Editor: Dương Ánh
Beta: Tiệm muối ba giới
"Suy cho cùng thì vẫn là con gái của Vân Dao, tất nhiên con gái giống mẹ.
Hơn nữa cô ta còn có một người ông ngoại nổi tiếng trong giới văn học, có chỗ nào kém, dù lúc trước có lưu lạc ở bên ngoài, không đứng đắn, thì Mặc lão gia cũng có thể uốn nắn lại giúp cô ấy.
Tôi thấy rằng những tin đồn trong vòng rõ ràng là có người cố ý phát tán, mục đích chính là vu khống Ôn đại tiểu thư."
"Đúng vậy, đúng vậy, cô hãy nghe những gì cô ấy vừa, tôi nghe nói xong là không nhịn được nước mắt chảy ròng, một đứa trẻ đáng thương, bị bố mẹ nuôi ngược đãi nhiều năm như vậy, tôi nghe xong lòng cũng mềm đi."
"Tôi cũng thế, cũng không biết kẻ nào đáng bị bầm thây vạn mảnh, lại vu khống một cô gái đáng thương như thế này."
"Lúc trước tôi thấy hai mẹ con kia ở một bên đắc ý cười đến vui sướng khi người ta gặp họa, tám chín phần chính là bọn họ.." Một quý phu nhân ánh mắt không rõ ràng nhìn về phía Ninh Thư Thiến cùng Ôn Du Nhã.
Mọi người nhỏ giọng bàn tán sôi nổi, sắc mặt Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã trắng bệch.
Ninh Thư Thiến còn có thể chấp nhận được, thời điểm bà ta gả cho Ôn Hạo Văn đã trải qua nhiều lời đồn đã vớ vẩn hơn thế này, còn Ôn Du Nhã mới chỉ có mười lăm tuổi, làm sao chịu nổi sự nhục nhã như vậy.
Cô ta che lỗ tai lại, trong đầu toàn là những chuyện đã xảy ra tại bữa tiệc sinh nhật của Chu Thiên Du ngày đó, sắc mặt luống cuống, điên cuồng, đột nhiên một vọt tới trước mặt một vị phu nhân, giật lấy tóc bà ta, đánh: "Cái đồ khốn kiếp nhà bà, bà dám mắng tôi, tôi phải đánh vỡ miệng bà."
Ôn Du Nhã giống như một người đàn bà đanh đá, nói lời thô tục, cùng bố mẹ nuôi của Ôn Hinh Nhã..
đúng là nên tập hợp lại cùng một chỗ với bố mẹ nuôi của Ôn Hinh Nhã.
Mấy vị phu nhân trong nháy mắt trở nên kinh ngạc, vội vàng tiến lên lôi kéo.
Ninh Thư Thiến giống như bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn không ngờ rằng con gái lại làm ra những hành động giống như một người đàn bà đanh đá, chanh chua như thế, nghĩ đến bố mẹ nuôi của Ôn Hinh Nhà lúc trước, cả người run run tiến lên ngăn cản Ôn Du Nhã, hung hăng tát cô một bạt tai: "Mẹ thấy là bình thường mẹ dung túng con quá rồi, để con thành người điêu ngoa buông thả như vậy, con là thiên kim tiểu thư, không phải là người đàn bà chanh chua, chửi đổng!"
Ánh mắt Ôn Du Nhã dần dần trấn tĩnh, ý thức được mình đang làm cái gì, não bộ nổ mạnh ra "phốc phốc phốc"
Quý phu nhân bị đánh kia, trên mặt còn vài vết cào, rất thảm hại: "Thiên kim cái gì, cùng lắm chỉ là một đứa con riêng, tưởng rằng được Ôn gia nuôi dưỡng thì có thể làm xằng làm bậy, kiêu ngạo đánh người, vô học, quả nhiên là mẹ nào con nấy, không khác gì một người đàn bà chanh chua!"
Cảm xúc giận dữ của Ôn Du Nhã vẫn chưa lắng lại hết, lúc này nghe bà ta nói chanh chua như vậy, máu nóng nổi lên, bất chấp định lao qua..
"Cô muốn làm gì?" Vị phu nhân kia vội vàng lùi từng bước về phía sau.
Ninh Thư Thiến vội vàng kéo lấy cô, đối với lời khó nghe của vị phu nhân, càng tức đến nghiến răng nghiến lợi!
Ở trên đài cao, Ôn Hinh Nhã chứng kiến toàn bộ, lúc này môi tươi cười tuyệt mỹ, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên rực rỡ không thôi.
Đột nhiên Ôn Du nhã đúng lúc này ngẩng đầu nhìn về phía đài cao, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ôn Hinh Nhã, muốn dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương tra tấn ý chí của cô, làm cho cô một chút một chút tan vỡ.
Mà cô lại khinh bỉ nhìn về phía cô ta, giống như đang nhìn một con kiến, cả vú lấp miệng em, không một câu nói, chỉ một ánh mắt đã nhốt cô ta lại vào vực sâu vô tận.
Ở trên đài cao lúc này Ôn Hinh Nhã xinh đẹp quý phái, tự tin mà mạnh mẽ, còn cô ta lại giống như một con chuột cả người hôi hám, bẩn thỉu, bừa bộn, nhếch nhác, kinh khủng, cô cùng cô ta đã có so sánh rõ ràng.
Đột nhiên cô ta sinh ra một cảm giác dơ bẩn xấu hổ!
Theo bản năng nhìn về ngọn đèn u ám, muốn đem chính mình giấu ở trong góc u ám, giấu đến nơi mà không ai nhìn thấy cô ta!
Ngay lúc này đèn trên đài cao đột nhiên bị dập tắt, bóng dáng Ôn Hinh Nhã biến mất ở bữa tiệc.
Không khí trong tiệc rượu cũng không bởi vì một đoạn nhạc đệm vừa rồi mà bji phá hỏng, ngược lại càng thêm nhiều người đứng lên, mọi người giơ chén rượu đỏ, lại nói chuyện tán gẫu đôi chút về Ôn đại tiểu thư.
"Ông Ôn, chúc mừng ông đã tìm được cháu gái về, từ nay về sau Ôn gia đã có người kế nghiệp." Vài người quan biết Ông ôn đều đi tới, trong mắt lóe lên chân thành tha thiết.
Ông Ôn cũng không nghĩ đến, cháu gái của ông lại xuất sắc như thế, đối mặt với tình thế không thuận lợi, cô cũng có thể chuyển thắng thành bại, bản thân được cả đại sảnh ủng hộ, vỗ tay vang dội!
Một lời nói của cô làm người ta lộ vẻ xúc động, làm cho ông có cái nhìn khác về người cháu gái này của mình!
Ông nghĩ, quyết định chính xác của cả đời này, đó chính là tìm được huyết thống thật sự về Ôn gia.
Trong mắt ông cụ Ôn hiện lên tia vui sướng.
Giọng nói lại mang theo than vãn: "Đứa nhỏ này trưởng thành quá sớm, đại khái là do lưu lạc bên ngoài chịu không ít đau khổ.
Những lời vừa rồi, tôi nghe cũng đau lòng, là thiên kim nhà giàu chân chính, làm sao con bé trải qua nhiều khổ đau như thế, trải qua sóng gió, để trở nên cứng cáp hơn."
Không phải có cấu nói: "Trời chuẩn bị giao sứ mệnh cho người này thì chắc chắn sẽ khiến cho người đó chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, rối loạn về việc làm, cho nên động tâm nhẫn tính, làm được những việc chưa từng làm.
Tôi thấy đứa cháu gái này của ông không hề bình thường, tương lai chắc chắn sẽ một bước lên trời."
"Đúng vậy đấy, tôi thấy con bé rất tốt, trên người không có một tí kiêu ngạo nào, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, bình tĩnh thong dong, phong thái này cũng không phải là thiên kim nhà giàu nào cũng có."
"Vẫn là tôi luyện chút đối với sự trưởng thành có đứa nhỏ mới có lợi.
Chúng ta vẫn là những lão già, làm sao giống với mấy đứa hậu bối trong nhà ngồi mát ăn bát vàng, đứa nào đứa nấy kiêu ngạo, quần áo lụa là."
Ông cụ Ôn bị một đám lão bạn già vây xung quanh, nghe bọn họ chân thành khen ngợi, đội nhiên có một cảm giác đắc ý: "Mấy cái lão già này, bớt lừa gạt tôi, thấy cháu gái tôi chịu khổ đau, các người còn một bên vỗ tay khen hay à."
"Không phải chúng tôi đang hâm mộ ông có một đứa cháu gái thông minh lanh lợi như vậy sao, ông được tiện nghi còn khoe mẽ."
"Nhưng cháu gái ưu tú như thế thì ông phải trông cho kỹ, vừa nãy tôi thấy ánh mắt của ông Mạc, giống như muốn tranh giành cháu gái với ông vậy."
"Lại nói đời sau của hai nhà các ông bây giờ chỉ còn lại một mình Hinh Nhã này, một bên là tập đoàn Ôn gia to lớn như thế, một bên là kế thừa thư hương to như vậy, không cẩn thận sẽ kế thừa Mạc gia, đến lúc đó ông sẽ khóc cho xem!"
Ông Ôn cười ha hả: "Cháu gái tôi thế nhưng tâm cơ rất lớn nha, kế thừa cùng truyền thừa đều tốt, dạo gần đây con bé vẫn đi theo ông Mạc học cầm kỳ thi họa, rất nhanh có thể trở thành một cô bé tài năng."
Mấy người ngạc nhiên, đều thở dài: "Hèn gì lời nói và hành động mang theo khí phách, hóa ra là ông Mạc dạy, ông Mạc đúng là danh bất hư truyền nha! Ông Ôn à, ông có phúc, ngồi mát ăn bát vàng!"
Nghe bọn họ nói giống nhau, từ đáy lòng ông Mạc gật đầu, cảm thấy có đạo lý, còn không phải ngồi mát ăn bát vàng sao!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...