Bây giờ chính là lúc sự tự tin của Trình Cẩm Chi bạo phát, nàng chống mặt, ngón tay móc một cái, móc lấy cổ áo của Dung Tự.
Nàng móc Dung Tự lại gần hơn.
Ngón trỏ nhẹ nhàng nâng lên, bụng ngón tay vuốt ve cằm Dung Tự: "Dung Tự, em có biến thái không?"
"Cái gì?" Dung Tự ôm lưng Trình Cẩm Chi, nghiêng đầu qua máy tính xách tay.
Thấy thư mục hiển thị trên màn hình, lúc này tai Dung Tự mới đỏ lên.
"Bắt đầu từ khi nào?" Trình Cẩm Chi nhướng mắt lên, tiện thể ngồi lên đùi Dung Tự.
"Tiện tay."
"Tiện tay?" Trình Cẩm Chi nói: "Trong đó có một số ảnh, chị cũng chưa bao giờ thấy."
Trình Cẩm Chi cũng không biết mình có nhiều tin đồn, nhiều bài phỏng vấn độc quyền như vậy.
Không ngờ nàng đã làm rất nhiều điều trong những năm qua.
"Khoảng hai năm qua." Đối diện với Trình Cẩm Chi, Dung Tự xấu hổ khi phải nói ra thời gian chính xác.
Cô đã bắt đầu chú ý đến Trình Cẩm Chi từ rất lâu, rất lâu.
Có lẽ từ khi họ còn chưa quen nhau, khi Trình Cẩm Chi có nhiều thay đổi về tính cách.
Hoặc là, sớm hơn.
Từ khi nàng đi về phía cô ở phim trường.
Bây giờ suy nghĩ về thời gian là điều vô nghĩa.
Có một ngày đẹp trời, nhìn lại sau nhiều năm, luôn thấy càng nhớ thì càng thú vị, tất nhiên cũng sẽ mang đến nhiều sắc thái cảm xúc.
"Chị, chị đang xem gì vậy?" Ngày xưa Dung Trạm hỏi cô.
Cô mới phát hiện mình đánh hai khoảng cách trong một thư mục, khi đó cô và Trình Cẩm Chi chia tay.
Cô chú ý đến tin tức của Trình Cẩm Chi, và cô đã thu thập một cách vô ý thức.
Dung Tự giỏi phân loại mọi thứ, cô sắp xếp các dữ liệu tư liệu thu thập được vào một thư mục.
Tên thư mục tên là gì? Cô không muốn người khác nhìn thấy.
Trừ những cái tên tương đối công thức hóa, cô không thể nghĩ ra bất kì cái tên nào.
Thậm chí gõ hai khoảng cách, mới lấy một chữ C.
"Hai năm qua? Vậy tại sao còn có ảnh phim trường của "Nhân Thuật"?" Trình Cẩm Chi nhéo cái sóng mũi cao của Dung Tự: "Thừa nhận đi, mê đắm chị cũng không phải chuyện gì mất mặt."
Giọng của Trình Cẩm Chi còn có hơi tự mãn.
"Em mê đắm chị." Dung Tự cũng nói theo Trình Cẩm Chi.
"Ngoan." Trình Cẩm Chi cọ cọ gò má của Dung Tự.
Bây giờ thời tiết hơi lạnh, trên vai Trình Cẩm Chi còn được phủ một cái chăn mỏng.
Đôi môi nhẹ nhàng tiếp xúc, Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng ngậm vào môi dưới của Dung Tự.
Dung Tự đưa người về phía trước, ép Trình Cẩm Chi đang ngồi trên đùi mình lên sô pha.
Gió bên ngoài hơi lớn, thổi vào cửa còn có một số tiếng vang.
Cả hai lẳng lặng đón lấy nụ hôn, hơi thở quấn quít, tay của Trình Cẩm Chi cũng khoác lên gáy Dung Tự.
Mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh nụ hôn của họ.
Dung Tự khẽ ngẩng đầu, vuốt ve đôi môi của Trình Cẩm Chi.
Đôi mắt của Trình Cẩm Chi còn có chút ánh nước, nàng và Dung Tự nhìn nhau, nhẹ nhàng nhếch môi lên.
"Chị không thay đổi, vẫn đẹp như mười năm trước." Dung Tự nói.
"Tất nhiên, chị được dưỡng tốt." Trình Cẩm Chi nói, chạm vào nơi giữa hai đôi mày của Dung Tự: "Em cũng phải chú ý dưỡng, đừng ỷ da mình tốt."
Hai người dán vào nhau, đôi má cọ lẫn nhau như hai con thú con vừa mới ra đời.
Sống đến khi lớn tuổi, bây giờ mới biết ở bên cạnh nhau quý giá đến mức nào.
"Mấy tháng nay toàn bận công việc, còn chưa bàn bạc với em về chuyện nội nói." Lúc trước bà nội gọi họ lên núi, nói với họ về việc sinh con.
Lúc trước bà nội bảo nàng đông lạnh trứng, bây giờ lại giới thiệu cho nàng và Dung Tự bệnh viện nước ngoài gì đó.
Gác lại gác đến bây giờ.
"Cuối năm, chị chuẩn bị nói với nội." Trình Cẩm Chi nói: "Mình bận quá, chắc phải tới năm sau, nói không chừng là ba năm sau.
Cảm thấy khi đó mình cũng không sinh được nữa, cứ thuê một người mang thai hộ?"
Trình Cẩm Chi khá ổn với chuyện con cái, nhưng vẫn tương đối nhức đầu về vấn đề chăm sóc con.
Dù sao đến lúc đó giao cho Dung Tự là được rồi, Dung Tự là vạn năng.
"Thật ra cũng không vướng bận." Một lúc lâu Dung Tự mới lên tiếng.
Có vẻ như rất hạ quyết tâm: "Em có thể vừa làm việc vừa mang thai.
Vừa lúc."
Dung Tự chưa bao giờ nghĩ đến việc mang thai, vì vậy đã rất hạ quyết tâm.
Dung Tự không có cảm giác với con cái, nhưng có cảm giác với con của Trình Cẩm Chi.
Điểm mấu chốt là ở Trình Cẩm Chi.
"Em được không?" Trình Cẩm Chi biểu lộ đôi mắt nghi ngờ: "Cơ thể ho ra máu của em, chị sợ."
"Không phải em đã hết bệnh rồi sao?"
"Lúc trước chị không phát hiện, em mê sinh con à?"
Dung Tự cười cười, vuốt tai Trình Cẩm Chi: "Em mong con giống chị."
"Đừng nói dễ nghe." Trình Cẩm Chi nằm dưới thân Dung Tự, giơ tay lên bóp môi đôi phương: "Sinh con cũng không phải phẫu thuật, phẫu thuật lấy gì đó ra khỏi cơ thể chỉ một ngày, nhiều lắm là hai ngày.
Con vào bụng em, chị phải hoảng hốt lo sợ mấy tháng, không có lợi."
"Hơn nữa, mang thai hộ thì sao vậy? Không phải con từ bụng em sinh ra, em sẽ không coi nó là con của mình sao?" Phương án bà nội nói là chọn đại trứng của một trong hai người, thụ tinh trong ống nghiệm, sau đó để người kia mang thai.
Dựa trên quan hệ huyết thống, người sinh con không có lợi ích gì cả, gen của đứa bé không phải của người sinh.
Nhưng bà nội không nghĩ vậy, bà nội nghĩ người mang thai sẽ có tình cảm máu mủ với con.
Đó là lý do mà bà nội cực lực ủng hộ hai người họ sinh.
"Được rồi."
"Giọng thỏa hiệp của em là có ý gì? Chị cũng chỉ là lo cho sức khỏe của em." Trình Cẩm Chi nhéo tay Dung Tự một cái.
"Em biết." Dung Tự cọ cọ Trình Cẩm Chi.
"Nếu chị biết em như thế này, chị sẽ không hòa thuận với em.
Không có cách nào, dằn vặt với em lâu như vậy.
Bây giờ chị chỉ muốn em hoàn toàn khỏe mạnh, ở bên chị lâu hơn." Trình Cẩm Chi nói: "Cảm giác em bỏ lại chị lúc trước, dù là bằng cách nào, chị cũng không bao giờ muốn trải nghiệm nữa."
"Sức khỏe của em không nghiêm trọng như vậy."
Trình Cẩm Chi chôn trong cổ Dung Tự: "Có đôi lúc chị tự hỏi, có phải chị đã sửa lại số mệnh của em không."
"Không có sự cho phép của em, đã xông vào quỹ đạo cuộc đời của em." Trình Cẩm Chi nói.
Tuy Trình Cẩm Chi nói có phần không thể giải thích được, nhưng Dung Tự vẫn nhếch môi lên: "Đang nói gì vậy."
"Lúc trước, em cũng thế.
Sau khi cha mẹ mất, em chỉ còn lại nửa mạng sống.
Chị là sinh mệnh của em, làm gì mà sửa hay không sửa." Dung Tự ôm chặt gáy Trình Cẩm Chi.
Ngày xưa tách biệt quá khốc liệt, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ mất đi.
"Buồn nôn." Trình Cẩm Chi chôn trong cổ Dung Tự, mặc Dung Tự ôm chặt nàng.
Cuối năm, Trình gia đã sẵn sàng với ý định quạnh quẽ.
Không ngờ tết năm nay cũng không tệ như vậy.
Bà nội đã mời dàn nhạc từ trước.
Người một nhà ngồi chung với nhau, tuy rằng nợ nần chồng chất, nhưng nghèo mà vẫn vui.
Đây là lần vui chơi hiếm hoi trong mấy tháng nay của Trình Cẩm Chi, uống không ít.
Uống mặt đỏ bừng.
Bà nội vui vẻ, tiểu bối cũng không tiện làm cụt hứng.
Không chỉ Trình Cẩm Chi uống nhiều, Dung Tự cũng uống nhiều.
Lúc Trình Cẩm Chi ngã xuống giường, Dung Tự mở đèn, vừa tách thuốc giải rượu vừa xem văn kiện.
Có vẻ Dung Tự đã trả hết nợ nần trong nhà, thừa dịp chuyện của tập đoàn Trình gia năm ngoái, rút khỏi công ty của mình.
"Chị, chị không quan tâm đến công ty sao?" Chị hắn cứ bỏ công ty như vậy, đến công ty Trình gia.
Gần nửa cuộc đời của chị hắn, giống như một cuộc thi tiếp sức, xử lý xong chuyện lộn xộn trong nhà, vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi, kết quả lại đi xử lý chuyện lộn xộn của Trình gia.
Nếu nói xử lý nhà mình ngược lại thì cũng là vực dậy gia đình.
Nhưng xử lý cho Trình gia thì tính là gì, Trình gia vực dậy, chị hắn cũng không vớt được một chút lợi ích nào cả.
Theo hắn biết, cha mẹ Trình gia cũng không sắp xếp bất kỳ vị trí nào tốt cho chị hắn.
Đừng nói chi là tiền lương.
Dung Trạm khuyên Dung Tự vài câu, một lời khuyên như vậy, Dung Tự cũng dừng lại một chút: "Em nói đúng, khi cần thiết, công ty của mình phải chuẩn bị tốt để tiếp viện cho Trình gia."
Nói đúng? Cái gì đúng? Suy nghĩ trong đầu hắn và chị hắn có giống nhau một chút xíu nào không? Tại sao hắn lại bắn ra cái từ "suy nghĩ trong đầu" này, nhất định là Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi không chỉ đánh vào nhà hắn bắt cóc chị của hắn, mà còn đồng hóa hắn.
Thực sự là rất khủng khiếp.
Dung Trạm không nên đề cập với chị hắn, đề cập, quả nhiên vốn lưu động của công ty đều bị chị hắn lấy đi để thực hiện dự án của công ty Trình gia.
Không chỉ vậy, chị hắn còn chia sẻ vài dự án trong công ty.
Đây có phải là chị hắn muốn dọn sạch sẽ công ty của mình? Hắn thực sự không thấy được giá trị và giá trị tiềm tàng của Trình Cẩm Chi, liệu Trình Cẩm Chi có xứng đáng với "sính lễ" hào phóng như vậy không?
Dung Tự nhấp một miếng nước, nuốt viên thuốc giải rượu.
Cô hiện đang làm một dự án trong tập đoàn Trình gia.
Lật năm sáu trang, phía sau có một ít mùi rượu.
Người phía sau này, uống rất nhiều, nấc hai cái, nằm úp lên lưng cô: "Tự Nhi, em ngủ chưa?"
"Chị đi ngủ đi, một lúc nữa em sẽ đến." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, ôm Trình Cẩm Chi vào lòng mình.
Cô vỗ về tấm lưng của Trình Cẩm Chi, dường như đang giúp Trình Cẩm Chi hết nấc: "Muốn uống thêm một chút canh giải rượu không?"
"Không.
No." Trình Cẩm Chi ôm gáy Dung Tự, ngủ trong lòng Dung Tự.
Dung Tự vuốt lưng nàng, làm dịu cơn buồn ngủ khó chịu của nàng.
Đến khi hơi thở của Trình Cẩm Chi đều hơn, Dung Tự mới từ từ lật qua mấy trang.
Ban nãy uống rất nhiều, bộ não có phần không theo kịp.
Phải tập trung tinh thần và thể lực.
Nửa đêm, khi bên ngoài bắn pháo hoa, Trình Cẩm Chi tỉnh.
Tỉnh rượu: "Tự Nhi?"
"Sao?"
"Em còn chưa ngủ à."
"Ừ." Lúc này Dung Tự mới vừa nằm xuống, cô xoa đầu Trình Cẩm Chi: "Sao vậy?"
"Ở ngoài đang bắn pháo hoa."
"Chị muốn xem không?"
"Cảm thấy pháo hoa rất gần, không biết ai bắn." Trình Cẩm Chi nói: "Hừng đông chưa?"
"Qua lâu rồi."
Quả thật pháo hoa rất gần, hơi rực rỡ.
Ánh sáng pháo hoa nở rộ trên má Trình Cẩm Chi: "Lại là một năm mới, năm mới vui vẻ."
Uống rượu lại xử lý công việc, dường như Dung Tự hơi mệt mỏi.
Cô ôm Trình Cẩm Chi trong vòng tay, giọng nói hơi buồn ngủ: "Năm mới vui vẻ."
Chẳng bao lâu Dung Tự đã ngủ, Trình Cẩm Chi dán lên đôi má của Dung Tự.
Ban nãy dậy, nàng nhìn lướt qua bàn làm việc, rất nhiều văn kiện chất đống trên bàn.
Nàng biết là người này xử lý.
Tính tình của đối phương là thế này, nói ít làm nhiều.
Mấy tháng qua, nếu không có người này ở bên giúp đỡ, nàng cũng không biết bản thân sẽ hỗn loạn như thế nào nữa.
Trình Cẩm Chi cọ đôi má của Dung Tự.
Ngửi mùi rượu mờ nhạt trên người đối phương, chào đón một năm mới, Trình Cẩm Chi cảm thấy an ổn hơn.
Tự Nhi, năm mới vui vẻ.
"Chúc mừng năm mới, thấy pháo hoa không?" Theo pháo hoa nở rộ, Ôn Khởi Vân ngẩng đầu lên từ văn kiện.
Màn hình điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn của Tôn Tố.
Tôn Tố ở trên núi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...