Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Đêm, rất sâu.

Âu Dương Thiên Thiên, đau đớn và sung sướng đan xen, đi theo tiết tấu Âu Dương Vô Thần, bị lăn lộn đến chết đi sống lại. Tuy anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng suy cho cùng vẫn không thể ngừng đúng lúc. Cứ hết lại muốn cô tiếp, cứ dừng lại muốn dây dưa.

Một đêm hoang đường, liều chết quấn lấy nhau. Hoang đường đến bánh răng vận mệnh đã xảy ra nghịch chuyển, dây dưa đến cả đời si mê người nào, người nào sẽ dung nhập cốt nhục của người nào.

Trăng lặn mặt trời mọc, một ngày mới bắt đầu. Đợi Âu Dương Vô Thần ngủ một giấc dậy, đã là một buổi nắng chói chang, từng tia nắng len lỏi qua tấm rèm cửa, chiếu vào sâu bên trong căn phòng còn vương vấn mùi vị mê hoặc.

Nằm trên giường, Âu Dương Vô Thần lờ mờ mở mắt, vòng tay anh vẫn ôm lấy thân thể bé nhỏ của người con gái, tựa như trong giấc ngủ cũng muốn cô khảm vào người mình.

Làn da trắng nõn lộ ra ngoài, mang theo nhiều dấu vết đỏ hồng, Âu Dương Vô Thần sợ cô lạnh, liền kéo thêm chăn trên người mình, nhẹ nhàng đắp thêm cho Âu Dương Thiên Thiên.

Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng truyền tới:

- Cậu chủ, đồ ăn sáng của ngài.

Âu Dương Vô Thần liếc đôi mắt sắc bén, lạnh nhạt trả lời:


- Ừm, để trước cửa đi.

- ..... Vâng. - Sherry cầm khay thức ăn mà môi mím chặt, cô nhìn xuống cửa phòng, ở đó có một khay sắt khác, vẫn còn nguyên thức ăn được đậy kín bên trên.

"Haizzz" - Thở dài một hơi, cô cúi người đặt khay thức ăn trên tay mình xuống, sau đó đứng dậy, nhấc chân rời khỏi.

Khi xuống bên dưới cầu thang, Kỳ An và Eira đã đứng sẵn, thấy cô liền hỏi:

- Thế nào rồi?

Sherry lắc đầu đáp:

- Vẫn chưa, thức ăn của tối hôm qua cũng tiếp tục để lại.

Eira há hốc miệng, nhướn mày lên tiếng:

- Đã hơn một ngày một đêm rồi đấy, cậu chủ và Nhị tiểu thư còn không tính ra khỏi phòng ư? Không thấy đói sao?


Kỳ Ân liếc mắt, cũng thở hắt một hơi, nói:

- Mặc kệ đi, đợi hai người đó quyến luyến nhau đủ thì sẽ ra thôi.

Dứt lời, Kỳ Ân quay người đi vào phòng bếp. Sherry và Eira nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài. Trong thâm tâm, thầm thán một câu.

Sức lực thật tốt mà!!

========================

Thêm vài giờ nữa trôi qua, Âu Dương Vô Thần vẫn nằm trên giường. Mặc dù đã tỉnh giấc, nhưng anh không đi xuống, mà vẫn nằm trên đó, yên tĩnh ôm lấy Âu Dương Thiên Thiên.

Bàn tay nghịch ngợm làn da mềm mại mơn trớn của cô, sờ từ eo lên đến cánh tay, sau đó lại từ cánh tay lên vai, rồi tiếp tới cổ cô, đến cả tai anh cũng sờ.

Thế nhưng ngay lúc đó, đột nhiên một hình ảnh lọt vào tầm mắt, đôi mày Âu Dương Vô Thần vô thức cau lại, anh sờ vào mang tai của Âu Dương Thiên Thiên, lẩm bẩm thành tiếng:

- Sao lại có cái này?

========================

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, đã có một vấn đề khác xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận