Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, đảo con ngươi một vòng quanh căn nhà bếp, cô chậm rãi lên tiếng:

- Khoảnh khắc khi tôi chứng kiến Elsa chết, đã nghĩ rằng là khoảnh khắc đau đớn nhất, nhưng rồi... sau này tôi mới nhận ra, đó không phải. Từng ngày tôi sống ở nơi này, mới chính là những giây phút đau khổ nhất trong cuộc đời tôi.

- Mỗi lần nhìn thấy thứ gì liên quan đến Elsa, tôi sẽ nhớ về những câu nói, nụ cười của cô ấy, nó văng vẳng bên tai tôi, cứ như sự hiện diện của cô ấy vẫn còn đây, và mọi kí ức như chỉ mới vừa hôm qua vậy. Mỗi khi nghĩ về điều đó, trong lòng tôi lại tràn đầy sự dằn vặt và đau đớn, sự áy náy chiếm lĩnh cả tâm trí tôi không cách nào vơi đi được.

- Khi ấy tôi mới hiểu, tận cùng của sự đau đớn là như thế nào, khi mà bản thân từng ngày phải đối mặt với kí ức của người đó, ám ảnh mãi không dứt.

- Chỉ với một người tôi yêu quý như người bạn thân thiết thôi, tôi cũng đã thấy tồi tệ như vậy, thế thì..... nỗi đau của cô sẽ to lớn bao nhiêu nữa chứ? Khi người mà cô yêu nhất đã ra đi mãi mãi.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, quay sang nhìn Kỳ Ân, nói với giọng chân thành:

- Vậy nên tôi hiểu mà, Kỳ Ân. Tôi có thể tưởng tượng ra được, thứ cô phải chịu đựng... chắc chắn không dễ dàng gì. Nhưng mà.... dù cho nó đau đớn đến mức nào, tôi vẫn hi vọng cô có thể vượt qua, như cái cách mà tôi cố gắng để quên đi sự hi sinh của Elsa vậy.

Người phụ nữ chớp đôi mắt rưng rưng nhìn Âu Dương Thiên Thiên, bỗng nhiên hỏi:


- Nhị tiểu thư.... cô đã làm cách nào vậy? Có thể nói cho tôi biết không?

Âu Dương Thiên Thiên mỉm cười, đáp:

- Hãy tự mở lòng với mọi người, tự nhắc nhở bản thân ổn, tự tỏ vẻ không có chuyện gì, mạnh mẽ, kiên cường tiến về phía trước, cho dù đó chỉ là ngụy tạo thì tất cả những người xung quanh cô cũng sẽ tự nguyện bị đánh lừa, và cả hai bên cùng cố gắng... khắc phục điều đau khổ này. Đó là cách duy nhất, Kỳ Ân.

Người phụ nữ cắn môi, run rẩy lên tiếng:

- Có thể được sao? Vượt qua nỗi đau này? Cô có thể giúp tôi ư?

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, khẳng định trả lời:

- Có thể mà, cô tin tôi một lần đi, chúng ta cùng thử.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên đứng dậy, cô chìa tay ra trước mặt Kỳ Ân, nói:


- Đương nhiên, để thử được điều tôi nói, cô phải bắt đầu bằng việc... phá bỏ bức tường khoảng cách giữa chúng ta bây giờ. Nắm lấy tay tôi đi.

Kỳ Ân cắn môi, ánh mắt nhìn bàn tay của Âu Dương Thiên Thiên không chớp.

1s....

2s....

3s sau....

Cô đứng lên, chậm rãi vươn tay ra, đặt lên bàn tay của cô gái trước mặt, nắm chặt.

Vào giờ phút đó, nơi rắn rỏi nhất trong con tim người phụ nữ cuối cùng cũng sụp đổ, khoảng cách giữa cả hai trong thoáng chốc hóa thành hư không. Bàn tay của Âu Dương Thiên Thiên bây giờ như chiếc phao cứu sinh, giúp Kỳ Ân thoát khỏi vũng lày của sự đau đớn khổ ải.

Âu Dương Thiên Thiên mỉm cười, cô bước về phía trước, dang tay ôm lấy người phụ nữ. Khoảnh khắc đó, giọt nước mắt của Kỳ Ân đã rơi xuống, cô ôm chặt lấy Âu Dương Thiên Thiên, bật khóc nức nở.

Phía xa xa, một hình bóng đứng lấp ló trước cửa, nhìn một màn này... im lặng không lên tiếng.

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận