Nghe Trịnh Quốc Phương nói xong Diệp Thủy Thanh có chút không tin: “Chị hai, loại chuyện này chị vẫn nên làm rõ rồi hẵng nói.”
Diệp Thủy Thanh cảm thấy không cần nói năm 80, cho dù qua thêm hai mươi năm nữa, vợ lớn bắt người tình cũng phải bắt được điểm yếu thật sự mới được, huống hồ tư tưởng của người bây giờ bảo thủ, có mấy người phụ nữ có thể chấp nhận cái danh ‘kẻ thứ ba’ chứ, đó là chuyện mà lớn nhỏ cả nhà đều không thể ngóc đầu lên được!
Trịnh Quốc Phương bĩu môi: “Công trường của anh hai em cách nhà cũng không xa, hai tháng đầu còn về mỗi ngày, bây giờ nửa tháng cũng không thấy bóng dáng một lần, tiền đưa gia đình cũng ít đi, em nói xem chị không nghĩ đến hướng khác được sao? Chị âm thầm đến công trường tìm người theo bên cạnh anh ấy, ép hỏi mấy ngày cuối cùng người kia mới nói bảo chị hỏi chú út nhà họ Cận. Thủy Thanh à, nếu em biết chút gì đó nhất định phải nói với chị, nếu không đợi lát nữa Văn Lễ về chị hỏi thẳng cậu ấy, chị hỏi cậu ấy ở trước mặt bố mẹ rốt cuộc cậu ấy có nhận người chị hai này không, bình thường chị đối xử với cậu ấy tốt như vậy, tại sao cậu ấy phải giúp anh hai cậu ấy lừa gạt chị!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới hiểu Trịnh Quốc Phương căn bản chỉ là muốn mượn miệng mình để nghe ngóng chuyện từ Cận Văn Lễ, mặc dù cô rất đồng cảm với Trịnh Quốc Phương nhưng cũng cảm thấy người phụ nữ này rất giỏi, biết mình không thể hỏi Cận Văn Lễ nên dùng kế khích tướng này.
“Chị hai, chị khoan hãy lo lắng, em thật sự không biết, có điều chị cho em chút thời gian, em nhất định hỏi rõ ràng giúp chị, giống như chị nói chúng ta là chị em bạn dâu, em chỉ coi chị là chị hai của em, nếu Văn Lễ có chỗ không đúng em thay anh ấy xin lỗi chị trước.”
“Xem em nói kìa, sai là do Cận Văn Bách sai, cũng không liên quan mấy đến chú út, đó là anh hai của cậu ấy, người ta bênh vực anh trai của mình cũng là bình thường, chỉ cần Văn Lễ có thể nói sự thật với chị, đến lúc đó chị chỉ tính sổ Cận Văn Bách với con hồ ly tinh kia thôi!”
Thấy Trịnh Quốc Phương nói chuyện cũng coi như hiểu chuyện, Diệp Thủy Thanh thở phào nhẹ nhõm, lại nghe chị ấy mắng cả buổi thì nói phải về nhà xem xem Cận Văn Lễ về hay chưa, Trịnh Quốc Phương cũng vội nghe ngóng tin tức nên tiễn Diệp Thủy Thanh đến cửa, bảo cô tốt nhất là ngày mai trả lời mình, Diệp Thủy Thanh đồng ý liên tục rồi vội vàng chạy về phòng mình.
Vào phòng quả nhiên thấy Cận Văn Lễ đã về, người ở trần nằm trên giường ngáy khò khò, trong phòng toàn là mùi rượu, cũng không biết đã uống bao nhiêu.
“Này, anh tỉnh dậy! Tỉnh dậy!”
Diệp Thủy Thanh vừa kêu vừa đẩy gọi Cận Văn Lễ mười mấy tiếng cũng không thấy anh có chút phản ứng, chỉ đành buông tay tức giận nói: “Uống chết anh luôn đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong thì định đứng dậy đi rót nước, cô sợ lát nữa Cận Văn Lễ tỉnh dậy sẽ khát, vẫn nên chuẩn bị trước.
Kết quả vừa rót nước xong quay lại thì đột nhiên bị Cận Văn Lễ từ trên giường nhảy lên đụng ngã, dọa cô suýt chút đã hét lên.
“Anh có tật phải không? Suýt chút em đã bị anh dọa chết rồi!” Diệp Thủy Thanh nói rồi dùng sức véo Cận Văn Lễ một cái.
Cận Văn Lễ toét miệng cười: “Vừa nãy em nói gì chứ, em thấy có vợ nhà ai mà trông cho chồng mình chết không?”
“Đó không phải là em nói lẫy sao, nếu anh đã nghe thấy em gọi anh, sao còn giả ngủ?”
“Chỉ là chọc em thôi. Vợ này, người em thơm thật, bôi gì thế để anh ngửi thử.”
Cận Văn Lễ vừa nói vừa mở khuy áo của Diệp Thủy Thanh ra, đầu chui vào trong, Diệp Thủy Thanh vội nâng mặt anh: “Anh đừng quậy, em có chuyện bàn bạc với anh.”
“Anh sợ em ở nhà nhớ anh, chỉ uống rượu cũng không ăn món chính đã chạy về rồi, chỗ này của em còn mềm hơn bánh bao trắng, anh nhìn là thèm ăn, em để anh hôn mấy cái rồi hẵng nói chuyện.” Cận Văn Lễ cười ha ha rồi há miệng định kề sát vào lại bị Diệp Thủy Thanh dùng sức đẩy ra.
“Em có chuyện đứng đắn, anh ở lại đàng hoàng cho em!”
“Vậy anh sờ một cái được chưa, chuyện gì, em mau nói đi.” Cận Văn Lễ gấp đến độ nằm trên giường lăn lộn, không rảnh rỗi một chút nào, cho đến khi bánh bao trắng nõn cuối cùng cũng nắm được trong tay mới nhắm mắt cười thỏa mãn.
Diệp Thủy Thanh nói chuyện nhận mua tín phiếu nhà nước với Cận Văn Lễ trước, bởi vì ngày mai phải báo số rồi, cho nên chuyện này gấp hơn.
“Chỉ chuyện này à? Lãi suất bao nhiêu, có nói không?” Cận Văn Lễ nghe xong thì mở nửa mắt, cầm nắn qua lại thứ mềm mại trong tay, thỉnh thoảng còn véo lên đó mấy cái.
“Chuyện này còn nhỏ sao, liên quan đến thể diện của Lý Xương đấy, lãi suất kỳ hạn một năm là 4%.”
“Vậy thì mua một trăm tệ đi, sao có thể để vợ anh khó làm người ở đơn vị được. Có điều em nói như vậy, đoán chừng đơn vị bọn anh cũng bắt đầu nhận mua rồi, có thế nào anh cũng phải mua một chút, để cho lãnh đạo bọn anh có chút thể diện.”
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Cũng đúng, bình thường anh cứ không đi làm, hay là anh cũng mua một trăm tệ đi?”
“Nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền dư như vậy, anh mua mười tệ là được, chỉ mười tệ này chủ nhiệm phân xưởng bọn anh đã cảm kích anh quá trời rồi! Vợ này, chúng ta ngủ thôi.”
Diệp Thủy Thanh trợn trắng mắt không để ý Cận Văn Lễ, tiếp theo nên hỏi chuyện của Cận Văn Bách rồi.
“Anh đừng ngủ vội, em còn có chuyện muốn hỏi anh, có phải anh hai của anh tìm phụ nữ bên ngoài không?”
Cận Văn Lễ vừa nghe câu này thì động tác tay khựng lại, nhưng thoáng chốc đã khôi phục lại bình thường: “Dạ dày của anh sao lại khó chịu thế nhỉ, còn không ngừng buồn nôn, nếu em không buồn ngủ vậy thì anh ngủ trước đây.”
Diệp Thủy Thanh dùng sức ấn giữ Cận Văn Lễ đang muốn xoay người đi: “Nhìn bộ dạng của anh đúng là đã biết sự thật, chị hai của anh thật sự không lừa em, anh nói đi anh đã giúp anh hai của anh làm những chuyện tốt gì rồi! Em nói cho anh biết, hôm nay anh không nói với em, thì ngày mai chị hai của anh muốn cáo trạng hai anh em các anh trước mặt bố mẹ đấy, anh thấy đến lúc đó anh dễ sống sao? Nếu anh nói nhân lúc còn sớm, có thể lặng lẽ giải quyết là tốt nhất, bớt để người lớn sốt ruột tức giận!”
Cận Văn Lễ không cử động, qua một lúc mới mở mắt nhìn sang Diệp Thủy Thanh: “Chị hai của anh nghe ai nói thế?”
“Anh đừng quan tâm.”
Cận Văn Lễ cũng không hỏi tới nữa, chỉ nói: “Anh hai của anh nuôi một người phụ nữ ở ngoài, người phụ nữ đó họ Hồ, chồng chết rồi tự mình nuôi một đứa con trai, bình thường rất biết dỗ anh hai của anh, anh hai anh cũng thích nên hai người ở bên nhau.”
“Người phụ nữ đó tên gì?”
“Anh không có hỏi.”
“Vậy trong đó có chuyện gì của anh?”
“Ừm, anh chỉ là tìm bạn bè giúp người phụ nữ đó thuê một căn để ở.”
Ngọn lửa trong lòng Diệp Thủy Thanh dâng lên: “Anh hai của anh ăn chơi với phụ nữ ở ngoài, anh không khuyên can anh ấy cải tà quy chính, trái lại còn giúp sắp xếp chỗ ở, anh có ý định gì, thảo nào chị hai của anh muốn tìm anh tính sổ, anh cũng quá đáng thật đấy!”
“Sao anh lại quá đáng, nếu không phải anh khuyên, thì anh hai của anh đã muốn về ly hôn với chị hai anh rồi, bố mẹ anh làm sao chịu được chứ, anh chỉ đành sắp xếp như vậy trước, nếu không thì còn làm sao được? Chuyện của hai vợ chồng họ anh nói thêm được cái gì!”
“Nói như vậy thì cũng có công rồi!”
“Anh không có công, nhưng cũng sẽ không! Không phải anh hai của anh lần đầu tìm người ở ngoài, lần này chẳng qua là người phụ nữ đó biết nói chuyện dỗ được anh ấy, đợi qua một thời gian hết mới mẻ rồi thì anh ấy cũng về nhà, ngày mai em khuyên chị hai đi, bảo chị ấy đừng làm to chuyện. Như đám người anh sẹo có ai mà ngoài vợ trong nhà ra không nuôi thêm mấy cô bên ngoài chứ, em chưa từng tiếp xúc với người ngoài xã hội nên không biết, nhưng hễ là đàn ông có chút bản lĩnh thì đều như vậy, chỉ cần không bạc đãi vợ con ở nhà là được, vợ con ăn no mặc ấm có tiền tiêu thì còn ai lại so đo nhiều như vậy, em nói không đúng sao? Cho dù người như anh ba của anh cũng không phải không có suy nghĩ đó, mà là không có phụ nữ để ý anh ấy, nếu có thì anh ấy cũng vứt chị ba của anh ở nhà từ lâu rồi!”
Nhìn Cận Văn Lễ nằm đó nói chuyện rõ ràng mạch lạc, trong lòng Diệp Thủy Thanh lạnh lẽo từng cơn, thì ra quan niệm của Cận Văn Lễ đã hình thành từ lâu, cũng không phải vì sống với Tiêu Nguyệt Ba không hạnh phúc, sau khi có tiền mới trở nên đa tình lăng nhăng, nhìn theo tình hình hiện tại sớm muộn gì mình cũng không tránh khỏi vận mệnh phòng không gối chiếc rồi!
“Sao em lại không nói chuyện, cảm thấy anh nói không đúng sao?” Vốn dĩ Cận Văn Lễ nghĩ Diệp Thủy Thanh sẽ phản bác mình, không ngờ cô chỉ lặng lẽ nhìn mình mà không lên tiếng.
Diệp Thủy Thanh cười nhạt: “Em còn nói gì được, có thể không lo ăn không lo mặc em thấy đủ rồi. Được rồi, anh uống nhiều rượu như vậy vẫn nên ngủ sớm chút, trong ấm trà em có rót nước, lúc anh khát thì uống thẳng là được.” Nói xong thì cô tắt đèn, nằm quay lưng với Cận Văn Lễ, Trịnh Quốc Phương thích quậy thế nào thì quậy thế đó đi, mình không quan tâm gì hết, sau này có tiền để bố mẹ được sống yên ổn là được.
Sau khi Diệp Thủy Thanh nghe lời Cận Văn Lễ nói xong thì quyết định mình vẫn nên trở về suy nghĩ ban đầu, tuyệt đối đừng nói gì đến tình cảm, chỉ nghĩ đến cố gắng kiếm tiền là được, chỉ là dù cô cố gắng an ủi chính mình, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, thật ra cũng đã ý thức được bất giác mình vẫn dành tình cảm với Cận Văn Lễ.
“Cạch!” Đèn trong phòng lại sáng lên, Diệp Thủy Thanh bị ánh sáng đột ngột chói đến mức nhíu mày, nhưng lại không mở mắt cũng không cử động.
“Không đúng! Vợ này, ẩn ý trong lời nói của em không đúng, có phải em giận rồi không?” Cận Văn Lễ nằm trên giường đầu óc không tỉnh táo, nhưng vẫn nhớ đi nhớ lại biểu cảm và giọng điệu của Diệp Thủy Thanh, càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng vẫn bò dậy mở đèn, vịn vai Diệp Thủy Thanh nhìn cô chăm chú.
Diệp Thủy Thanh thích ứng độ sáng một lúc, mới từ từ mở mắt nhìn thẳng vào Cận Văn Lễ: “Em không giận, chỉ là đã hiểu rõ một vài chuyện.”
“Hiểu ra cái gì, em nói với anh đi.”
Diệp Thủy Thanh cũng ngồi dậy, hít sâu một hơi mới nói: “Văn Lễ này, hôm nay chúng ta vẫn nên nói rõ ra hết đi, chuyện xấu chuyện tốt đều nói rõ một lần, anh rất có đầu óc, cũng đủ gan dạ sáng suốt, lại có nhiều bạn bè giúp đỡ như vậy, sớm muộn cũng là người giàu có. Em thì sao, không có bản lĩnh gì, cũng không có hiểu biết gì, càng không muốn cản trở anh phát triển, em sẽ cố sống thật tốt, em chỉ mong bố mẹ em có thể theo em hưởng phúc có cái chết yên lành, còn về bất kỳ chuyện gì khác em cũng sẽ không hỏi, cũng sẽ không gây phiền phức cho anh, anh muốn làm thế nào thì làm thế đó, anh thấy được không?”
Cận Văn Lễ ngớ ra nhìn sắc mặt bình tĩnh giọng điệu ôn hòa của Diệp Thủy Thanh, nghĩ là cô giận rồi, nhưng trong lòng lại biết Diệp Thủy Thanh căn bản không giận, là cô đang thương lượng với mình, thậm chí là thỏa hiệp, ý nghĩ trong lời nói đó đã nói rõ chính là đợi sau khi tương lai mình có tiền cũng có thể hưởng thụ hạnh phúc một thê một thiếp như bọn anh sẹo và anh hai, chỉ cần có thể bảo đảm điều kiện sống của cô và bố mẹ cô là được, người phụ nữ này có ý này sao?
Cận Văn Lễ cảm thấy giống như mình không quen biết Diệp Thủy Thanh vậy, người trước mắt với Diệp Thủy Thanh bình thường cười đùa với mình, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn cũng kiên quyết ở bên cạnh mình là cùng một người sao, tang thương và bất lực lộ ra trong đôi mắt này căn bản không nên xuất hiện trên người Diệp Thủy Thanh nhỏ hơn mình năm tuổi, cô lấy đâu ra kiểu bi thương này, hay là trước nay mình chưa từng thật sự hiểu được Diệp Thủy Thanh là người phụ nữ thế nào?
“Em, em làm sao thế? Thủy Thanh, em đừng dọa anh, sao đột nhiên em lại nói những lời này?” Cận Văn Lễ hoảng sợ.
“Thật ra những lời này em nên nói ra từ sớm, anh không phải một người chịu được ràng buộc, em cũng không muốn hạn chế anh.”
“Thủy Thanh, những lời anh nói vừa nãy là suy nghĩ của anh sẹo và anh hai anh, trước nay anh chưa từng nghĩ như vậy, em đừng hiểu sai ý của anh! Cả đời này của anh chỉ đối xử tốt với mình em, thật đấy, hay là anh thề? Cũng không đúng, anh đã thề từ lâu rồi, sao em còn không tin anh chứ, anh thật sự không có suy nghĩ khác, ngoài cái lần lấy Tiêu Nguyệt Ba ra thử nghiệm, lúc khác thì ngay cả liếc phụ nữ khác cũng không liếc, em nhất định phải tin anh!”
“Được, em tin anh, ngủ đi.” Diệp Thủy Thanh cười trả lời.
“Em đừng lừa anh, em căn bản không coi lời anh nói ra gì, trong lòng em đã nhận định anh sẽ tìm phụ nữ ở bên ngoài rồi, đúng không?”
Diệp Thủy Thanh nhíu mày: “Anh nhỏ tiếng chút, lớn tiếng như vậy muốn để bố mẹ anh nghe thấy phải không?”
“Là em nghĩ oan cho anh, ai nghe thấy anh cũng không sợ, hôm nay em phải nói rõ cho anh, em bắt đầu có suy nghĩ này từ khi nào.”
“Trước khi kết hôn.” Diệp Thủy Thanh trả lời dứt khoát.
“Vậy tại sao còn muốn kết hôn với anh?” Cận Văn Lễ tức giận đến mức thở phì phò.
“Bởi vì anh có bản lĩnh, có tiền đồ, em muốn theo anh cùng làm nên sự nghiệp.” Diệp Thủy Thanh vốn muốn nói vì anh có tiền, nhưng nghĩ đến cảm nhận của Cận Văn Lễ nên tạm thời đổi lại lý do thoái thoác.
“Ý em là em đã đoán trước được anh sẽ phát tài từ trước, cho nên muốn theo anh cùng nhau kiếm tiền mới kết hôn với anh sao?”
“Gần như là vậy, có điều con người anh cũng rất tốt là được rồi.” Diệp Thủy Thanh vẫn khen Cận Văn Lễ một câu rất bình tĩnh.
“Em nói bậy, chỉ là em đã nghe những lời hồ đồ vừa nãy anh nói nên mới có suy nghĩ khác, tiền trong nhà anh đều giao cho em, anh còn làm được chuyện gì xấu, nếu em thật sự không yên tâm, vậy sau này trừ bày sạp, mỗi ngày anh chỉ mang theo một tệ ra ngoài, em có thể ghi sổ sách anh chắc chắn sẽ không gian lận, nói được làm được! Cận Văn Lễ thật sự sốt ruột, anh không chịu được Diệp Thủy Thanh chỉ vì tin vào ánh mắt của bản thân cô, cho rằng mình sẽ có tiền đồ hơn Thôi Tất Thành mới ở bên cạnh mình, vậy trong lòng Diệp Thủy Thanh rốt cuộc mình có chút quan trọng nào hay không, cô ấy có chút thật lòng nào với mình không, những câu hỏi này anh nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Văn Lễ, anh cũng đã lớn không còn nhỏ nữa, nếu đã có thể thẳng thắn nói ra những lời vừa nãy thì bằng nghĩa anh rất đồng ý với cách làm của họ, tại sao anh không thể đối mặt với suy nghĩ thật sự trong lòng mình chứ? Ví dụ sau này anh có tài sản hơn mười triệu, hơn trăm triệu, anh sẽ bằng lòng ở cạnh người vợ già xấu hoa tàn ít bướm sao? Anh có thể không động lòng với cô gái trẻ xinh đẹp sao? Đừng nói là anh, đổi lại là em cũng rất khó làm được, mặc dù bây giờ nói chuyện này vẫn còn quá sớm, nhưng chúng ta vẫn nên đối mặt với hiện thực. Bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa, tối nay em cũng có chút nhiều lời, chúng ta nên sống yên ổn mới đúng, ngủ đi.” Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy mình buồn cười, bởi vì những lời mà Cận Văn Lễ nói, mình lại nhất thời bị kích thích, nói đến chuyện sau khi anh phát tài trước mấy năm như vậy thật không đáng tin lắm.
“Không được! Không làm rõ chuyện thì không được ngủ! Diệp Thủy Thanh, bây giờ coi như anh mới nghe hiểu, thật ra em mới là người muốn lăng nhăng đấy! Em luôn miệng nói gì mà sau này không để ý đến ai, thật ra chỉ là muốn lấy lời mà vừa nãy anh nói lúc không tỉnh táo để làm cái cớ, có phải em đọc sách mấy ngày nên suy nghĩ cũng linh hoạt rồi, cảm thấy anh không có văn hóa, muốn làm hòa với Thôi Tất Thành? Còn cố ý giả bộ dạng này dọa anh, anh nói cho em biết, có tiền hay không tiền em đều là vợ của Cận Văn Lễ anh, tiền của anh có thể cho em, cái gì cũng có thể cho em, nhưng người và trái tim của em đều phải ở trên người anh, anh đối với em thế nào cũng không phải em không biết!” Cận Văn Lễ nói đến đây thì cố ý nâng cao cánh tay trái của mình, đưa ba vết sẹo vào tầm mắt của Diệp Thủy Thanh.
Loạn rồi, loạn hết rồi! Diệp Thủy Thanh cảm thấy mình lại bại bởi Cận Văn Lễ, năng lực tự tưởng tượng của người này quá mạnh rồi, căn bản không nghe lọt lời thật lòng mà mình nói.
“Được rồi, coi như hôm nay em không nói gì, vậy được rồi chứ?” Diệp Thủy Thanh quyết định đầu hàng.
“Không được, em còn chưa giải thích rõ chuyện em và Thôi Tất Thành!”
“Em và Thôi Tất Thành căn bản chưa từng gặp lại, em giải thích cái gì, anh thích được thì được, dù sao em cũng muốn ngủ.” Diệp Thủy Thanh không để ý đến Cận Văn Lễ nữa, lại tắt đèn trực tiếp nằm xuống ngủ.
“Vợ ơi, em ngủ rồi hả?” Mười phút trôi qua, Diệp Thủy Thanh đã sắp ngủ rồi, chỉ nghe Cận Văn Lễ hỏi nhỏ bên tay mình.
“Ừm, ngủ rồi.”
“Ngủ rồi sao còn nói chuyện?”
Diệp Thủy Thanh thở ra một cái liền xoay người qua, mượn ánh sáng xuyên vào từ bên ngoài nhìn Cận Văn Lễ đang tựa bên gối của mình, cả người đều tỏ ra đáng thương, thế là lại lần nữa bất lực, hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Anh chỉ muốn hỏi em, có phải vì thích anh nên em mới kết hôn với anh?”
“Đúng, trong lòng em vô cùng thích anh, anh đối xử tốt với em như vậy, em không thích anh được sao?” Diệp Thủy Thanh ngáp một cái.
“Vậy em có tin anh không, anh chắc chắn sẽ không trở thành người giống như anh hai của anh với cả anh sẹo!”
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Em tin, anh nhất định tốt hơn bọn họ gấp trăm ngàn lần.” Để được ngủ, bây giờ Cận Văn Lễ nói gì cô đều đồng ý.
“Vậy em có thể đảm bảo bản thân em cũng có thể giống như anh đã hứa không, kiếp này chỉ bên cạnh một mình anh?”
Nói bậy gì thế, Diệp Thủy Thanh nén giận vẫn gật đầu: “Được, ngoài anh ra em không thèm liếc nhìn người khác.”
“Vậy có phải em…”
“Đúng! Được! Em tin! Anh nói gì em cũng nghe, anh còn muốn thế nào?” Cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng không nhịn được, người đàn ông này cũng dây dưa quá rồi, cứ hỏi tiếp như vậy mình cũng không cần ngủ nữa, Cận Văn Lễ quả thật là giấm biến hình, hành hạ mình!
“Vậy em cho anh làm một lần, thì anh tin em đúng thật không lừa anh.” Cận Văn Lễ được nước lấn tới, quả thật trong lòng cũng trống rỗng, với anh mà nói tiếp xúc thân mật nhất mới có thể khiến anh cảm giác được sự an tâm.
Diệp Thủy Thanh đã có lòng muốn chết, nằm thẳng ở đó nhắm mắt mặc cho Cận Văn Lễ giày vò, Cận Văn Lễ thấy vậy thì hào hứng khẽ gọi một tiếng, nhào thẳng tới động tác nhanh nhẹn đè Diệp Thủy Thanh dưới người mình.
Đến hôm sau, Diệp Thủy Thanh bò dậy từ trên giường không chút sức lực, nhìn xung quanh thì biết Cận Văn Lễ đã đi bày sạp rồi, dụi đôi mắt vừa cay vừa mỏi thở dài, tối qua cô căn bản ngủ không ngon, tên bỉ ổi Cận Văn Lễ vẫn luôn hành hạ đến nửa đêm mới tha cho mình, thật sự là quá đáng ghét.
Diệp Thủy Thanh vội vàng ăn cơm rồi đẩy xe đạp ra sân, thì thấy Trịnh Quốc Phương đang đứng ở cửa, chỉ đành đi qua định nói thật với chị ấy.
“Thủy Thanh, sáng sớm Văn Lễ đã nói sự thật với chị rồi, cũng đã khuyên chị, chị đến để cảm ơn em, em đi làm đi.” Trịnh Quốc Phương nói xong thì xoay người đi về nhà mình, Diệp Thủy Thanh nhìn bóng lưng của chị ta cũng không biết rốt cuộc chị ta có dự định gì, có điều đó đều là chuyện không liên quan đến mình, mình vẫn nên quan tâm chuyện hiện tại.
Cuối cùng Trịnh Quốc Phương cũng làm ầm ĩ, sau khi Cận Văn Bách trở về hai người liền cãi nhau một trận, hơn nữa cãi đến mức hàng xóm xung quanh đều biết, mọi người đều nói giúp Trịnh Quốc Phương, Cận Quan Tường và Đồng Tú Vân cũng dạy dỗ con trai thứ hai một trận, lại bảo anh ấy nhận sai với Trịnh Quốc Phương, sau đó cũng không cho phép anh ấy không về nhà, Cận Văn Bách cũng đồng ý, Trịnh Quốc Phương xả giận xong cũng không làm ầm nữa, chuyện như vậy mới coi như chấm dứt ở đây, quả thật Cận Văn Bách cũng trở nên yên phận.
Chẳng qua là bên phía Cận Văn Bách và Trịnh Quốc Phương lại bắt đầu sống ngày tháng hòa thuận vui vẻ, bên phía Diệp Thủy Thanh thì chịu tội, hầu như một ngày ba bữa như ăn cơm Cận Văn Lễ đều hỏi có phải cô thật lòng với mình không, có phải sẽ không nghĩ đến người khác không, có phải không bao giờ rời xa mình không, khiến ruột Diệp Thủy Thanh đều rối bồng, hối hận tối hôm đó mình không nên đa sầu đa cảm nói ra như vậy, bây giờ thì khiến bản thân chật vật đến thế, bởi vì muốn trấn an Cận Văn Lễ không phải chuyện dễ dàng như vậy, bản thân phải chịu giày vò cả thể xác lẫn tinh thần, tối nào cũng bị Cận Văn Lễ hành đến nửa đêm mới được ngủ.
Một ngày sau khi tan làm, Diệp Thủy Thanh vẫn đạp xe về nhà cùng Cận Văn Lễ, cảm thấy mình vừa mệt vừa đuối chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc.
“Vợ ơi, ăn cơm xong chúng ta về phòng nằm đi, nếu không mẹ anh sẽ nghĩ nhiều.”
“Anh đừng nghĩ nhiều mới đúng đó! Cận Văn Lễ, anh nghe kỹ cho em, tối nay anh cách xa em chút!” Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng không có ý tốt của Cận Văn Lễ thì tức giận.
“Tại sao chứ, không phải em nói cái gì cũng nghe anh sao, còn nói thích anh, trong mắt chỉ có mình anh? Vậy không cho anh đụng thì chẳng phải là lừa anh sao?” Cận Văn Lễ như chịu đả kích, giọng nói rất nhỏ.
“Ông Cận, tốt xấu gì anh cũng để em nghỉ ngơi một tối, được không? Tú bà cũng không tàn nhẫn như anh!”
“Vợ à, ví dụ này của em không hay lắm nhỉ?” Cận Văn Lễ cũng nhìn ra được Diệp Thủy Thanh quả thật rất mệt, đương nhiên sẽ không ép buộc cô nữa, có điều vẫn muốn chọc cô, hơn nữa mấy ngày này mình cũng vét đủ hời rồi, ngày tháng sau này còn dài, không cần nóng lòng nhất thời!
Diệp Thủy Thanh nhấc chân đá giữa không trung về phía Cận Văn Lễ: “Cút đi, sắp đặt ai đấy!”
Cận Văn Lễ cười đùa tránh sang bên cạnh, không ngờ lại đụng phải một người, lập tức bị dọa giật mình.
“Chị ba, chị cẩn thận chút, nếu đụng trúng chị chắc mẹ em đánh chết em mất!” Cận Văn Lễ thấy Hoàng Kim Hoa không sao, mới thở dài một hơi.
“Hai người đừng quậy, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi!” Miệng Hoàng Kim Hoa nói xảy ra chuyện lớn, nhưng Diệp Thủy Thanh thấy biểu cảm của chị ta nhìn sao cũng giống như rất vui mừng vậy.
Cận Văn Lễ làm sao tin được lời của chị ta, nên thuận miệng hỏi: “Sao thế, anh ba bị người ta đánh hả, anh ba của em bình thường chỉ là tính toán với người ta quá, chỉ muốn rút bớt từ tiền lương của người khác, bị đánh cũng bình thường.”
“Không phải đâu, anh ba của em vừa biết điều vừa yên phận, những người ở vùng khác nếu không phải nhờ vả mối quan hệ của anh ba em thì có thể tìm được việc sao? Đưa chút tiền cũng là chuyện nên làm, nói chuyện chính đi, chị nói với hai đứa nhé, người phụ nữ kia chạy đến nhà chúng ta rồi.”
“Người phụ nữ nào?” Cận Văn Lễ nhất thời không hiểu người Hoàng Kim Hoa chỉ là ai.
Giọng của Hoàng Kim Hoa vô cùng phấn khích: “Còn có thể là người phụ nữ nào chứ, chính là cái cô họ Hồ kia, cái người đàn bà hư hỏng anh hai của em tìm bên ngoài quan minh chính đại chạy đến nhà chúng ta đòi người rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...