốt với cậu bé, thì cậu bé lo hết mọi chuyện lớn nhỏ của Náo Náo, bình thường chỉ cần cậu bé ở nhà thì căn bản không cần hai vợ chồng Cận Văn Lễ lo lắng chuyện của Náo Náo, đều là cậu bé dẫn đi chơi, cùng nhau học những thứ như từ vựng và các loại thơ Đường, như vậy Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ thật sự nhẹ nhõm không ít, Diệp Thủy Thanh nhìn Thẩm Hạo càng lớn càng đẹp trai thì chọc cậu bé: "Tiểu Hạo này, lần này cháu thật sự trở thành con rể của nhà chúng ta rồi, cháu nói xem phải không?"
"Thím út, không được lấy học sinh tiểu học ra đùa." Mặt Thẩm Hạo đầy nghiêm túc, rồi lại nhìn Náo Náo đang ngồi ăn nho khô bên cạnh mỉm cười ngọt ngào với mình, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ lên, chú út thật sự không lừa mình, Náo Náo xinh đẹp hơn trước nhiều rồi.
"Ôi, còn xấu hổ à?"
Thẩm Hạo thu ánh mắt lại nhướng mày: "Cháu vẫn chưa chuẩn bị xong, làm con rể không phải chuyện dễ dàng! Thím út, thím đừng gấp."
Diệp Thủy Thanh nghe xong đã sắp cười ra nước mắt, sao cô lại quên thằng nhóc Thẩm Hạo này là đứa khéo ăn khéo nói.
Có văn phòng rồi Diệp Thủy Thanh lại bắt đầu tìm người sửa phòng lại, đập tường mở rộng cửa, mua bàn ghế, lúc này tác dụng của Dương Lạc cũng hiện ra, người ta cống hiến lắp đặt cho công ty một bộ điện thoại, đây là chuyện vô cùng lớn, một bộ điện thoại mấy nghìn tệ thì không nói, còn phải có người mới có thể lắp, đơn vị có điện thoại làm việc sẽ rất dễ dàng có được lòng tin của người khác, hơn nửa đẳng cấp cả công ty cũng được nâng cao theo không ít, Diệp Thủy Thanh vui mừng nên cho Dương Lạc một chức vụ cố vấn, mặc dù không có công việc mang tính thực tế gì, nhưng hiện rõ nề nếp công ty mình, sau đó lại để Cận Văn Lễ phụ trách công việc với bên ngoài, như vậy lúc mình chọn bản thảo tìm nhân tài còn có thể nghĩ thêm nhiều dự án phát triển khác của công ty, đồng thời còn có thể giành thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ, như vậy rất tốt, thật ra Diệp Thủy Thanh không muốn xuất đầu lộ diện lắm.
Sau khi công ty sửa sang xong, Lý Xương tìm người làm giúp tấm bảng hiệu rất khí phách, như vậy cuối cùng công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông văn hóa Tín Thụy đã chính thức thành lập.
Hôm khai trương, anh em, bạn bè, đồng chí, bạn học của Cận Văn Lễ, người bên phía Lý Như và Lý Xương cũng đến, còn có vài diễn viên khá nổi tiếng do Trịnh Duy Tân mời đến cũng qua, Hà Thiên, Bảo Gia Minh cùng nhau đến cổ vũ, cộng thêm mấy hiệu ứng mắt xích nảy sinh từ thiệp mời của Dương Lạc, còn có người đặc biệt làm hai chiếc pháo nhỏ để đốt trong buổi lễ, có người thì đặt không ít sách quà tặng, như vậy người trước cửa công ty càng tụ tập thì càng nhiều, dây pháo cũng không biết đã đốt hàng chục nghìn lần tóm lại là vô cùng náo nhiệt, Diệp Thủy Thanh chỉ mặc ý Cận Văn Lễ đi chào hỏi, mình thì trốn đi để thảnh thơi.
Ồn ào cả buổi thì người mới dần giải tán, Diệp Thủy Thanh ngồi trước bàn làm việc, sờ bàn ghế mới tinh cảm giác mình như đang nằm mơ, cuối cùng cũng đi đúng quỹ đạo, mình thật sự đã thay đổi vận mệnh trước khi sống lại rồi.
"Vợ à, em ngồi ở đó có khí chất quá." Cận Văn Lễ bước vào thì khen Diệp Thủy Thanh, hôm nay Diệp Thủy Thanh mặc một bộ tây áo tay ngắn phối với cao gót màu đen vô cùng nổi bật, mặc dù vẫn ngồi ở đây không nói chuyện nhưng anh thấy người đứng bên ngoài thỉnh thoảng nhìn vào trong phòng, để bọn họ trông mà thèm, đây là vợ của Cận Văn Lễ đấy!
"Đừng nói bậy, từ hôm qua mọi người đều bận rộn, lát nữa chúng ta cùng nhau ra quán ăn một bữa, do phó giám đốc Cận mời, mà sao hôm nay không thấy Dương Lạc nhỉ?”
"Không thành vấn đề, anh mời! Dương Lạc sợ Lý Như ngại nên không đến, có điều người ta cũng có tình nghĩa, có không ít lãnh đạo đều đến, anh cũng không nhớ hết."
"Haiz, người này bảo em nói làm sao mới được đây, không nhắc nữa, chúng ta đi ăn cơm!" Thế là hai người cùng những bạn bè thân thiết còn ở lại cùng nhau đến quán ăn, một nhóm người ăn uống trò chuyện vô cùng vui vẻ, Hà Thiên và Bảo Gia Minh cũng nhắc chuyện mình muốn đầu tư cổ phần, Diệp Thủy Thanh được sự đồng ý của nhóm người Lý Như thì cũng bằng lòng, trên mặt Hà Thiên và Bảo Gia Minh vui như nở hoa, ai nấy đều uống đến say mèm mới chịu về nhà.
Lại hơn hai tháng trôi qua, Diệp Thủy Thanh ngồi trong văn phòng nhíu mày suy nghĩ, ngành sách bây giờ co lại hơn so với hai năm trước không ít, ham muốn mua sách của mọi người giảm xuống, ngoài tác giả nổi tiếng có cơ sở độc giả, tác phẩm lại thường được quay thành phim truyền hình và điện ảnh như Hà Thiên và Bảo Gia Minh, thì những tác phẩm khác nếu không có đặc sắc rõ ràng thì rất khó nổi bật, tiếp tục như vậy thì không ổn, mình nên nghĩ cách mở rộng thị trường, chỉ là chuyện này nói ra thì đơn giản làm thì khó, làm sao có thể dễ dàng nghĩ ra cách hay như vậy được.
Ngồi im suy nghĩ cả buổi, lơ đễnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lập tức giật mình, mình suy nghĩ nhập tâm quá làm lỡ mất thời gian đón Náo Náo rồi!
Thế là vội vàng cầm túi chạy ra ngoài, chuẩn bị đạp xe đến nhà trẻ.
"Mẹ ơi!" Kết quả vừa mở khóa xe thì thấy Náo Náo ở phía sau gọi mình, còn cho rằng là mình nghe nhầm, nghi ngờ quay người lại thì lúc đó Diệp Thủy Thanh đã ngơ ngác.
"Mẹ, mau lên đi! Chúng ta cùng nhau đến trường đón anh Tiểu Hạo!" Náo Náo thò đầu ra cửa sổ, vẫy tay về phía Diệp Thủy Thanh.
"Xe này ở đâu ra?" Diệp Thủy Thanh đi qua, phớt lờ con gái đang nói chuyện với mình, chỉ hỏi Cận Văn Lễ đang ngồi ở ghế lái.
Cận Văn Lễ cười đắc ý: "Mua đấy, xe hơi Lada, ngầu không?"
"Bao nhiêu tiền?"
"Vợ à, em ngồi vào cảm nhận trước đi, đừng đứng bên ngoài nói chuyện, giá ban đầu là 33 nghìn tệ, tìm bạn bè thì còn 30 nghìn."
Diệp Thủy Thanh nghe thì không vui lắm: "Được đó, Cận Văn Lễ, còn chưa làm sao đâu đã học cách tiêu tiền như nước rồi, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, không biết là giờ kiếm tiền không dễ dàng sao?"
"Vợ à em nghe anh nói trước, tiền này là bên xưởng kiếm được, anh mua xe không phải vì thể diện, không phải vì khoe khoang, anh là vì thuận tiện, em nghĩ chiếc xe máy kia của anh chỉ ngồi được hai người mà còn không an toàn, muốn để chút đồ cũng không để được, có chiếc xe hơi này rồi thì em với Náo Náo còn có Tiểu Hạo chúng ta cùng ra ngoài cũng tiện, anh là vì giảm bớt phiền phức cho em, không phải vì bản thân anh, làm gì có tổng giám đốc nào lớn như vậy còn đạp xe đạp chạy khắp phố chứ."
"Vì em, lẽ nào anh muốn cho em học lái xe?"
Cận Văn Lễ gật đầu: "Đương nhiên rồi, nhà chúng ta có thứ gì tốt đều cho em với con gái mà, anh dạy em lái xe, sau đó lại làm giấy là được, trên đường cũng không có mấy chiếc, rất dễ lái!"
Diệp Thủy Thanh cảm động, nếu mình thật sự học lái xe được, vậy đưa đón Náo Náo quả thật là thuận tiện, cả hai đời làm người của mình cũng chưa từng chạm vào vô lăng một lần, tưởng tượng dáng vẻ lái xe uy phong của mình thì liền kích động: "Nếu cho em vậy em không nói anh nữa."
"Chính là cho em lái, đợi em học xong anh vẫn lái xe máy của anh." Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh vui mừng như đứa trẻ, thầm nghĩ mình tiêu tiền cũng không uổng, ít nhất có thể làm cho vợ con vui vẻ.
Sau đó ba người lại đến trước cổng trước đón Thẩm Hạo, quả thật khiến cho Thẩm Hạo vô cùng huênh hoang trước mặt thầy cô và bạn học, Thẩm Hạo cũng vui đến mức mặt đỏ bừng, ngồi vào xe lớn tiếng cười đùa vui vẻ với Náo Náo, Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh nghe tiếng trò chuyện của hai đứa nhỏ thì không khỏi nhìn nhau cười, vui vẻ ra quán ăn chúc mừng rồi mới về nhà.
Đến nhà Náo Náo và Thẩm Hạo về phòng đọc truyện thiếu nhi, Diệp Thủy Thanh chuẩn bị giặt quần áo cho Cận Văn Lễ thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
"Ai đó!" Diệp Thủy Thanh đi đến trước cửa hỏi.
"Em dâu, là anh, anh ba đây!" Cận Văn Nghiệp ở bên ngoài gọi vào.
Diệp Thủy Thanh trợn mắt bực dọc, mình mua nhà chuyển nhà cũng không nói với anh ta, sao người này còn có mặt mũi chủ động tìm tới, ai mà có lòng tốt giở trò với anh ta đây!
Có điều dù không kiên nhẫn nhưng cũng không thể không mở cửa, kỳ kèo dưới sự bất lực một lát thì mới xụ mặt mở cửa cho Cận Văn Nghiệp.
"Em dâu, nhà em mấy cái cửa vậy, lâu như thế mới mở." Cận Văn Nghiệp vừa nói vừa cười, nghiêng nửa người cố chen vào nhà.
"Anh ba, anh có chuyện gì vậy?"
"Văn Lễ đâu, Văn Lễ có nhà không?"
Cận Văn Nghiệp không trả lời câu hỏi của Diệp Thủy Thanh, mà cứ mượn cớ tìm Cận Văn Lễ rồi nhìn xung quanh, bộ dạng đó giống như kẻ gian, Diệp Thủy Thanh nhìn mà tức giận: "Anh ba, anh có chuyện gì thì nói đừng có nhìn lung tung, có thể lịch sự chút được không!"
Cận Văn Nghiệp thu ánh mắt lại, không cho là đúng: "Đều là người một nhà, có gì mà không nhìn được, nhà của thằng út chẳng phải cũng như nhà anh sao."
"Anh ba đến rồi, tìm em có chuyện gì? Mau ngồi xuống đi." Cận Văn Lễ nghe thấy tiếng thì từ trong nhà đi ra, để Cận Văn Nghiệp ngồi vào bàn cơm.
"Anh nói này thằng út, có phải em dâu có ý kiến với anh không, nếu không thì sao cứ lạnh mặt với anh, tốt xấu gì anh cũng là anh của em."
"Anh ba, anh có chuyện thì cứ nói, đừng kéo theo Thủy Thanh, thái độ của cô ấy tốt hay không, có ý kiến với anh hay không chẳng phải cũng không cản trở anh tìm tới sao? Hơn nữa chẳng có lý nào mà khách lại chạy đến nhà chủ soi mói chủ nhà cả." Cận Văn Lễ sao có thể để Diệp Thủy Thanh chịu thiệt, hai ba câu thì đã chặn lời than phiền của Cận Văn Nghiệp.
Cận Văn Nghiệp cười mất tự nhiên, nhưng thoáng chốc lại bình tĩnh: "Thằng út, bây giờ em có tiền đồ lớn rồi, anh cách hai con phố cũng biết, lúc em mở công ty khai trương thì anh ở đối diện nhìn thấy, cảnh tượng rất khí phách, nhiều người như vậy đến cổ vũ, nghe nói còn có lãnh đạo các cấp, em nói xem sao em lại có bản lĩnh như vậy! Em mua nhà rồi cũng không nói với gia đình một tiếng, người anh ba như anh muốn thăm em trai của mình còn phải nghe ngóng, nói ra thì cũng khiến người khác chê cười!"
Cận Văn Lễ không trả lời chỉ đợi anh ta nói tiếp, quả nhiên Cận Văn Nghiệp vẫn tự lẩm bẩm trong tình huống không ai quan tâm: "Còn nữa vừa nãy anh ở dưới lầu thì nghe người ta đang bàn tán, nói chiếc xe hơi đậu bên đường cũng là em mua? Văn Lễ à, nhà họ Cận chúng ta chỉ cần có một nhân vật lớn như em thì cũng có thể lên trời theo rồi, bố mẹ với anh ba cũng chỉ mong em chiếu cố."
"Chỉ chuyện này à, vậy em biết rồi, hôm nay em mệt cả ngày giờ sắp ngủ rồi, anh ba về đi." Cận Văn Lễ đứng lên.
Cận Văn Nghiệp lập tức xua tay: "Anh vẫn chưa nói chuyện chính."
"Vậy anh nói mau đi!"
"Anh ba nghĩ nếu bây giờ em đã giàu có như vậy thì có thể cho anh ba mượn chút tiền, từ lâu anh đã muốn mở quán ăn, nhưng trong tay không có tiền không làm nên chuyện, chỉ có thể tìm em trai giúp đỡ."
Cận Văn Lễ nghe vậy thì khóe miệng cong lên: "Anh ba, chuyện này em nói thì không tính, em đã nói với anh từ sớm, chuyện nhà bọn em đều là Thủy Thanh làm chủ, anh hỏi cô ấy đi, bình thường em mua chai nước ngọt cũng phải suy nghĩ cả buổi đấy!"
Nụ cười của Cận Văn Nghiệp nhạt dần, chỉ đành nhìn sang Diệp Thủy Thanh: "Em dâu, đây là lần đầu anh ba mở miệng hỏi em, em có thể nể mặt anh không?"
"Anh muốn mượn bao nhiêu?"
"50 nghìn tệ, nhiêu đây vẫn chưa đủ đâu." Cận Văn Nghiệp lên tiếng thì là một con số lớn.
"Năm tệ còn được, 50 nghìn tệ là không thể nào, nhà em không có nhiều tiền như vậy." Diệp Thủy Thanh không chút nể tình.
Cận Văn Nghiệp liền tức giận: "Năm tệ em đuổi ăn mày à, em nói em không tiền ai tin được, mua hai căn nhà rồi mở công ty, xe hơi còn đậu bên ngoài, em dám nói em không tiền? Hay là chúng ta ra ngoài để hàng xóm láng giềng nói lý lẽ đi, có người nào hà khắc như em không, đối xử với người trong nhà mình không có chút tình người nào, em không sợ để người khác lời ong tiếng ve à!"
"Cận Văn Nghiệp, vừa nãy tôi gọi anh một tiếng anh ba, không phải nể mặt anh mà là nể mặt Văn Lễ, anh là cái thá gì mà chạy đến nhà tôi rêu rao! Tôi có tiền đi nữa đó cũng là tôi cực khổ kiếm được, chứ không phải bóc lột từ mồ hôi xương máu của người khác, tôi cho anh một đồng đó là tôi còn sẵn lòng để ý đến anh, anh phải cảm ơn tôi, ngược lại tôi không cho anh đồng nào thì đó cũng là chuyện đúng! Anh thuộc loại người gì, anh còn thiếu ôm tiền vào túi mình thôi? Tiền nhà của bố mẹ anh đã lấy một nửa, căn của nhà tôi anh còn không biết xấu hổ mà nhớ nhung lừa bịp, mỗi tháng mỗi học trò của anh ít nhất cũng đưa anh năm mươi tệ, anh nói bản thân anh không có tiền mới là không có lương tâm đó! Tôi không tiền thì sao, chẳng phải anh cũng nói tôi đã mua nhiều thứ như vậy sao, còn lấy đâu ra tiền nữa! Anh còn có mặt mũi tìm người khác nói lý? Anh từng hiếu kính bố mẹ mình một ngày nào chưa, trừ nhận tiền ra thì chính là chăm chăm vào đồ trong nhà người khác, anh từng nghĩ đến chuyện nào đứng đắn không? Cận Phúc đã khiến anh mù rồi, đã là báo ứng rồi, anh còn không tỉnh lại! Nói cho anh biết, tiền nhà tôi không phải lịch treo trên tường mà anh muốn thì có thể xé xuống một tờ đưa cho anh, anh mau cút đi! Tốt nhất là cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, vậy thì tôi mới bái phục Cận Văn Nghiệp anh vẫn còn là con người!" Diệp Thủy Thanh thật sự tức giận, không hiểu nổi sao trên thế giới lại có người không biết xấu hổ, có thể đổi trắng thay đen như vậy.
Cận Văn Nghiệp liếc nhìn Diệp Thủy Thanh, thở hổn hển không nói chuyện.
"Thím út, thím sao thế, có người ức hiếp thím cháu kêu bố cháu đánh kẻ đó!" Thẩm Hạo cũng từ trong phòng đi ra, Náo Náo đứng phía sau cậu bé nhìn Cận Văn Nghiệp cứ tức giận đến mức phồng miệng như cái bánh bao.
"Được, Diệp Thủy Thanh cô được lắm, cô muốn làm giàu bất nhân độc chiếm tài sản của nhà họ Cận chúng tôi, vậy cũng phải xem trong mắt Cận Văn Nghiệp tôi có nhìn rõ hay không, nói cô biết cô đừng hòng nuốt tiền nhà họ Cận!" Cận Văn Nghiệp không mượn được tiền thì la hét như tên điên.
"Anh chưa uống thuốc à, tiền của tôi và Văn Lễ không liên quan gì đến bất kỳ ai trong nhà họ Cận các anh, anh còn muốn cướp trắng trợn hay sao? Tôi cũng có thể nói với anh, Diệp Thủy Thanh tôi cũng không phải người mà ai cũng ức hiếp được, tình hình hôm khai trương không phải anh nhìn thấy rồi sao? Cận Văn Nghiệp, nếu anh thật sự chọc đến tôi, thì tôi thà giết chết anh, sau đó bỏ tiền chăm sóc vợ với hai con của anh cả đời, cũng sẽ không để anh sống mà lấy đi một đồng nào của nhà tôi, lần này anh nghe hiểu chưa!" Diệp Thủy Thanh kéo Cận Văn Lễ đang muốn bước lên, chắn trước mặt anh rồi tức giận với Cận Văn Nghiệp.
Cận Văn Nghiệp cũng sợ, anh ta nghĩ nếu thằng em trai chỉ biết hăm dọa ầm ĩ này của anh ta cũng có thể bị Diệp Thủy Thanh trị thành biết điều như vậy, chắc chắn người phụ nữ này có chút bản lĩnh, chẳng qua là sợ thì sợ, muốn bảo anh ta tự bò miếng thịt mỡ lớn như vậy là không thế nào, cứ nhìn đi!
Nắm chắc chủ ý, Cận Văn Nghiệp cũng không ở lại lâu, hừ nặng nề một tiếng rồi quay người đi, Diệp Thủy Thanh lập tức đập cửa một cách hung hăng, coi như xả giận.
"Vợ à, sau em không không cho anh nói?"
"Anh nói gì cũng là sai, anh ta là anh của anh, nếu anh mắng hay đánh anh ta thì chẳng phải anh ta ra ngoài bôi nhọ anh à, chi bằng để em đối phó với anh ta, một người phụ nữ như em, anh ta có nói xấu em thế nào đi nữa thì cũng có giới hạn, sẽ không có ai tin là em ức hiếp anh ta.
Cận Văn Lễ nghe xong thì ôm Diệp Thủy Thanh trong lòng ấm lên từng đợt: "Anh không nói cái khác, chỉ đành giao trái tim cho em."
Diệp Thủy Thanh cắn môi vui vẻ: "Có câu này là được rồi."
Náo Náo thấy bố mẹ đang ôm nhau, đột nhiên cũng chạy đến trước mặt Thẩm Hạo ôm cậu bé, dáng người mũm mỉm suýt chút đụng ngã Thẩm Hạo: "Anh Tiểu Hạo, anh cũng dạy dỗ bác ba giúp em đi, đừng để bác ấy ức hiếp mẹ em! Bác ấy là bác ba của em, em không thể dạy dỗ bác ấy, anh xả giận cho em, em cũng giao trái tim cho anh!"
Thẩm Hạo bị cô bé đụng trúng đến mức đau dạ dày, nhíu mày không nói nên lời.
Diệp Thủy Thanh suýt chút cười đến tắt hơi, kéo con gái qua gõ trán cô bé: "Con cứ nghịch đi, xem đụng anh Tiểu Hạo của con thành cái gì rồi, chuyện của người lớn còn cần con lo lắng à!"
"Anh Tiểu Hạo gầy quá, con cũng không dùng sức mà. Thật ra chuyện của người lớn bố mẹ con cũng không thích quản, anh Tiểu Hạo, vào phòng em xoa cho anh thì không đau, sau đó anh kể chuyện cho em nghe nha." Náo Náo xoay người kéo Thẩm Hạo về phòng mình.
"Con bé này này mặt dày ngày càng giống anh." Diệp Thủy Thanh nhìn cô bé đóng cửa, thì bắt đầu trách Cận Văn Lễ.
"Anh cũng không bằng con gái chúng ta, lúc anh lớn bằng con bé cũng không thích nói chuyện lắm, không được anh phải xác định Tiểu Hạo trước, lỡ như sau này không ai cần con gái chúng ta thì cũng đỡ phơi bày mặt trái." Cận Văn Lễ chưa nói xong thì bản thân đã bắt đầu dựa vào vai Diệp Thủy Thanh mỉm cười.
Diệp Thủy Thanh cũng cười, chỉ là trong lòng lại biết người như Cận Văn Nghiệp không dễ dàng từ bỏ như vậy, dù sao thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, coi như là niềm vui cuộc sống đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...