Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Sáng ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Thiên thức dậy khá trễ, cô đi ra phòng khách thì không nhìn thấy Âu Dương Vô Thần đâu, nghĩ đến anh chắc có việc bận rồi, Âu Dương Thiên Thiên liền tự mình vệ sinh cá nhân, sau đó thay đồ và chuẩn bị đi ăn sáng một mình. Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Âu Dương Thiên Thiên ngoái đầu nhìn ra, lên tiếng:

- Ai vậy?

Từ bên ngoài, giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ vang lên:

- Nhị tiểu thư, là tôi - Kỳ Ân đây.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy tiếng của cô, ngay lập tức quay người đi về phía đó. Mở cửa ra, cô nhìn Kỳ Ân hỏi:

- Có việc gì vậy?

Kỳ Ân mỉm cười lịch sự, đưa chiếc túi trong tay cho Âu Dương Thiên Thiên, đáp:

- Chào buổi sáng, Nhị tiểu thư. Đây là thuốc bổ mà bác sĩ Mã đã kê cho cô, cô hãy dùng nó thật đều đặn nhé.

Có chút ngạc nhiên nhìn người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên liếc xuống chiếc túi trong tay cô ấy, thoáng thắc mắc.

Hả, thuốc bổ? Thuốc bổ gì cơ? Cô không biết vụ này.

Rồi trong đầu chợt nghĩ vụt qua điều gì đó, Âu Dương Thiên Thiên vô thức nhớ đến câu nói của Mã Nhược Anh hôm qua.

" Đây là một loại thuốc giảm đau tinh thần, giúp em cảm thấy tốt hơn. Chị sẽ kê đơn cho em nhé."

Không lẽ, thuốc trong lời của chị ấy... chính là cái này? Vậy có phải là vì lời hứa không nói với Vô Thần nên chị ấy mới gắn mác nó bằng thuốc bổ không?

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, im lặng vài giây sau mới lên tiếng:

- À, cảm ơn chị. Em sẽ dùng nó.

Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa đưa tay ra nhận lấy chiếc túi từ Kỳ Ân.


Giao đồ xong, Kỳ Ân cũng không còn chuyện gì khác, chỉ hỏi thăm như thường lệ một chút:

- Nhị tiểu thư, cô là đang chuẩn bị đi ăn sáng sao?

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, thành thật trả lời:

- Vâng.

- Vậy chúc cô dùng bữa ngon miệng, Nhị tiểu thư. Một lát Sherry sẽ đến và cùng cô lên nhà hàng, tôi có việc nên sẽ tới sau. - Nói rồi, Kỳ Ân cúi đầu chào Âu Dương Thiên Thiên, sau đó quay người trở về vị trí cũ của mình.

Âu Dương Thiên Thiên đóng cửa lại, cô mang chiếc túi để lên bàn, lấy một hộp bên trong mở ra, cô cẩn thận nhìn viên thuốc, xác định nó chính là loại ngày hôm qua mình uống. Vậy đúng là của Mã Nhược Anh đưa cho cô rồi.

"Cốc cốc" - Tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên khiến Âu Dương Thiên Thiên giật mình, cô bỏ vội thuốc vào lại chiếc túi, rồi giấu nó xuống dưới ngăn tủ.

Chạy đến mở cửa, Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình:

- Chị Nhược Anh?

Mã Nhược Anh cười gượng nhìn cô, không tự nhiên lên tiếng:

- Chào.

Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, hỏi với giọng kinh ngạc:

- Tại sao chị lại đến đây? Tìm Vô Thần sao? Nhưng anh ấy đã đi...

Mã Nhược Anh lắc đầu, đột nhiên ngắt lời cô:

- Không phải, chị không đến tìm Vô Thần, chị là đến tìm em, Thiên Thiên.


"...."

Sự kinh ngạc tiếp tục tăng lên khi Âu Dương Thiên Thiên nghe câu trả lời của Mã Nhược Anh, cô mím môi, chậm rãi đáp:

- Vậy sao. Thế thì chị vào trong đi.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên chủ động dịch thân thể qua một bên, nhường đường cho người phụ nữ. Mã Nhược Anh bình tĩnh bước vào bên trong căn phòng, ở một góc không nhìn thấy, ánh mắt cô đã thoáng thay đổi.

Trong phòng không có ai ngoài Âu Dương Thiên Thiên, cô biết mà. Bởi vì cô đã đợi ở bên ngoài rất lâu, cho đến khi tận mắt thấy Âu Dương Vô Thần rời đi mới dám vào đây. Vậy nên, đây chính là điều nằm trong tính toán của cô, không phải vô ý.

Âu Dương Thiên Thiên đóng cửa lại, cô đi đến gần Mã Nhược Anh, nhướn mày hỏi:

- Chị đến tìm em có chuyện gì sao?

Người phụ nữ chớp mắt bình tĩnh như không có chuyện gì, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Là thế này, sáng nay chị có liên lạc với Vô Thần, muốn lấy một thứ đồ từ cậu ấy. Nhưng mà đột ngột có chuyện đột xuất từ công ty, nên Vô Thần đã phải đi trước, cậu ta có nói với chị là để nó ở phòng của mình, nên chị đến đây lấy đi.

Âu Dương Thiên Thiên nghe những lời giải thích từ Mã Nhược Anh, vừa thấy có lý lại vừa cảm nhận có chút sai sai. Nhíu mày, cô đảo mắt đáp:

- Nhưng mà... em không nghe Vô Thần nói gì cả. Em cũng.. không biết đồ anh ấy để ở đâu nữa. Thứ chị muốn lấy là cái gì vậy?

Mã Nhược Anh mím môi, đáp:

- Là một chiếc hộp hình vuông màu đen, bên ngoài khảm vải nhung trơn láng, bên trên có khắc một chữ R bằng vàng, cắt ngang bởi một thanh kiếm.

Âu Dương Thiên Thiên cau mày càng chặt hơn, lên tiếng hỏi ngược lại:

- Chiếc hộp hình vuông màu đen sao?


Mã Nhược Anh gật đầu, cô nhìn ra được sự hoài nghi trong ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên. Nuốt một ngụm nước bọt, cô nói:

- Phải, đó là thứ rất quan trọng với chị, và hôm nay chị phải lấy nó để dùng cho việc gấp của mình. Em có thể giúp chị tìm nó được không?

Trước sự cầu xin của người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên có chút mềm lòng, dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng cô vẫn trả lời:

- Được rồi, để em tìm thử xem sao.

Dứt lời, Kỳ Ân gật đầu, Âu Dương Thiên Thiên liền quay người đi tìm. Cô nhìn xung quanh, rồi tiến về phía bàn làm việc của Âu Dương Vô Thần. Cúi đầu, Âu Dương Thiên Thiên mở các hộc tủ ra, ngăn đầu tiên không có gì ngoài giấy tờ và tài liệu, ngăn thứ hai thì chỉ có bút và một số thứ linh tinh, hai ngăn đối diện cũng không thấy cái hộp nào cả. Đến ngăn tủ thứ ba, Âu Dương Thiên Thiên phát hiện ra một chiếc hộp hình vuông màu đen đúng theo lời mô tả của Mã Nhược Anh. Cô ngay lập tức đứng dậy, reo lên:

- Tìm thấy rồi.

Giọng nói của cô thu hút sự chú ý của Mã Nhược Anh. Âu Dương Thiên Thiên cầm theo nó đi đến trước mặt người phụ nữ, hỏi:

- Là chiếc hộp này đúng không?

Mã Nhược Anh cầm lấy chiếc hộp từ tay Âu Dương Thiên Thiên, cô nhìn kí hiệu chữ R sáng lấp lánh phía trên, liền vui mừng đáp:

- Đúng là nó rồi.

Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy thì cười một tiếng, trong lòng yên tâm vì mình đã tìm đúng thứ mà chị ấy muốn. Ngược lại, biểu hiện khuôn mặt Mã Nhược Anh thay đổi nhanh hơn hẳn, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, vỗ vai cô nói:

- Cảm ơn em, Thiên Thiên, bây giờ chị có việc phải đi. Hẹn gặp em lần sau chị sẽ cảm tạ

Nụ cười trên môi Âu Dương Thiên Thiên tắt ngúm, cô nhìn dáng vẻ của Mã Nhược Anh, lắc đầu trả lời:

- A, không cần phải vậy đâu, chuyện nhỏ mà....

Thế nhưng khi câu chưa kịp nói xong thì người phụ nữ đã quay người muốn đi. Âu Dương Thiên Thiên ở phía sau thắc mắc nhìn theo, không biết phải nói gì. Mắt thấy Mã Nhược Anh đã hướng về phía cửa, cô liền lớn tiếng:

- Khoan đã, chị Nhược Anh, có thể cho em vài phút không? Em có chuyện muốn hỏi chị.

Câu nói của Âu Dương Thiên Thiên lọt vào tai của Mã Nhược Anh, khiến cô ngừng chân. Quay đầu nhìn lại, cô thấy Âu Dương Thiên Thiên bước về phía mình, hỏi:

- Chị trông rất vội vàng, có chuyện gì gấp sao? Không thể cho em vài phút được ư?


Mã Nhược Anh nuốt một ngụm nước bọt, tỏ ra bình tĩnh đáp:

- Không có gì, chỉ là chuyện riêng thôi. Nhưng em muốn hỏi chị cái gì vậy?

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, chậm rãi lên tiếng:

- Là Tiêu tiểu thư, lão đại của anh chị.

Mã Nhược Anh nghe xong, đột nhiên cau mày hỏi:

- Lão đại ư? Tại sao em lại hỏi về cô ấy?

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, có chút ngập ngừng trả lời:

- Thật ra... từ lúc gặp Tiêu tiểu thư ngày hôm qua đến bây giờ, em vẫn luôn nghĩ về cô ấy, có một số chuyện em không hiểu lắm, nên muốn nhờ chị giải đáp.

Khuôn mặt Mã Nhược Anh vẫn bình thường như không có gì, cô chớp đôi con ngươi đen láy, lên tiếng:

- Cái này có lẽ chị không giúp em được rồi, vì nếu tính cả ngày hôm qua thì chị chỉ mới gặp lão đại sáu lần thôi. Hơn nữa, chị không thân với cô ấy lắm, nên không biết gì nhiều. Nếu em muốn thì có thể thử hỏi Vô Thần đi, cậu ấy biết về lão đại nhiều hơn các thành viên khác trong đội đấy.

Lần này đến lượt Âu Dương Thiên Thiên nhăn mày, cô nheo mắt, khó hiểu hỏi tiếp:

- Vô Thần ư? Tại sao ạ?

- Bởi vì cậu ấy là học trò đầu tiên của lão đại mà, cũng là người vào hội sớm nhất, trong tất cả. - Mã Nhược Anh thành thật đáp.

Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục thắc mắc, lên tiếng:

- Học trò? Không phải anh chị làm việc cho cô ấy sao?

Ấn đường Mã Nhược Anh hơi cau lại, cô nhận ra Âu Dương Thiên Thiên không giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, dường như chuyện này với cô ấy là lần đầu được nghe vậy.

- Hình như Vô Thần vẫn chưa kể với em chuyện về lão đại nhỉ? Cô ấy chính là người "nhặt" bọn chị từ những nơi khác nhau mang về hội, mặc dù không phải tất cả nhưng đa số những người do lão đại mang về đều được huấn luyện để trở nên hữu ích với cô ấy và hội. Trong quá trình huấn luyện, có một số bài tập chính sẽ do cô ấy trực tiếp dạy, vậy nên bọn chị đều gọi lão đại bằng một cái tên khác nữa, là "sư phụ". Và dĩ nhiên, nó cũng đồng nghĩa với việc bọn chị là học trò của cô ấy. Mà theo chị biết thì, học trò đầu tiên được lão đại tận tình huấn luyện nhất, nhiều tiếp xúc giảng dạy nhất... chính là Vô Thần.

*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận