Âu Dương Vô Thần đứng trên cầu, anh dựa người vào thành sắt, lặng lẽ nhìn màn đêm một lúc lâu.
Thân thể anh cao lớn, đứng thẳng sừng sững và vững chãi như một ngọn núi, bao nhiêu cơn gió thổi qua, thậm chí còn không làm anh lung lạc 1 chút nào.
Người đàn ông này, trong đêm tối, vừa toát ra một chút gì đó bí ẩn, lại vừa toát ra 1 chút gì đó an toàn. Anh quyến rũ mê hoặc bởi vẻ ngoài như yêu tinh, nhưng cũng mập mờ nhân ảnh tựa khói sương, hòa vào trong màn đêm, càng thêm bí ẩn trùng trùng.
Một người đàn ông, tại sao lại mang trên mình hai nét đối lập như vậy? Có thể an toàn bởi sự bảo vệ của anh, nhưng cũng có thể gặp nguy hiểm bởi sự bí ẩn của anh.
Cho đến bây giờ, thân phận của anh ta vẫn là một cái gì đó vừa rõ ràng vừa mập mờ, rốt cuộc, ai mới là người có thể khám phá được bản chất bên trong chứ?
Đúng lúc này, từ đằng sau Âu Dương Vô Thần vang lên 1 giọng nói:
- Hey, Phelan*, làm gì đứng 1 mình như vậy?
*Phelan trong tiếng anh nghĩa là sói.
Tiếng nói quen thuộc truyền đến, Âu Dương Vô Thần không cần quay đầu nhìn vẫn thừa biết là ai, anh rút từ trong túi ra một điếu thuốc, đốt nó rồi đưa lên miệng.
Người đàn ông từ phía sau đi tới, anh ta mang một vẻ đẹp lai khá ưa nhìn, khuôn mặt trắng với chiếc mũi cao và đôi mắt màu xanh biển, vẻ ngoài chuẩn phương Tây kiêu ngạo.
Nhìn Âu Dương Vô Thần hút thuốc, anh ta dường như có chút ngạc nhiên, mở to mắt nói:
- Từ lúc quen biết cậu tới bây giờ chưa từng thấy cậu hút thuốc quá 2 lần, sao hôm nay tự nhiên lại làm như vậy, có chuyện khiến cậu khó chịu sao?
Âu Dương Vô Thần rít một hơi dài, anh thở ra từ miệng một làn khói mỏng, lên tiếng:
- Andrew, cậu... nói nhiều quá!
Người đàn ông bên cạnh bật cười, thấy tính tình người bạn lâu năm của mình vẫn một màu như vậy, liền đáp:
- Phelan, người Trung Quốc có một câu nói rất hay, đàn ông hút thuốc chỉ có 2 nguyên nhân chính: một là vì nghiện, hai là vì có chuyện phiền muộn. Mà chuyện phiền muộn thì cũng chỉ có 2 thứ có thể tác động: một là tiền, hai là phụ nữ.
- Anh bạn, cậu là tỷ phú, đương nhiên không thể thiếu tiền rồi, vậy thì... chỉ còn có phụ nữ... mới làm cậu thành ra thế này mà thôi!
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần vẫn một bộ mặt lạnh nhạt, chỉ là điếu thuốc trên tay anh đã bị vứt xuống đất. Quay đầu nhìn Andrew, Âu Dương Vô Thần lạnh giọng nói:
- Andrew, đừng có nói nhảm nữa. Cậu gọi tôi có việc gì?
Người đàn ông không sợ hãi nhìn lại, anh ta nhếch môi, không nhanh không chậm trả lời:
- Không có gì, chỉ là.... khá bất ngờ khi ngày hôm nay thấy cậu xuất hiện trên sân khấu thôi! Còn ngạc nhiên hơn... chính là cậu đã hôn một cô gái nữa.
- Cô gái... đầu tiên nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...