Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn


Dung Tự cắt rau xong, ngẩng đầu đụng phải ánh nhìn của Trình Cẩm Chi.

Cô gọt củ cà rốt, đưa cho Trình Cẩm Chi như thú cưng: "Đói bụng không?"
Trình Cẩm Chi quỳ trên ghế, chống cằm nhìn Dung Tự làm đồ ăn.

Nàng cắn củ cà rốt Dung Tự đưa một cái: "Chạy đường dài như vậy, có muốn ngủ trước không?"
"Em nấu đơn giản, nghe DC nói cả ngày chị không ăn."
Dung Tự nói nấu đơn giản, vẫn nấu nhiều, vốn Trình Cẩm Chi ngồi trên ghế ăn, nhưng ghét ghế quá cứng, bèn ngồi vào lòng Dung Tự.

Dung Tự ăn một ít trên máy bay, không có hứng ăn nữa, ăn mấy hạt cơm đã buông đũa.

Ôm Trình Cẩm Chi, gắp thức ăn múc canh cho Trình Cẩm Chi.

Ngồi trong lòng Dung Tự, Trình Cẩm Chi cũng không đàng hoàng, ăn không bao lâu thì bóp má Dung Tự.

Bóp má Dung Tự xong, lại bắt đầu xoa xoa mặt Dung Tự.

Mặt Dung Tự bị nàng nặn thành hình kì dị.

"Chị ăn ngoan ngoãn đi." Ngay cả giọng nói cũng hơi lầm bầm.

Trình Cẩm Chi vui, hai tay ép đôi má Dung Tự, kề tới cắn môi Dung Tự một cái: "Chị ăn no, mình đi ngủ đi."
"Em dọn dẹp bàn một chút."
"Ừ, chị dọn với em." Cơm nước một bàn, cũng không ăn mấy.

Trình Cẩm Chi suy nghĩ, lấy một ít màng bọc thực phẩm trong tủ lạnh: "Đừng lãng phí, tối còn có thể làm đồ ăn khuya."
"Tối nấu tiếp đi, sợ chị tiêu chảy."
"Không đâu." Trình Cẩm Chi cũng dọn.

Dung Tự nấu nhiều như vậy, đổ hết nàng hơi tiếc, bình thường muốn ăn cũng không được ăn.

Bọc bảo quản một ít, Trình Cẩm Chi cũng đi theo Dung Tự rửa chén.

Trông vẫn ra dáng lắm.


Dung Tự nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm Chi, một ít sợi tóc của Trình Cẩm Chi rũ xuống, hơi che khuất gò má của nàng.

Ngoại hình của Trình Cẩm Chi quyến rũ, giờ lại thêm một chút khí chất nhã nhặn lịch sự.

Dung Tự rửa sạch tay, mới ôm Trình Cẩm Chi từ phía sau, theo cánh tay của Trình Cẩm Chi, vớt chén trong nước, còn có bàn tay trong nước: "Em rửa như vậy, phải rửa đến khi nào mới xong."
Sau khi làm rõ nỗi lòng, có một lợi thế là khi cô muốn ôm Trình Cẩm Chi thì có thể ôm nàng.

Khi muốn biểu đạt sự vui vẻ, có thể thỏa thích vui vẻ.

Tay Trình Cẩm Chi bị Dung Tự vớt lên, sau khi vớt thì nàng đan xen mười ngón tay với Dung Tự: "Dung Tự, em còn phải tranh thủ lên máy bay à?"
"Ừ."
Ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, luôn là tình trạng bình thường của những cặp đôi trong ngành giải trí.

Những người hâm mộ luôn suy đoán nguyên nhân chia tay của các ngôi sao, thật ra rất nhiều người ở đất khách thời gian dài, tình cảm tan vỡ.

Rất nhiều gia đình ngôi sao có cuộc sống mỹ mãn, đều có một bên giảm thiểu độ phủ sóng để đổi lấy, tay trong tay cùng tiến về phía trước đương nhiên là hay nhất, nhưng nhiều khi, rất nhiều người đều không đạt được sự đồng thuận này.

Hiện giờ hai người đều trong thời kì phát triển, một lần xa nhau là gần nửa tháng nơi đất khách.

Má Dung Tự nhẹ nhàng cọ đầu Trình Cẩm Chi: "Em đưa sách dạy nấu ăn cho chị, chị phải xem đàng hoàng.

Vừa nãy em nấu, chị cũng thấy, có chỗ nào không hiểu không?"
"Chỉ lo nhìn em, không có xem cách nấu cẩn thận."
"Đợi tí nữa em nấu lại lần nữa."
"Đừng, chị còn muốn ngủ với em thêm một lát." Cuối cùng Trình Cẩm Chi cũng hiểu, Dung Tự không biết dỗ dành, tại sao luôn dụ nàng ngoan được.

Dung Tự nói ít, làm được nhiều.

Dung Tự luôn đặt mọi việc vào thực tế, không giống người khác chỉ chịu khó ở lời nói.

Sau khi tắm, hai người lên giường.

Dung Tự ngồi ở đầu giường đọc sách giáo khoa, Trình Cẩm Chi cầm tay Dung Tự, dựa vào lòng cô: "Bận một cái, phải bận đến tết."
"Ừ." Dung Tự đóng sách lại, ôm Trình Cẩm Chi, trò chuyện với Trình Cẩm Chi: "Tết phải ở với gia đình sao?"
"Đúng vậy, chị phải lên núi với cha mẹ thăm bà nội." Nói, Trình Cẩm Chi cũng ngẩng đầu.


Nàng nhìn Dung Tự, ánh đèn đầu giường là màu vàng ấm áp, đôi má của Dung Tự trông có vẻ mềm mại: "Nếu em không có việc, chị dẫn em đi gặp bà nội?"
"Bà nội vẫn rất thích em." Lần trước hai người diễn kịch nói "Nữ Phò mã", bà nội nàng cũng xem, còn khen Dung Tự.

Dung Tự suy nghĩ một chút: "Có nhanh quá không?"
"Nhanh đâu, tụi mình cũng quen biết lâu như vậy." Cằm Trình Cẩm Chi tựa trong lòng Dung Tự, nháy mắt một cái: "Hay là, em muốn lấy danh nghĩa cháu dâu, gặp nội chị?"
Dung Tự hơi nhìn xuống: "Mẹ chị hình như không thích em lắm."
Lần trước mẹ Trình Cẩm Chi đột nhiên đến thăm, vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho Dung Tự.

"Không sao, chị sẽ tìm thời gian nói với mẹ chị." Trình Cẩm Chi nói: "Mẹ chị còn khen em thông minh, em đừng lo."
Nói một hồi, Trình Cẩm Chi hơi mệt, ngoẹo đầu ngủ thiếp đi trong lòng Dung Tự.

Dung Tự ôm nàng, cô sửa chăn cho Trình Cẩm Chi.

Ngủ nhanh như vậy, chắc cũng mệt lắm rồi, Dung Tự cẩn cẩn thận thận hôn trán Trình Cẩm Chi một cái: "Ngủ ngon."
Sáng sớm, Dung Tự khẽ nhúc nhích, Trình Cẩm Chi lập tức tỉnh dậy.

Dung Tự cẩn thận, nhưng Trình Cẩm Chi nghĩ sáng sớm Dung Tự phải đi nên đến giờ thì bản thân tự dậy: "Tự..."
Mới dậy, giọng nói của Trình Cẩm Chi còn mang theo giọng mũi.

Như làm nũng.

"Em làm đồ ăn sáng cho chị rồi đi."
"Chị không muốn đồ ăn sáng."
"Sao?"
Trình Cẩm Chi hơi ngây ngủ, bắt đầu "lăn lộn khóc lóc um sùm" trên người Dung Tự: "Chị không muốn ăn sáng."
Dung Tự an ủi Trình Cẩm Chi, cô nhẹ nhàng xoa đầu Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi há miệng cắn cổ Dung Tự: "Chị muốn ăn em."
Nói, Trình Cẩm Chi còn liếm một cái lên cổ Dung Tự.

Nàng chìa cái lưỡi phấn hồng mềm mại, lướt quét một chút rồi ngậm vào, bắt đầu mút.

"Cẩm Chi..." Dung Tự đưa tay, hai tay chống dưới cánh tay của Trình Cẩm Chi, nâng Trình Cẩm Chi lên.

Cô hôn lên môi Trình Cẩm Chi, so với hôm qua chuồn chuồn lướt nước, hôm nay có vẻ kịch liệt hơn.


Trình Cẩm Chi đè trên người Dung Tự, có phần ý loạn tình mê hôn môi Dung Tự.

"Tự..." Trình Cẩm Chi hơi động tình, nàng đè trên người Dung Tự, cẳng chân bắt đầu vuốt ve cơ thể Dung Tự.

Đôi má Dung Tự cũng có phần ửng đỏ, cô đặt Trình Cẩm Chi dưới thân, từ từ cởi quần Trình Cẩm Chi ra.

Dường như tay cô còn hơi chần chờ, chỉ vuốt ve đùi trong của Trình Cẩm Chi.

Trình Cẩm Chi ôm chặt cổ cô, lung tung hôn lên tai cô.

Đầu ngón tay Dung Tự nhẹ nhàng để lên quần lót Trình Cẩm Chi, hình như hơi ướt.

Trình Cẩm Chi kẹp chặt tay Dung Tự.

Chỉ an ủi giản đơn, Trình Cẩm Chi đã ướt không chịu được.

Nàng kẹp chân Dung Tự, mới cọ vài cái đã phát ra tiếng rên khó nhịn.

Dung Tự cũng hơi thở gấp, cô cúi đầu cắn tai Trình Cẩm Chi.

Cô thích Trình Cẩm Chi thế này biết bao.

Tiểu yêu tinh thuộc về cô.

"Cọ lẫn nhau" một trận, Dung Tự bế Trình Cẩm Chi đi tắm.

Trong bồn tắm, Trình Cẩm Chi ngồi trên người Dung Tự, vừa hôn vừa như cắn, cắn đến mức cổ Dung Tự đỏ bừng một mảng, còn có chút dấu máu li ti.

Khi Dung Tự gọi điện thoại, Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng vén mái tóc dài sau gáy của Dung Tự, kẹp eo Dung Tự, bắt đầu liếm gáy Dung Tự.

Tốc độ nói của Dung Tự nhanh hơn rất nhiều: "Ừ, tôi phải trễ một lúc mọi người họp trước."
"Không được giở trò xấu." Sau khi cúp điện thoại, Dung Tự bắt đầu hôn Trình Cẩm Chi ngay.

Trình Cẩm Chi vẫn chưa mặc quần áo, Dung Tự mặc áo.

Trình Cẩm Chi vuốt chất liệu vải của Dung Tự, hình như muốn cởi áo của Dung Tự: "Áo của em mua ở đâu, chất liệu thô quá, nó cào chị."
"Mua ở sân bay." Dung Tự thở hổn hển vài hơi, ngậm môi Trình Cẩm Chi mở miệng nói.

"Mấy ngày nữa chị đi mua sắm, mua quần áo cho em." Trình Cẩm Chi cởi áo Dung Tự xuống, ngồi nửa người dậy bắt đầu hôn vai Dung Tự.

"Mua với ai?"

"Với Thẩm Thu Như...!ưm...!cắn mạnh đau..." Ánh mắt quyến rũ, Trình Cẩm Chi liếm Dung Tự: "Tự Nhi, có phải em ghen không?"
"Đúng vậy." Dung Tự nói: "Em xem tin đồn."
"Ha ha Thu Cẩm à? Cách thu hút khán giả của chương trình mà...!Ôi? Em thực sự xem tin đồn?"
"Ừ..."
Trình Cẩm Chi nâng mặt Dung Tự, in lên môi Dung Tự: "Em còn có bao nhiêu mặt, mà chị không biết?"
"May mắn, mình còn rất nhiều thời gian, để từ từ "hiểu"."
"Nhẹ thôi...!Cẩm Chi..."
Lúc Dung Tự sắp đi, Trình Cẩm Chi khoác một cái khăn quàng lên cổ Dung Tự, hơi che phủ vết cắn trên cổ Dung Tự: "Em đi ra ngoài như vậy là sẽ thành tin lớn."
Mặt Dung Tự hồng lên, lại hôn má Trình Cẩm Chi một cái: "Em đi, mấy ngày nay hơi lạnh, chị phải mặc nhiều chút."
"Em cũng vậy." Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự, đụng môi Dung Tự một cái, bắt đầu tiếp tục hôn Dung Tự.

Triền triền miên miên, hai người lại hôn một lúc lâu.

Đến khi Dung Tự đi rồi, Trình Cẩm Chi ngồi trên sô pha một lúc, vốn đang rất hưng phấn, lòng lại thấy hơi cô đơn.

Cô đơn, lại rất tràn đầy, lòng của nàng tràn đầy như thể thêm một người.

Trình Cẩm Chi cầm điện thoại lên, Dung Tự mới đi nửa tiếng, nàng đã nhớ Dung Tự.

Từ trọng sinh đến nay, lần đầu tiên Trình Cẩm Chi cảm thấy kì diệu.

Thật kì diệu, người càng lúc càng xa của đời trước, không ngờ đời này lại trở thành người yêu.

Trình Cẩm Chi thật không ngờ Dung Tự sẽ thích nàng, theo lý thuyết, Dung Tự nên thích người bằng đẳng cấp với mình chứ.

Mà nàng, chỉ là cái gối thêu hoa.

Ôi, Trình Cẩm Chi chống cằm, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng vì mình không có nội hàm.

Giờ nàng đi học những gì Dung Tự thích còn kịp không?
Nếu nói Dung Tự thích những gì, thì không ngoài những điều ưa thích của cán bộ kì cựu, đọc sách, vẽ, khá yên tĩnh.

Vì thế, Trình Cẩm Chi còn đặc biệt thỉnh giáo Hạ Dữu.

Hạ Dữu này, trên người mang theo chút khí chất văn nghệ, cũng thích chui trong giới văn nghệ.

"Giờ này cậu không ngâm trong quán bar thì thôi, lại còn muốn hoàn lương?" Hạ Dữu gửi một biểu cảm [sắp có tin lớn].

***
Ngao Tạng: Gào gào gào ~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui