Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai

Lúc vừa vào nhà, bởi vì trong nhà khá tối, Diệp Thủy Thanh cũng không nhìn kỹ lắm, bây giờ thấy có người hỏi thì mỉm cười nhìn qua, chỉ thấy người hỏi mình là một người phụ nữ dáng người cao gầy, điều hiếm thấy là cô gái này còn uốn tóc xoăn xõa vai rất thời thượng, chỉ là đường nét khuôn mặt khá cứng, cho người khác cảm giác không dễ chung sống lắm.
 
“Đây là chị dâu thứ của anh, Trịnh Quốc Phương.” Cận Văn Lễ giới thiệu cho Diệp Thủy Thanh.
 
“Chào chị dâu, áo len này là mua, là…Là bố em nhờ người mua từ vùng khác về, bình thường cũng không hay mặc.” Diệp Thủy Thanh vừa định nói áo len là Cận Văn Lễ mua, thì cảm thấy Cận Văn Lễ đang đứng phía sau mình lấy tay đụng nhẹ mình, trong lòng hiểu ra trong này có thể có ý kiến gì đó nên đã đổi cách nói. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Thảo nào, nghe nói mẫu này thịnh hành bên Thượng Hải lắm, sau này nếu có cơ hội như vậy nói bố em mang về giúp chị một chiếc, giá mắc chút cũng không sợ, chỉ cần đẹp là được.” Trong lời nói của Trịnh Quốc Phương lộ ra cảm giác ưu việt rất mạnh.
 
Lúc này Cận Văn Lễ cười nói: “Chị hai, người ta vừa đến chị đã nhờ người ta làm việc, tốt xấu gì cũng để Thủy Thanh chào hỏi bố mẹ trước chứ.”
 
Nói xong cũng không để ý đến Trịnh Quốc Phương mà trực tiếp dẫn Diệp Thủy Thanh đến trước mặt bố mẹ mình: “Bố mẹ, hôm nay Thủy Thanh chính thức đến thăm bố mẹ, tương lai cô ấy chính là con dâu út của bố mẹ, bố mẹ phải ưu ái một chút, người ta còn mang không ít đồ tốt đến cho bố mẹ nữa kìa!”
 
“Chào chú, chào dì ạ.” Diệp Thủy Thanh chào hỏi rất lịch sự.
 
Hai vợ chồng Cận Quan Tường, Đồng Tú Vân vô cùng vui vẻ, không ngừng bảo Diệp Thủy Thanh ngồi: “Mau ngồi lên giường, trên giường ấm lắm, tiêu chút tiền này làm gì chứ, đây đều là thứ rất đắt đấy.”
 
Diệp Thủy Thanh vừa định nói mấy câu khách sáo, không ngờ lại có người chen miệng vào: “Nếu người ta đã mua rồi thì mỗi nhà đều chia một ít, con lấy viên kẹo ăn thử trước.”
 
Theo giọng nói vừa dứt, một người phụ nữ người trông cao to, mập mạp đi qua, cầm cái túi lên mở ra chẳng ngó ngàng gì, lấy một viên kẹo cứng bọc giấy ra cho thẳng vào miệng, rồi lại đưa tay túm mấy viên cho vào túi của mình, khiến Diệp Thủy Thanh sững sờ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vợ thằng ba, con làm vậy còn ra cái gì chứ, mau lấy kẹo ra, để Thủy Thanh chê cười kìa!” Đồng Tú Vân tức giận muốn đuổi theo con dâu thứ ba đã bỏ chạy.
 
“Mẹ, bỏ đi, để chị ấy ăn đi.”
 
Cận Văn Lễ kéo mẹ lại, không để bà ấy qua đó, sau đó lại cười tiếp tục giới thiệu cho Diệp Thủy Thanh: “Đây là anh hai của anh, Cận Văn Bách.”
 
Diệp Thủy Thanh gật đầu với người đàn ông để râu quai nón, đối phương cũng cười tùy ý, bởi vì mặt của Cận Văn Bách đầy râu, Diệp Thủy Thanh cũng chỉ đành phán đoán cảm xúc từ trong đôi mắt của anh ấy rằng người này đang cười. 
 
“Đây là anh ba của anh Cận Văn Nghiệp, chị dâu thứ ba Hoàng Kim Hoa.”
 
Chị dâu thứ ba Diệp Thủy Thanh đã biết rồi, chính là người phụ nữ mập mắt nhỏ cướp kẹo ăn kia, chỉ là anh ba của Cận Văn Lễ này có hơi không bình thường, hình như mắt bên trái có liếc xéo, cho dù là nhìn mình cũng cứ như đang nhìn thứ bên cạnh, bởi vì người này bêu xấu anh cả của Thôi Tất Thành hại chết người ta, cho nên Diệp Thủy Thanh rất xem thường nhân phẩm của anh ta, chỉ gọi một tiếng chị ba rồi xoay người đi.

 
Cận Văn Lễ chỉ dẫn cô đến ngồi một chút, cũng không giữ cô ở lại ăn cơm trưa thì đã đưa cô rời khỏi nhà mình.
 
Đến đầu hẻm, Diệp Thủy Thanh mới thở dài một hơi: “Cửa ải này coi như chịu đựng được rồi, chị ba của anh rất kỳ lạ.”
 
“Chỉ là sợ em mất tự nhiên mới ra ngoài nhanh như vậy, chị ba của anh có hơi thiếu thông minh, phản ứng chậm hơn người khác, cả ngày cũng không làm gì, mỗi ngày thức dậy không rửa mặt không chải tóc đã la cà khắp nơi, thích ham lợi nhỏ nhất.”
 
Diệp Thủy Thanh nghe thì lại hỏi: “Vậy anh ba của anh sao lại lấy một cô vợ như vậy?”
 
Cận Văn Lễ không trả lời, mà kéo tay Diệp Thủy Thanh rồi nói: “Đi, anh dẫn em ra quán ăn sủi cảo nhân thịt bò, đến lúc đó chúng ta từ từ nói,  sau này đợi em vào nhà rồi thì trong lòng cũng hiểu rõ.
 
Diệp Thủy Thanh cười đồng ý, hai người cùng nhau đến quán cơm sạch sẽ ở đầu phố, gọi tám lạng sủi cảo, rồi lại kêu một dĩa thịt miếng hầm và một dĩa bắp bò trộn, đều là món thực dụng đến mức không thể thực dụng hơn nữa, Cận Văn Lễ cũng thật sự vui vẻ, ngoài ra còn gọi thêm hai lạng* rượu trắng.
 
*Hai lạng = 100ml
 
“Anh mau nói đi, đừng chỉ lo uống rượu.” Diệp Thủy Thanh ăn hai miếng thịt hầm tươi non rất hấp dẫn, thì đã vội vã muốn nghe Cận Văn Lễ nói về chuyện trong nhà anh.
 
Cận Văn Lễ nhấp một ngụm rượu trắng, đặt ly rượu xuống rồi mới nói: “Ra quán ăn thịt uống rượu, còn có vợ bên cạnh, tuyệt! Ở nhà bọn anh thì anh xếp thứ tư, anh cả thì không nhắc đến, bởi vì sinh ra đã có tật, lúc ông nội anh còn sống thì đưa đến nông thôn rồi, bây giờ cũng không biết sống hay chết. Phía trước nhà chúng ta còn có một căn nhà xi măng to em thấy rồi chứ, đó là nhà anh hai và chị hai của anh ở, anh hai của anh làm chủ thầu ở công trường, kiếm được không ít tiền. Anh ba của anh em cũng thấy rồi, một con mắt có tật nếu không thì cũng không thể lấy người phụ nữ như chị ba của anh, có điều em đừng xem thường anh ba của anh, biết kiếm tiền lắm đấy, đợi có cơ hội em đến nhà anh ấy xem thử là biết, radio, ti vi cái gì cũng có, nhưng đồ trong nhà của anh hai anh còn ghê hơn cả anh ba nữa! Chỉ là kết hôn với anh rồi, em cũng không cần nghĩ quá nhiều, chị ba của anh gả đến nhà chúng ta trước, lúc này cũng mới hơn một năm, chị hai của anh là gả qua sau chị ba, cũng không đến sớm hơn em bao lâu.”
 
“Ồ, vậy anh ba của anh làm gì, cũng không có đơn vị sao?”
 
“Không có, không chỉ anh ấy, chị hai và chị ba của anh cũng không có đơn vị, trước đây anh ba của anh cùng làm ở quán cơm với bố, sau này nhiều người quen biết thì bắt đầu giới thiệu đầu bếp cho các quán cơm, người giới thiệu đều đến từ địa phương nghèo phía nam, đến chỗ này anh ba của anh chính là thầy của bọn họ, mỗi tháng những người này đều nộp tiền cho anh ba của anh.”
 
Sau khi Diệp Thủy Thanh cũng coi như đã hiểu, khoan hẵng quan tâm tính tình của mấy anh em nhà họ Cận thế nào, nhưng đều biết kiếm tiền, điểm này thì rất khiến người khác khâm phục.
 
“Vậy vừa nãy chị hai của anh hỏi em áo len này ở đâu ra, tại sao anh không cho em nói?”
 
Cận Văn Lễ gắp miếng sủi cảo cho vào miệng Diệp Thủy Thanh, nhìn cô ăn rồi mới cười nói: “Vậy phải nói vẫn là vợ anh thông minh rồi, phản ứng rất nhanh, anh không để em nói là vì người trong nhà đều không biết anh đi đi lại lại làm gì, anh hai của anh thì còn tạm, nhưng chị hai nhiều chuyện, hơn nữa con người anh ba của anh thích lợi dụng, nếu anh ấy biết trong tay anh có tiền thì phải nghĩ hết mọi cách để lấy cho bằng được, vì thế anh thà làm người vô dụng nhất nhà cũng không muốn để lộ của.”
 
“Em thấy là anh xảo trá nhất, bọn họ đều bị anh lừa rồi.” Diệp Thủy Thanh ăn miếng sủi cảo dầu mỡ, vui vẻ nhìn Cận Văn Lễ.
 
“Xảo trá cũng chưa hẳn là chuyện xấu, anh cũng không hại người, anh nói với em nhé, bọn họ không thương vợ bằng anh đâu. Đúng rồi, anh còn có một chị gái, gả đi rất nhiều năm rồi, bây giờ mở tiệm cơm với anh rể của anh, cũng là người có của.”
 

“Coi như em đã nhìn ra nhà các anh đều là người kiếm tiền, không bình thường!”
 
Cận Văn Lễ suy nghĩ người nhà mình thật sự là như vậy, thế là uống rượu cười thích thú.
 
Sau đó Cận Văn Lễ đưa Diệp Thủy Thanh về nhà rồi bản thân cũng về nhà bắt đầu ngủ một giấc.
 
Diệp Thủy Thanh nằm trong phòng mình nghĩ về mỗi một người trong nhà họ Cận, nhìn theo hôm nay có lẽ sau này Cận Văn Lễ không phải là một người phát tài, mà là dòng họ giỏi về kinh doanh, thế người nhà họ Cần cũng có đầu óc kinh doanh quá rồi. 
 
Có điều để chuyện này sang một bên không nói tới, Diệp Thủy Thanh vừa nghĩ đến tương lai sau khi mình gả qua, nếu sống chung cả nhà như vậy cũng đủ đau đầu rồi.
 
Hôm sau, Diệp Thủy Thanh đến đơn vị vừa vào văn phòng thì nghe thấy tiếng ríu rít, không nhìn được cười liền hỏi: “Mới sáng sớm đã vui như vậy rồi à?”
 
“Thủy Thanh cô đến rồi, tôi nói cô biết, chúng ta sắp tăng lương rồi, vì lương của giáo viên nhà trẻ đã rất lâu không dao động, cho nên lần này có thể tăng một nửa đấy!”
 
“Thật sao? Vậy tốt quá rồi!” Diệp Thủy Thanh nghe xong thì cũng rất vui, tinh thần cũng đã khác.
 
Mọi người đang cười nói không ngừng, hiệu trưởng Mã Lệ Khôn đi vào, vẻ mặt khá nghiêm túc: “Mọi người đều đã biết chuyện tăng lương rồi nhỉ? Vậy tôi cũng không nói nhiều, kế toán đang làm bảng lương đấy. Thủy Thanh à, có chuyện nói tôi muốn nói với cô.”
 
Trực giác của Diệp Thủy Thanh báo không phải chuyện tốt, lúc này cũng nhớ đến biểu hiện kỳ lạ của Tiêu Nguyệt Ba: “Hiệu trưởng, chị nói đi.”
 
“Là thế này, trong xưởng đưa lệnh điều động, bởi vì công việc yêu cầu nên cần phải điều cô về phân xưởng, có điều không phải chức vị ban đầu, là phân xưởng in ấn, hôm nay cô có thể thu dọn đồ của mình, ngày mai lại về xưởng báo cáo là được.”
 
Người khác nghe vậy cũng nhìn Diệp Thủy Thanh chăm chăm, cũng cảm thấy cô rất xui xẻo, lúc lương thấp thì điều đến, không dễ gì mới tăng lương một lần mức lớn như vậy kết quả lại bị điều về.
 
Diệp Thủy Thanh thấy hiệu trưởng Mã Lệ Khôn đẩy cửa ra ngoài thì cũng ra theo.
 
“Hiệu trưởng, tôi có thể hỏi chị một vấn đề không?”
 
Mã Lệ Khôn thở dài: “Dù sao tôi cũng sắp nghỉ hưu rồi, nói vài lời thật lòng cũng không có gì, cô không cần hỏi, là một vị lãnh đạo họ Tiêu trong khu tìm lãnh đạo xưởng nói chuyện này”.
 
Diệp Thủy Thanh cười: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn hiệu trưởng.”

 
“Không có gì, cô còn trẻ thì nên rộng lòng chút, ở chức vụ gì cũng đều như nhau, học kỹ thuật tốt trước đã, chỉ cần thực tế chịu làm thì dù người khác muốn soi tật xấu cũng không soi ra được.”
 
“Tôi biết rồi, vậy ngày mai tôi về xưởng, hiệu trưởng đi thong thả.”
 
Diệp Thủy Thanh đưa mắt nhìn viện trưởng đi xa, cô cũng không tức giận, chỉ cảm thấy có Tiêu Nguyệt Ba này ở đây, tương lai còn phải ầm ĩ.
 
Lần nữa lại tạm biệt đồng nghiệp ở nhà trẻ, Diệp Thủy Thanh định ngồi xe buýt về nhà, giờ này đúng lúc trên đường cũng không có ai.
 
Lúc đi đến cổng thì gặp Thôi Tất Thành không có chút bất ngờ.
 
“Thủy Thanh, chuyện điều em về xưởng trước đó anh không biết, em đừng nghĩ nhiều.”
 
Diệp Thủy Thanh khẽ cười: “Thôi Tất Thành, thật ra từ hôm anh muốn kết hôn với Tiêu Nguyệt Ba, cuộc so tài của bốn người chúng ta đã bắt đầu, tôi với anh không ở chung một đơn vị cũng rất tốt, nếu không thì sau này lỡ như có người soi mói cũng là chuyện phiền phức, anh cố gắng đi, tôi cũng cố gắng, xem cuối cùng ai có thể sống tốt, tạm biệt!”
 
Thôi Tất Thành nhìn Diệp Thủy Thanh càng đi càng xa, từ từ siết chặt nắm tay.
 
Sau khi người nhà họ Diệp biết được Diệp Thủy Thanh lại chuyển về xưởng thì cũng không có phản ứng gì mấy, điều đi đâu cũng không sao, chỉ cần việc vẫn còn là được, nhưng Cận Văn Lễ vừa nghe thì bốc hỏa: “Mẹ nó, cả nhà Tiêu Nguyệt Ba đều ức hiếp em, làm sao được chứ, anh tìm bọn họ tính sổ!”
 
“Anh đừng gây chuyện, bọn họ muốn điều thế nào thì điều thế đó, cũng không đuổi em, hơn nữa em rời khỏi nhà trẻ anh còn không mừng à, trước đây chẳng phải anh cứ lo lắng em với Thôi Tất Thành qua lại nhiều sao?”
 
Cận Văn Lễ vừa nghe thì gãi đầu bật cười: “Còn không phải sao, anh chỉ nghĩ anh tức giận, làm sao nghĩ đến lần này em với Thôi Tất Thành cũng tách ra rồi, mặc dù đó là chuyện tốt nhưng cục tức này cũng khó nuốt.”
 
“Được rồi, đừng tức giận nhất thời, em nghe nói phân xưởng in ấn còn phải thay ca, cái này mới đáng lo nè.”
 
“Lo cái gì! Thời gian em đi làm đổi thế nào, anh đi nói với chủ nhiệm của phân xưởng bọn anh, hay là đơn vị của bọn anh cũng thay ca cả ngày, đến lúc đó anh thay ca giống em là được rồi, như vậy anh cũng tiện đưa đón em, đợi lúc nghỉ ngơi hai chúng ta có thể đến cửa cửa nhà sách trước bán mấy quyển sách thử xem.”
 
“Được, cứ làm theo anh nói.” Lúc làm đêm có Cận Văn Lễ đi cùng mình cũng khiến Diệp Thủy Thanh an tâm không ít, vốn dĩ còn có chút tâm trạng buồn bực, thoáng chốc đã tan biến rồi.
 
Chỉ là lúc đến phân xưởng in ấn báo danh, Diệp Thủy Thanh mới phát hiện tiếng ồn của phân xưởng in ấn vô cùng to, mùi mực in càng khiến người ta sặc, đúng là quá sức, nhưng cũng chỉ đành miễn cưỡng học thao tác máy móc trước.
 
Nhưng cho dù công việc tệ hơn trước đây, nhưng may mà đồng nghiệp mới đều rất nhiệt tình, dù biết lịch sử tình cảm của Diệp Thủy Thanh nhưng cũng không ai nhắc nhiều, đều chỉ nghe ngóng ngày cưới của cô nói muốn tham gia hôn lễ, điều này khiến Diệp Thủy Thanh rất cảm động. 
 
Ban đầu Diệp Thủy Thanh thay ca thì không sao cả, cũng khiến Cận Văn Lễ bận rộn theo, mỗi lần Diệp Thủy Thanh làm đêm, nửa đêm anh đều sẽ chạy từ xưởng rượu qua đưa cơm cho Diệp Thủy Thanh, khiến cho cả phân xưởng in ấn dù là cô vợ đã kết hôn hay là cô gái chưa cưới cũng ngưỡng mộ không thôi, cảm thấy Cận Văn Lễ đâu xấu xa như người khác đồn, mắt thấy là thật, người này thương người biết biết bao! Đương nhiên Diệp Thủy Thanh cũng vui vẻ trong lòng, vô cùng đắc ý.
 
Đợi đến lúc hai người nghỉ ngơi, lại mang mấy quyển thơ được chọn đến nhà sách dò đường.
 
“Em vào trong nhà sách, anh ở bên ngoài là được.” Cận Văn Lễ hối thúc Diệp Thủy Thanh ở bên cạnh đi vào.

 
Diệp Thủy Thanh lắc đầu: “Em không đi, em đứng cùng anh, bán trước một quyển thử, nếu không được thì mau quay về, đợi trời ấm rồi lại qua.
 
Cận Văn Lễ khuyên cả buổi cũng không khuyên được Diệp Thủy Thanh, chỉ đành tùy theo cô.
 
“Sách này anh bán sao?” Không bao lâu thì có người qua hỏi hai người.
 
“Bán.” Cận Văn Lễ trả lời rất dứt khoát.
 
“Quyển này bao nhiêu tiền?”
 
“Tám đồng.”
 
Người kia cầm quyển sách trong tay mình lật rồi xem định giá phía sau thì khó chịu: “Định giá có bốn đồng, anh bán tám đồng, còn là sách cũ, tôi thấy anh cố ý chạy đến đây chịu lạnh nhỉ?”
 
Cận Văn Lễ nghe vậy cũng không tức giận, mà bình tĩnh nhã nhặn nói: “Mấy đồng tiền chúng ta khoan hãy nói, anh vào trong mà xem, xem có mấy quyển như trong tay tôi không, cũ mới nói rõ được cảm giác lịch sử, định giá là giá tiền bán lúc sách nhiều, ngày tháng xuất bản này của tôi vừa nhìn là đã biết xấp xỉ bán đơn lẻ, thơ bên trong có rất nhiều bài lúc tái bản đã xóa rồi, tám đồng anh còn chê đắt à? Kiến thức vô giá anh hiểu không? Trong nhà tôi cũng là xuất thân chuyên gia, tổ tiên cũng dạy ra được không ít người tri thức, bây giờ tôi không có bản lĩnh nuôi gia đình sống qua ngày mới ra ngoài bán sách cũ, nhưng chút thanh cao này vẫn có, tôi không bán cho anh còn không được sao? Anh đi mau đi!”
 
Cận Văn Lễ vừa rêu rao thì xung quanh có không ít người vây xem, nghe anh nói rõ ràng mạch lạc thì có người cảm thán theo: “Con cháu thư hương cho dù sa sút cũng có phần cứng cỏi, với khí phách này cũng đáng được tôn trọng, kiến thức vô giá nói rất hay, chúng ta không phải vì mua mua sách, chúng là vì học kiến thức, mở rộng suy nghĩ, trả giá như vậy mới là mất mặt đấy!”
 
Người khác nghe vậy cũng gật đầu theo nói phải, nói đến mức người kia mặt đỏ tía tai: “Tôi mua được chưa, vừa nãy là tôi chưa đọc rõ nội dung bên trong, nếu không thì tôi mới không trả giả!”
 
Sau khi người kia mua xong, bên cạnh cũng có người mua theo, Cận Văn Lễ bán theo giá tiền không bằng nhau, thoáng chốc mấy quyển sách đã bán hết, biến thành chín tệ sáu đồng trong tay.
 
“Cầm lấy đi vợ.”
 
Diệp Thủy Thanh ngơ ngác nhận lấy tiền, không dám tin sách này không những không giảm giá, ngược lại còn bán tăng giá: “Một người ngốc, còn có người chiều lòng ngốc theo à?” Người Diệp Thủy Thanh chỉ là cái người bênh vực vừa nãy.
 
“Người ta không ngốc đâu, trước đó vài ngày anh liên lạc xong rồi, đã tốn hai đồng đấy, rồi lại tốn nửa ngày để dạy anh ta nói chuyện.”
 
“Hả? Người đó là anh tìm đến lừa gạt à! Đây chẳng phải là lừa người ta sao!”
 
Cận Văn Lễ ôm lấy Diệp Thủy Thanh bật cười: “Em mới ngốc đấy vợ à, mua bán nào có thành thật quá, anh làm như vậy cũng là vì mở ra đường đi, sau này dễ làm ăn hơn, với cả trong nhà sách quả thật cũng không có sách đó nên không tính là lừa anh ta. Nếu trong thành phố có sách thì anh đã bán rẻ lâu rồi!”
 
“Anh đó!” Diệp Thủy Thanh gõ đầu Cận Văn Lễ, lắc đầu bất lực.
 
Chỉ là cảm thấy bất lực nhưng cô cũng mở mang kiến thức, thông qua chuyện này so sánh lại, mình đúng là một cái chày gỗ, đầu óc cũng không linh hoạt chút nào, xem ra thứ phải học còn nhiều lắm!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận