Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Vô Thần đứng nhìn Mã Nhược Anh, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Tôi từng nói với cậu, Thiên Thiên là người mà tôi rất trân trọng, tôi bằng lòng hi sinh tất cả mọi thứ để có thể được ở bên cạnh cô ấy. Cuộc sống của tôi ngay từ lúc đầu vốn không hề tốt đẹp, nhưng từ khi có cô ấy, tôi mới cảm thấy việc tồn tại như thế này là một điều có ý nghĩa. Thiên Thiên là người đầu tiên không khiến tôi phải thấp thỏm và cảnh giác mỗi ngày, một người có thể cho tôi khoảng không và cảm giác được tự do, thậm chí là sự ấm áp, sưởi ấm trái tim đã nguội lạnh từ lâu của tôi.

- Vì vậy Nhược Anh, tôi có thể mất đi bất kì ai... nhưng Âu Dương Thiên Thiên thì không thể!

Người phụ nữ nghe thấy những lời nói kiên quyết của Âu Dương Vô Thần, trong thâm tâm dâng lên từng đợt sóng ngầm, cô chớp đôi mắt lạnh lẽo, đáp:

- Thế nên, vì không thể mất cô ta mà cậu muốn quay lưng với tôi? Vô Thần, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, dù có khoảng thời gian xa cách cũng vẫn luôn hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, cậu là người ủng hộ tôi làm điều tôi muốn, vậy mà bây giờ... cậu vì một người phụ nữ đứng về phía đối ngược với tôi? Hai mươi lăm năm tình nghĩa bạn bè.... trong mắt cậu thật sự không bằng một năm quen biết Âu Dương Thiên Thiên sao?

- Cậu thừa biết tôi đã trải qua những gì, thừa biết tôi đã mất những gì, cũng thừa biết tôi sống đến tận bây giờ là vì lí do gì mà. Lời thề với mẹ tôi, với gia tộc của tôi vẫn ở đó, chỉ cần một ngày tôi còn sống, tôi nhất định phải thực hiện. Tôi sẽ không từ bỏ vì bất cứ ai cả, cậu không, Âu Dương Thiên Thiên càng không.

Âu Dương Vô Thần thở mạnh một hơi, lần đầu tiên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, hơi rũ mắt, anh trầm giọng nói:

- Những việc tôi ủng hộ cậu là trước khi biết Âu Dương Thiên Thiên cũng mang chung dòng máu của Rost, bây giờ tôi không thể làm như vậy được nữa. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì để bảo đảm sự an toàn cho cô ấy, kể cả việc giết cậu.

Mã Nhược Anh nghe đến đây, tay cô bỗng siết chặt lại. Nhếch môi một cách khinh bỉ, cô lên tiếng:

- Được, hãy nhớ những lời cậu nói hôm nay, Elias.


Nói rồi, Mã Nhược Anh quay phắt người lại, không chút do dự trực tiếp bước đi. Ở phía xa, một bóng người sau khi chứng kiến sự việc cũng lặng lẽ quay đầu rời khỏi.

==========================================

Trở lại với câu chuyện của Âu Dương Thiên Thiên, sau khi Cadira vào trong, Vivian được yêu cầu ra ngoài, vừa vặn nghe đám người Kỳ Ân kể cặn kẽ mọi chuyện lần trước, bao gồm cả chuyện cô ấy cùng Mã Nhược Anh có chung huyết thống, cùng cha khác mẹ.

Vivian lần này thực sự kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghĩ đến thân phận của Âu Dương Thiên Thiên lại đặc thù đến thế. Dẫu cho từng nghi ngờ cô ấy khác biệt, nhưng khộng đến mức là con ruột của gia chủ gia tộc mạnh nhất thế giới ngầm - Rostchild.

Rostchild là gia tộc rất lâu năm ở Đức, không giống như Bush có dính dáng đến Bạch đạo, họ hoàn toàn thuộc phe hắc đạo, là một thế lực vô cùng đen tối, có quan hệ với tất cả xã hội đen trên khắp thế giới. Không những vậy, bản thân Rost vốn rất cổ hủ, cái nhìn với thế giới này cũng là một điều gì đó khó giải đáp, bởi họ có những quan niệm riêng được truyền từ đời này sang đời khác, mà không ai có thể thay đổi được. Đặc biệt là khái niệm "trọng nam khinh nữ", tầm nhìn của họ trong phương diện này rất hạn hẹp, quy củ và truyền thống, thậm chí, truyền thống đến mức khiến người khác phải e dè, sợ hãi.

Mã Nhược Anh chính là một ví dụ điển hình, một nạn nhân dưới cái quan niệm đó. Sinh ra là một người con thuộc dòng dõi cao nhất, dòng máu chảy trong con người cô ấy là thuần huyết, đồng thời là hậu duệ của trưởng nữ Rostchild (Aurora là vợ chính thức của Cadira, được gia tộc Rost công nhận là con dâu, Cadira là trưởng nam, hiển nhiên vợ của ông ấy cũng là con dâu trưởng), nhưng không được công nhận chỉ vì là con gái. Một cái nhìn phiến diện đến đáng sợ.

Vivian thở dài một hơi, cô tựa đầu vào bờ tường phía sau, thầm nghĩ.

Xem ra... cuộc sống sắp tới của Âu Dương Thiên Thiên, thực sự không hề dễ dàng gì.

....


Bên trong, Cadira và Âu Dương Thiên Thiên ngồi đối diện nhau, cô thản nhiên rót một ly nước mời ông, lên tiếng:

- Tôi biết ông sẽ đến, chỉ không ngờ là đến nhanh như vậy.

Khách sạn này thuộc phạm vi của Âu Dương Vô Thần, cô biết anh ấy đã chặn đứng mọi thông tin hoạt động, với những người dưới trướng tài giỏi, rất khó cho kẻ ngoài moi được điều gì ở đây, đến Mary FirstFlo cũng không biết, thì việc Cadira tìm đến được đủ chứng minh ông ấy có nặng lực tới mức nào. Nhưng đúng thật là cô không ngờ ông ta đến nhanh như thế. Mới chỉ 4 ngày thôi, biết khách sạn, biết cả số phòng,.... thật ấn tượng.

Cadira ngồi im trên ghế, mặc dù không tỏ nhiều thái độ nhưng khí tức ông ta tỏa ra vẫn khiến người khác phải dè chừng. Tuy vậy, khác với mọi thứ, giờ phút này, Cadira lại lộ ra một ánh mắt rất dịu dàng, nhìn Âu Dương Thiên Thiên một cách rất ôn nhu.

Nghe câu nói của cô, ông chậm rãi đáp:

- Ta đã tìm kiếm con từ lâu, Thiên Thiên. Con thực sự rất giống Nhược Vũ, đặc biệt là đôi mắt.

Âu Dương Thiên Thiên không xa lạ gì với những lời này, ai lần đầu gặp cô chẳng nói cô giống Đường Nhược Vũ, đến cả bà nội của Âu Dương ô Thần cũng nhầm lẫn, thì có thể biết "lời khen" ấy không ngoa chút nào.

- Ông đến đây chỉ để nói vậy thôi sao? - Âu Dương Thiên Thiên lạnh nhạt hỏi.


Cadira nghe vậy, bất đắc dĩ phải trả lời:

- Ta nghĩ... có lẽ con xứng đáng được biết mọi thứ, về câu chuyện của mẹ con, và về cả ta nữa.

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, không đáp lại. Cadira biết cô muốn nghe, liền chỉnh lại âm giọng của mình rồi nói:

- Khoảng ba mươi năm trước, ta từng gặp mẹ con tại một bữa tiệc thượng lưu ở Đức, khi ánh mắt hai chúng ta vô tình chạm nhau, tiếng sét ái tình đã chiếu xuống. Và như một điều hiển nhiên, ta cùng Nhược Vũ ở bên nhau ngay sau đó. Thời gian càng dài, chúng ta càng yêu nhau một cách say đắm hơn, vì cô ấy, ta không ngại một ngày bay nhiều lần đến Trung Quốc, không ngại làm việc liên tục trong nhiều giờ, rồi góp nhặt một chút thời gian sau đó, chỉ để gặp cô ấy thêm một lần nữa. Nhược Vũ cũng vì ta không ít lần bay đến Mỹ, lịch trình dù có dày đặc đến thế nào cũng dành một chút thời gian gặp ta. Khi ấy, trong mắt cả hai thực sự chỉ có nhau, chúng ta yêu rất cuồng nhiệt, cũng yêu hết sức mình, nhưng mà... điều đó lại không thể kéo dài....

Âu Dương Thiên Thiên ngồi yên lặng, nghe đến đây, cô bất giác mím môi, trong đầu hiện lên ngay hai chữ. Chính là "trở ngại".

Không có thứ gì trên đời này là diễn ra thuận lợi cả, đặc biệt trong tình yêu, trở ngại sẽ luôn luôn xuất hiện, chỉ là nó lớn hay nhỏ mà thôi. Câu chuyện tình của Cadira và Đường Nhược Vũ là một kết quả của tạo hóa, họ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, và xem đó là định mệnh đời mình. Một thứ tự nhiên, dĩ lẽ không bao giờ an toàn, và trở ngại ở đây, đôi khi lại xuất phát từ những thứ xung quanh họ.

Thứ có thể gây trở ngại cho Cadira, có lẽ chỉ có một, là gia tộc của ông ta. Mà nói đến một gia tộc truyền thống, thì trong tình huống này, dễ dàng nhận ra thứ gây trở ngại cho ông ấy và mẹ cô, chỉ có thể là quan niệm "môn đăng hộ đối". Một gia tộc truyền thống đến mức cổ hũ như Rostchild, sẽ chấp nhận một đứa con dâu xuất phát từ showbiz? Câu trả lời.... chắc chắn là không!

Người đàn ông như chìm vào kí ức nhiều năm trước, mơ màng nói:

- Ngay lần đầu đưa Nhược Vũ về ra mắt gia đình ta, cô ấy đã bị từ chối một cách thẳng thừng. Gia tộc ta không chấp nhận xuất thân của cô ấy, nên phản đối vô cùng gay gắt, thế nhưng chúng ta đã không bỏ cuộc, luôn chiến đấu để giữ lại tình yêu của mình, chúng ta thậm chí còn nghĩ đến việc cùng nhau bỏ trốn, nhưng mà....

Đi đâu để trốn được Rostchild chứ?

Lời nói của Cadira như nghẹn lại, ông ta cắn răng, dặn lòng kể tiếp:


- Nhưng mà... Rostchild đã không buông tha, thậm chí, họ còn động đến gia tộc của Nhược Vũ tại Trung Quốc. Không thể chịu nổi áp lực, cô ấy đã đơn phương chia tay, một mình quay lại quê nhà để giữ lại gia tộc của mình. Đường gia còn đến ngày hôm nay, là thành quả suốt hai năm nỗ lực chống đỡ của Nhược Vũ, cô ấy đã cố gắng một cách triệt để, thậm chí đã hi sinh rất nhiều thứ.

Âu Dương Thiên Thiên nghe người đàn ông kể về mẹ của mình, lại tựa như đang kể về một người hùng vậy. Ông ta dùng những lời lẽ rất hoa mỹ, rất có cánh cho bà ấy.  Mà có lẽ cũng không sai khi ví Đường Nhược Vũ như thế, bởi vì... mấy ai có thể chống lại một gia tộc mạnh nhất nhì thế giới ngầm thời điểm đó chứ? Mã Nhược Anh còn từng mất tất cả dưới tay của Rost, vậy thì một cô gái như Đường Nhược Vũ, đã phải dùng những gì để Rost không thể phá hủy được mọi thứ của bà?

Có thể... vĩnh viễn sẽ không ai biết được rốt cuộc năm ấy Đường Nhược Vũ đã đánh đổi thứ gì để giữ lại được Đường gia đến ngày hôm nay.

- Hai năm Nhược Vũ ở Đường gia, ta không thể bên cạnh cô ấy, càng không thể giúp đỡ cô ấy. Ta bị cấm túc ngay tại ngôi nhà của mình, thậm chí là bị giam cầm. Quyền lực của ta lúc đó chưa đủ để có sự tự chủ, vì vậy ta đã không làm gì được. Mãi cho đến một ngày, khi những người đứng đầu của gia tộc đến gặp ta, và đưa ra một điều kiện. Kết hôn với con gái thứ của một gia tộc lừng danh về y học, người mang hai dòng máu Mỹ và Trung Quốc - Aurora Banner, gia tộc của cô ấy hơn phân nửa là người có xuất thân và sở hữu kiến thức sâu rộng về y học Trung Hoa, vậy nên cô ấy còn có một cái tên khác nữa, là Mã Liên Hi.

- Phản ứng đầu tiên của ta lúc đó đương nhiên không đồng ý và Rostchild đã phải ra sức thuyết phục, ta lợi dụng điều đó tìm cách lẻn ra ngoài, bay đến Trung Quốc. Ta muốn đi tìm Nhược Vũ, nhưng mà.... lúc đó lại bắt gặp một người đàn ông khác đứng bên cạnh cô ấy, hắn ta từng là cha trên danh nghĩa của con, Thiên Thiên - Âu Dương Chấn Đông.

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, vẫn im lặng không nói. Suy cho cùng thì, thật không khó đoán những tình tiết như một lẽ thường tình này.

Cadira bị giam giữ, Đường Nhược Vũ về Trung Quốc, khoảng cách 2 năm giữa họ cũng là một con số khá lớn, một điều quá dài để thử thách tình yêu. Và hiển nhiên, không có trở ngại nào lớn bằng con người, khi mà có đến tận hai kẻ tham gia vào cuộc chiến tình cảm này, một Mã Liên Hi của Cadira, và một Âu Dương Chấn Đông của Đường Nhược Vũ.

Mà trong trí nhớ của cô, Âu Dường Chấn Đông đã gặp Đường Nhược Vũ trong một show diễn thời trang, và ông ấy... cũng trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu tiên. Điều này thật trùng hợp, định mệnh quả nhiên kì diệu đến bất ngờ, Cadira yêu một người con gái từ một cái nhìn, hai năm sau, vẫn cái nhìn đó.... một người đàn ông khác đi vào mối quan hệ của họ.

Có lẽ đây mới chính là bắt đầu, định mệnh cho Cadira và Đường Nhược Vũ gặp nhau, vào khoảng thời gian họ xa cách, cũng đã âm thầm sắp xếp một cuộc chơi khác.

*Đang mùa thi cử nên chắc mọi người rất bận, Tiêu cũng vậy. Viết được chap nào đọc chap đó nhé, sau mùa thi Tiêu sẽ bù những chap hấp dẫn mãn nhãn cho mọi người*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận