Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Âu Dương Thiên Thiên ngước mắt, ánh nhìn của cô như đâm xuyên qua hàng ngàn lớp người, chĩa thẳng vào đám phòng viên đang náo loạn bên dưới.
Ngay lập tức, dàn người mẫu đứng bên cạnh cô quay ngược đầu nhìn lại, đều không hẹn mà cùng im lặng, đứng né người về một phía.
Cánh nhà báo nhìn nhau, trước câu hỏi của cô, dường như nghĩ mình đã nghe lầm, nhíu mày lên tiếng:
- Cô nói cái gì vậy?
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt,đôi con ngươi toát ra sự lạnh lẽo không hề nhẹ, đáp:
- Làm phóng viên mà điếc sao? Không hiểu được lời tôi nói à? Tôi hỏi các người, bóng thì như thế nào? Đồng tính thì như thế nào? Hả?
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, ánh mắt cô cực kì dữ dội, hệt như bên trong đó có chứa lửa, nó tỏa ra một cách mạnh mẽ mà không kiêng nệ ai:
- Đồng tính thì không phải là người sao? Đồng tính thì không được yêu đương à? Đồng tính thì không được sống chắc!
Ba câu hỏi của cô phát ra, làm tất cả những người đứng dưới đó phải giật mình, bọn họ không nghĩ đến người này lại trở nên như vậy, trong phút chốc có chút hoảng sợ.
Đám phóng viên nhìn nhau, lẩm bẩm thành tiếng:
- Cô ta nói gì vậy chứ? Nghĩ mình là ai mà la lối như thế?
- Chỉ là một người mẫu quèn mà cũng tức giận sao? Có biết chúng ta là ai không?
- Cô ta làm gì mà tỏ ra bất bình thế chứ? Chúng ta cũng không nói cô ta!
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, trên mặt đã không còn 1 chút độ ấm nào, nghe những lời nói đó, tâm lại càng thêm lạnh lẽo.
Ha? Nghĩ cô là ai sao? Vậy thì các người nghĩ mình là ai chứ?
Âu Dương Thiên Thiên bắn ánh mắt về phía người đàn ông lúc nãy đã thốt lên câu đầu tiên, cô nhìn sự khinh bỉ trong lời nói của anh ta, nhếch môi lên tiếng:
- Anh... là người của tờ báo nào? E - NEWS? ONE TIME? Hay là Nhật Hoa Chi Tâm?
- Nhìn logo áo thì chắc là của E - NEWS nhỉ? Có muốn nơi làm việc của mình bận rộn một chút không? Để tôi kiện lên tới chủ tịch của anh thử 1 lần xem anh có giữ được cái bằng của mình không nhé? Hay là lên cục bộ luôn? E - NEWS mà đuổi việc thì anh đừng mơ sống trong cái ngành giải trí này có tin không?
Người đàn ông bị đe dọa, ngay lập tức như chó bị cắn đuôi, quát ngược lại:
- Cô là ai chứ? Dám đe dọa tôi sao? Có tin tôi viết một bài là cô sẽ không còn được đi diễn nữa không?
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, khóe môi cong thêm 1 chút, không hề tỏ ra một chút sợ hãi nói tiếp:
- Anh tưởng mình là ai? Nhà báo trong mắt anh lớn như vậy hả? Khắp cái đất Thượng Hải này có bao nhiêu nhà báo? Anh nghĩ 1 bài viết của anh là ảnh hưởng được tới đâu?
Người đàn ông tức giận, chỉ tay về phía Âu Dương Thiên Thiên:
- Cô...
Nhưng không hề để lời nói đó vào trong tai, cô trực tiếp cắt ngang:
- Là nhà báo... thì phải cẩn thận lời nói của mình một chút, mỗi một từ nói ra đều là liên quan đến nhân phẩm và đạo đức cuả người khác. Các người là đại diện của lí lẽ và công bằng, chứ không phải là của cái nhìn phiến diện đến từ một con mắt kì thị, có biết hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...