Sự điên cuồng và hận ý khắc cốt ghi tâm dường như vẫn còn được lưu lại trong linh hồn trước khi chết, cô chưa từng nghĩ tới, mười năm kết hôn với Quân Minh Dực vậy mà lại là một âm mưu, vì gia sản khổng lồ của nhà họ Diệp, sự ngoan ngoãn hiền lành của cô lại đổi lấy sự nhục nhã và lợi dụng từ người chồng của mình!
Hận!
Thật hận!
Hận đến phế tâm liệt cốt!
Diệp Vũ nhớ rõ, người chồng kết hôn mười năm Quân Minh Dực đã tận tay cầm con dao đâm vào ngực cô, sự đau đớn cùng cực truyền khắp cơ thể, trái tim càng đập càng chậm, hô hấp dường như sắp dừng lại rồi, ý thức cũng từ từ tan rã, sau đó là từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên rõ mồn một trước mắt cô như một bộ phim điện ảnh, thời gian giống như đang chảy ngược lại! đây chính là cảm giác trước khi chết sao?
Tại sao mình vẫn cảm thấy đau?
Không, không phải đau ở ngực, mà là! đầu?!
“Này! Này! Diệp Vũ, chết chưa? Chết chưa? Nếu chưa chết thì kêu một tiếng! ”
Âm thanh đáng yêu như búp bê nhưng lạnh lùng đang truyền tới từ bên tai, giọng nói trong trẻo quen thuộc suýt nữa khiến Diệp Vũ cho rằng đây là ảo giác của mình trước khi chết, nhưng sau đó, một bàn tay nhỏ lạng buốt dán lên má cô, hơi lạnh quen thuộc mang theo sự lo lắng không bao giờ quên gần như khiến Diệp Vũ đắm chìm trong sự ấm áp đó, không thể tự thoát khỏi.
“Đương Đương! ”
Âm thanh Diệp Vũ run rẩy, nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên gương mặt cô!
Đợi đã! Không đúng! Không phải mình đã chết rồi sao? Sao lại rơi nước mắt?!
Diệp Vũ đột nhiên sửng sốt, bỗng mở mắt, lại nhìn thấy một thiếu nữ loli đang ngồi bên cạnh mình, mặc một chiếc váy dâu phụ màu trắng, gương mặt trắng nõn không có chút biểu cảm nào, đang mang một chiếc mắt kính nhỏ mảnh, xuyên thấu qua chiếc kính là đôi mắt to tròn đang lườm mình, môi vểnh lên, hoàn toàn vô cảm.
Kim Đương Đương?
Cô ấy không phải bị nhốt trong phòng thí nghiệm của Lam thị rồi sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình vậy?!
Kim Đương Đương, thiên kim nhà họ Kim, cũng là một trong những người bạn tốt nhất của Diệp Vũ ở thời học sinh.
Rõ ràng cùng tuổi với Diệp Vũ, đã 20 tuổi rồi, vậy mà gương mặt và thân hình chỉ khoảng 12 tuổi, cộng thêm giọng nói đáng yêu như búp bê, hoàn toàn là một loli cực phẩm.
Chỉ đáng tiếc, gương mặt lạnh lùng vô cảm và IQ hơn 200, tuyệt đối là một thiên tài, con cưng của phòng thí nghiệm, đã nghiên cứu ra vô số phát minh mới và trang thiết bị độc quyền, vậy mà lại trở thành mục tiêu đi săn của người khác, cuối cùng bị giam cầm, trở thành công cụ trong phòng thí nghiệm.
“Mở mắt rồi, vậy chưa chết.
”
Thiếu nữa đẩy đẩy mắt kính, lấy ra một tờ khăn giấy ở trong túi xách, lau trán cho Diệp Vũ, ngăn máu từ trên trán chảy xuống.
Diệp Vũ ngẩn người ở đó, suy nghĩ hỗn độn.
Kim Đương Đương trước nay luôn có EQ âm bây giờ đang dọa sợ Diệp Vũ rồi, đẩy đẩy chiếc mắt kính trên sóng mũi, kéo mí mắt của cô lên, đôi mắt lướt qua tơ máu trong mắt cô, âm thanh đáng yêu trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, “Đầu bị va chạm, phán đoán sơ bộ là hơi bị chấn động phần đầu,! sau khi hoàn tất hôn lễ thì phải đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng lại lần nữa.
”
Kết hôn?
Dường như từ ngữ khủng bố này đã làm Diệp Vũ bừng tỉnh, cô mù mờ cúi thấp đầu, nhìn chiếc váy cưới trắng tinh của mình, lại ngẩng đầu, nhìn thấy con đường và kiến trúc quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, đột nhiên điên cuồng lục tung túi xách bên cạnh, lấy ra một chiếc điện thoại từ bên trong, mở ra nhìn ngày tháng và thời gian:
Ngày 2 tháng 5 năm 2041
Hóa ra mình đã quay về mười năm trước, về lại cái ngày mà mình và Quân Minh Dực kết hôn!
Hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn trào từ khóe mắt, nhưng khóe môi lại giương lên một độ cong quỷ dị: Trời xanh có mắt, Diệp Vũ tôi sống lại rồi! Một lần nữa trải qua cái ngày này, Quân Minh Dực, anh đợi đó cho tôi! Kiếp này, tôi muốn anh thân bại danh liệt, tôi muốn nhà họ Quân khổng lồ kia phải tan thành mây khói, tôi muốn tình nhân của anh sống không bằng chết, tôi muốn tất cả những người làm hại tôi phải quỳ trước mặt tôi khóc lóc sám hối!
Kiếp trước, ác mộng của Diệp Vũ đã bắt đầu từ buổi hôn lễ này.
Quân Minh Dực cưới cô, bất quá chỉ là tham lam lợi ích.
Nhà họ Quân thèm muốn tài sản của nhà họ Diệp, kế thừa sự hưng thịnh phồn hoa của thế gia trăm năm, đưa anh ta lên thẳng mây xanh! Chỉ là 10 năm sau, khi nhân tình biến thân thành con gái của thế gia ở thủ đô, người đàn ông này đã tuyệt tình rút dao đâm người vợ đã kết hôn 10 năm!
Là Diệp Vũ cô bị mù mắt, một lòng muốn làm người vợ tốt, vì chồng mà cam tâm tình nguyện thu liễm lại tài năng, cúc cung tận tụy làm một người vợ hiền dâu thảo cho nhà họ Quân đằng đẵng 10 năm, nhẫn nhịn sự khắt khe của mẹ chồng, sự lăng nhục của cô chồng, sự lợi dụng của gia đình chồng, mà có nằm mơ cũng không ngờ tới, người bên gối của mình căn bản là một tên lang sói vong ân bội nghĩa! Tính kế cô đến chết không nói, hại chết người nhà họ Diệp, còn đem cô cho tình nhân hành hạ lăng nhục, cuối cùng, lại đích thân rút dao đâm vào ngực cô!
Kiếp này! Diệp Vũ tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai!
Nghĩ đến đây, Diệp Vũ đột nhiên mở mắt, sau đó lại hơi cúi mắt che giấu đi sự hận thù và điên cuồng của mình, trên gương mặt là một nụ cười quỷ dị lại hưng phấn, lẩm bẩm nói, “Quân Minh Dực, Lam Mộng, nhà họ Quân, đợi đó cho tôi.
”
Thấy sắc mặt Diệp Vũ thay đổi thất thường, Kim Đương Đương đẩy đẩy mắt kính, trong đôi mắt to tròn lộ ra chút hứng thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...