Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai

Náo Náo cười híp mắt nhìn bảng đen mới tinh treo trên tường, vui mừng cả buổi rồi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô bé đã nói với bạn nhỏ gần đó là lát nữa đều phải qua nghe mình giảng bài, nhưng bây giờ cô bé mới phát hiện trong nhà không có phấn, đều tại bố, chỉ mang bảng đen về mà lại quên mua phấn, phải làm sao đây.
 
Không cam tâm ngày đầu giảng bài không thành công, Náo Náo nóng ruột từ trên giường nhảy xuống, lục tung xung quanh xem có thứ gì có thể thay phấn không.
 
Ồ! Lúc mở tủ chén ra, trước mắt Náo Náo không khỏi sáng lên, đây chẳng phải là phấn sao, mẹ lại lừa mình nói trong nhà không có phấn, hóa ra là có rõ ràng mà lại giấu đi tự dùng!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhìn trên tấm ván bốn mặt của tủ đều vẽ từng đường phấn màu trắng, Náo Náo lại bắt đầu giận Diệp Thủy Thanh.
 
Lấy ra hết bốn cây phấn bên trong, rồi lại để bảng đen ngay ngắn, soi gương xem quần áo mới hôm nay mình mặt, bắt đầu thầm vui vẻ.
 

“Thẩm Hạo, anh trả lời xem chữ này đọc thế nào.” Náo Náo dùng tay chỉ vào Thẩm Hạo rất uy nghiêm.
 
Thẩm Hạo bất lực, chỉ đành đứng lên: “Cô giáo Cận, chữ này đọc là nhân, nhân trong nhân dân.”
 
“Trả lời đúng rồi, ngồi xuống đi.”
 
Đứa trẻ chưa được điểm danh đều biểu hiện rất căng thẳng, thấy Thẩm Hạo trả lời đúng thì sắc mặt đều sùng bái, Cận Luy cũng vừa ngưỡng mộ chị gái có bảng đen được làm cô giáo, vừa khâm phục mỗi lần anh Tiểu Hạo đều có thể trả lời đúng câu hỏi.
 
“Anh Tiểu Hạo, anh thật giỏi!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Hạo thấy Cận Luy khen mình, nghiêm túc gật đầu: “Chủ yếu là Náo Náo dạy giỏi, em chú ý nghe giảng, lúc lên lớp đừng nói chuyện.”
 
Chữ Náo Náo viết trên bảng có cái nào không phải là mình dạy cô bé chứ? Bản thân Thẩm Hạo thở dài trong lòng.
 
Náo Náo vừa viết vừa vẽ trên bảng đen, cho đến khi bốn cây phân đều chỉ còn lại đầu phấn thì mới tuyên bố tan học, lúc này Diệp Thủy Thanh cũng về, trông con gái ra dáng dẫn dắt đám nhỏ học tập ngoài buồn cười thì cũng rất tự hào.
 
“Náo Náo mau kêu bạn về nhà hết đi.” Giờ đã mấy giờ rồi.
 
“Mọi người về nhà ăn cơm đi, ngày mai lại đến. Mẹ, xài hết phấn rồi ạ, mẹ bảo bố hôm nay phải mua về cho con.”

 
Diệp Thủy Thanh nghe thấy thì khó hiểu: “Bố con đâu có mua phấn cho con, vậy vừa nãy cái con dùng là của ai vậy?”
 
“Con tự tìm ra đó, mẹ lần trước mẹ giấu bột sữa, lần này lại giấu phấn, đã sắp tức chết con rồi.
 
Diệp Thủy Thanh nghe lời con gái nói xong phản ứng một lúc thì mới hiểu ra, lập tức hỏi cô bé: “Phấn trong tay con có phải lấy từ tủ chén không?”
 
Khi nhìn thấy Náo Náo đắc ý gật đầu, lòng bàn tay Diệp Thủy Thanh ngứa ngáy, nhẫn nhịn lắm mới không giơ tay lên mà xoay người ra ngoài chuẩn bị nấu ăn, muốn đợi mình bình tĩnh lại rồi xử lý con bé này sau.
 
“Mẹ, con không trách mẹ, mẹ đi đâu vậy, xem xem tranh của con nè.”
 
Thẩm Hạo vội kéo tay Náo Náo rồi nói: “Náo Náo, hay là em sang nhà anh trốn thím út trước đi.”
 

“Sao thế, em đâu có phạm lỗi.”
 
“Còn không sai à? Cái để trong tủ không phải phấn, đó là thuốc con gián!”
 
“Thuốc con gián còn có hình phấn sao?”
 
Thẩm Hạo không trả lời thẳng, chỉ nói: “Em đợi bị đánh đi, anh dắt em đi rửa tay trước!”
 
Náo Náo buồn rười rượi, bây giờ cô bé không sợ bị đánh, cô bé sợ mình có bị độc chết hay không thôi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui