Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên nghe được thứ mình muốn nghe, cô liền gật đầu không chút do dự, đáp:

- Đúng vậy, tôi chính là con gái của Đường Nhược Vũ - Hoa hậu thế giới nổi tiếng nhất năm đó.

Tiêu Tử Du chớp ánh mắt ngạc nhiên, nhếch môi lên tiếng:

- Tôi nhớ ra rồi, thật không ngờ đứa trẻ của cô ấy bây giờ lại lớn như thế này rồi, chuyện tính ra đã qua quá nhiều năm, tôi không nghĩ em vẫn còn nhớ đâu.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, thành thật nói:

- Thật ra tôi cũng không nhớ cô là ai... bởi vì, tôi đã bị mất trí nhớ về khoảng thời gian mười lăm năm trước rồi. Chuyện tôi từng sang Mỹ, từng gặp ai, hay mẹ tôi từng dẫn tôi đi đâu, xảy ra chuyện như thế nào, tôi đều không thể nhớ gì cả.

Tiêu Tử Du cảm thấy trong lời của Âu Dương Thiên Thiên có chút mâu thuẫn, hơi nhíu mày hỏi:

- Vậy tại sao...?


- Bởi vì cô cho tôi cảm giác quen thuộc ngay lần gặp gỡ đầu tiên, thậm chí vừa nãy khi tiếp xúc với cô, kí ức đã mất trong tôi lại hiện về, cùng với thứ này... - Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa vén tóc ra đằng sau, cô nghiêng đầu, ngón tay chạm vào vành tai phải của mình, để lộ ra hình vẽ nhỏ trước mặt Tiêu Tử Du.

Người phụ nữ nhìn thấy, nhưng không lên tiếng, chỉ im lặng hướng mắt về phía cô gái đối diện. Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi buông tay xuống, cô quay đầu, nhìn Tiêu Tử Du nói tiếp:

- "Lông vũ tuyệt sắc" là thứ trọng tâm trong kí ức của tôi, mọi vấn đề từ con người đến sự việc mà tôi đã mất hầu như đều chỉ xoay quanh nó, vậy nên khi biết bản thân tôi có phản ứng với cô, tôi đã rất kinh ngạc, dặc biệt là khi mẹ tôi từng nhờ cô xóa thứ hình xăm này. Trực giác trong tôi mách bảo, cô có liên quan đến nó, và có lẽ.... cũng liên quan đến cái chết của mẹ tôi mười lăm năm trước.

Lần này, người phụ nữ mở miệng, bình tĩnh lên tiếng:

- Em biết sự thật về cái chết của mẹ mình?

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, nghẹn ngào trả lời:

- Cũng vừa mới đây thôi, nói thật... nó quả là một cú sốc. Tôi không thể tin nổi mối quan hệ năm đó của mẹ tôi lại phức tạp như vậy, càng không tin được những chuyện trong quá khứ hệ lụy đến hiện tại quá nhiều, khiến tôi cảm thấy lo ngại về tương lai của chính mình.


Tiêu Tử Du hít vào một hơi, hỏi với giọng nghiêm túc:

- Nếu đã nhận ra được điều đó, vậy thì em cũng nên biết những chuyện xảy ra với Đường Nhược Vũ, những người xoay quanh cuộc đời của cô ấy đều có thân phận không hề nhỏ, cô ấy đã không thể đấu lại được bọn họ, thì với địa vị của em hiện tại, căn bản cũng không đấu lại được.

Âu Dương Thiên Thiên mím chặt môi, không phủ định đáp:

- Tôi biết, tôi biết rất rõ. Đến việc sắp xếp một hành vi giết người thành một vụ tai nạn máy bay mà đám người đó cũng làm được, không tiếc hi sinh biết bao nhiêu mạng sống vô tội, chà đạp lên cả công lý và sự thật, vậy thì chứng tỏ thân phận của họ chắc chắn không đơn giản, quyền lực cũng có thể rất lớn. Nhưng mà, tôi không thể để cái chết của mẹ tôi trở nên oan uổng, và sự hi sinh của những người vô tội trên chuyến bay đó nữa. Sự áy náy đối với họ, là điều sẽ theo tôi suốt cả cuộc đời này nếu như tôi không tìm ra sự thật.

- Cô nói đúng, mẹ tôi tài giỏi như vậy, một mình bà ấy từng gánh vác cả Đường gia, đối đầu với nhiều thế lực đáng sợ, mạnh mẽ cực kỳ, đến bà ấy cũng không thể đấu lại bọn họ, thì một cô gái như tôi có thể làm gì chứ? Thân phận của tôi nói cho lớn một chút chính là có quyền lực ở đất Bắc Kinh, dựa vào cái danh nhiều nhất chỉ có thể khiến người khác cảm thấy sợ hãi trên đất nước Trung Quốc mà thôi. Ra bên ngoài, nó chỉ là một con số 0, thậm chí... chẳng là gì cả. Nhưng mà.... chí ít thì tôi cũng có quyền được biết sự thật chứ. Tôi không thể... ngày ngày sống trong nơm nớp lo sợ được, cũng không thể chịu sự dày vò của trí nhớ mười lăm năm về trước, từng chút một từng chút một.... cả sự áy náy trong tâm hồn nữa. Nếu sống như vậy, tôi thà tìm cho ra lẽ mọi chuyện rồi đối đầu với nó thật oanh liệt, như cái cách mà mẹ tôi từng làm. Dù cho có thật sự phải đổi cả tính mạng, thì tôi cũng không cảm thấy hối tiếc.

Tiêu Tử Du nghe những lời mà Âu Dương Thiên Thiên nói, ánh mắt cô đen lại, trong đôi con ngươi như phảng phất hình ảnh của một cô gái... cũng đã từng quật cường như vậy, mạnh mẽ như vậy. Tuy tài hèn sức mọn, nhưng vẫn làm ra những chuyện khiến người khác phải nể phục, kẻ thù lao đao khốn khổ.

Đường Nhược Vũ.... đứa con gái này của cô....


Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn thẳng người phụ nữ đối diện, thẳng thắn lên tiếng:

- Vậy nên Tiêu tiểu thư, tôi hi vọng cô có thể cho tôi biết toàn bộ sự thật, xin đừng giấu diếm tôi nữa.

Đi đến bước này, gặp được người có liên quan đến chuyện năm xưa, đối với Âu Dương Thiên Thiên chính là một món quà to lớn. Cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ được!

Tiêu Tử Du rũ mắt, vài giây sau, cô ngước lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên, gật đầu nói:

- Được, nếu em đã muốn biết đến vậy, thế thì tôi sẽ nói. Nhưng mà... tôi phải nhắc trước một điều. Chuyện của Đường Nhược Vũ là cả một quá trình, sự đấu tranh của cô ấy cũng là dùng cả một đời, mà tôi thì chỉ là một người từng quen, từng nói chuyện với cô ấy mà thôi. Vậy nên, những điều mà tôi biết sẽ không phải là sự thật, điều mà tôi nói cũng chỉ là một phần ý nhỏ, chứ không phải bao quát tất cả, em hiểu không?

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, gật đầu đồng ý:

- Tôi hiểu.

Tiêu Tử Du nghe xong, hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, từ tốn lên tiếng:

- Vậy thì, nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ.....


Vừa nói, người phụ nữ vừa đảo mắt suy nghĩ, khi tầm nhìn chạm đến mái tóc của Âu Dương Thiên Thiên, cô liền nhếch môi, nói:

- À... có lẽ là từ hình xăm "lông vũ tuyệt sắc" - thứ hình xăm đại diện cho quyền lực của những người thừa kế, vô cùng quý hiếm. Tính trên toàn thế giới hiện tại, có lẽ người mang hình xăm này chưa đến con số mười, bởi vì chỉ có những người thực sự có quyền lực lớn, thân phận lớn, địa vị cao, và tầm ảnh hưởng rộng trong xã hội mới có thể đủ năng lực chi trả cái giá cho nó mà thôi.

- Hình xăm "lông vũ tuyệt sắc" ra đời từ rất lâu rồi nhưng phải đến hơn hai mươi năm trước, mới được biết đến rộng rãi trong cộng đồng những gia tộc có gia thế "khủng" trên thế giới. Người vẽ hình này có nghệ thuật tay rất chuyện nghiệp và khéo léo, cùng kĩ năng xăm hình thượng thừa không mắc một chút sai sót nhỏ nào, vì nếu không, hình xăm có thể trở thành một thứ vũ khí giết người (vì vị trí xăm hình khá hiểm, ở trên mang tai của con người - nơi có rất nhiều dây thần kinh và mô tế bào yếu.).

- Hình xăm "lông vũ tuyệt sắc" thể hiện sự cao quý cùng thân phận đặc biệt, không giống với người thường. "Lông vũ" ở đây cũng là chỉ bộ lông của phượng hoàng, hoặc là vảy của rồng, vậy nên ý nghĩa của nó giống như vua chúa - những bậc cửu ngũ chí tôn trong thế giới cổ đại. Các gia tộc ở tầng lớp thượng đẳng từng rất xem trọng thứ hình xăm này và mong muốn được có nó, nhưng vì không thể đáp ứng được cái giá phải trả nên đành đứng ở bên ngoài nhìn một cách ngưỡng mộ. Hơn nữa, người biết xăm hình này vô cùng hiếm, vì vậy muốn xăm là một chuyện, còn có tìm được người xăm nó hay không lại là một chuyện khác. Cho đến hơn hai mươi năm trước, khi trên thế giới, có hai người biết vẽ hình xăm này xuất hiện....

- Khoan đã Tiêu tiểu thư, dù tôi biết cô có liên quan đến hình xăm quyền lực này, nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy thắc mắc. Tại sao cô... lại biết rõ về nó như vậy? - Âu Dương Thiên Thiên lên tiếng cắt ngang lời của người phụ nữ, cô nhíu mày, dường như rất hoài nghi về sự hiểu biết của Tiêu Tử Du.

Tiêu Tử Du không tỏ vẻ giấu diếm gì, cô ta mỉm cười, nhìn Âu Dương Thiên Thiên đáp:

- Bởi vì tôi là người vẽ nó mà. Nói chính xác hơn thì... tôi từng vẽ hình xăm đó rồi, trên tai của em đấy, cô bé nhỏ!

*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận