Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Elena nhìn Âu Dương Thiên Thiên với ánh mắt lạnh nhạt như bình thường, thấy dáng vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt, hỏi:

- Sao vậy? Tôi làm phiền hai người ư?

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, liền lắc đầu đáp:

- Không có, cô vào đi.

Dứt lời, liền lướt ngang qua người Elena đi ra ngoài. Kỳ Ân cũng biết ý lui về sau, chạy theo Âu Dương Thiên Thiên.

Elena bước chân vào trong, chớp mắt nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ khó chịu, cô nhẹ nhàng lên tiếng:

- Em có chuyện muốn nói với anh.

Âu Dương Vô Thần nhìn cô, cau mày hỏi:

- Chuyện gì? Quan trọng đến mức nào mà em phải đến vào đúng lúc này?

Elena nghe câu hỏi của anh, nhếch môi cười chế giễu, đáp:


- Không cần phải cau có như vậy, chuyện em sắp nói với anh, sẽ thay đổi lớn một số thứ, nên em cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm báo cho anh biết mà thôi. Đặc biệt là khi nó ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời còn lại của anh.

Ấn đường Âu Dương Vô Thần nhíu chặt, ngửi thấy mùi quan trọng trong lời nói của Elena, anh quay người lại đứng đối diện cô, lên tiếng:

- Em đang tính làm cái gì?

Elena nhìn người đàn ông, nuốt một ngụm nước bọt rồi mới trả lời:

- Hôn ước của chúng ta.... hãy hủy bỏ nó.

"...."

Một câu này của người phụ nữ, ngay lập tức khiến Âu Dương Vô Thần đứng hình, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc đến kì lạ. Nhìn vào gương mặt mang theo sự quyết tâm của Elena khi nói ra điều đó, anh hỏi với giọng nghi hoặc:

- Elena, em có tỉnh táo không vậy? Có biết mình đang nói gì không?

Elena cười hắt ra một hơi, cô chớp mắt bình tĩnh, chậm rãi nói:


- Đương nhiên em rất tỉnh táo, trước mặt anh em chưa bao giờ đánh mất đi sự tỉnh táo của mình, Phelan. Em nói.... chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước đi. Hôn ước mà hai nhà Bush và Weithermer định ra từ 6 năm trước.

========================

Âu Dương Thiên Thiên chạy ra khỏi phòng của Âu Dương Vô Thần, cô đứng trước hành lang, cúi đầu thở dốc.

Trong lồng ngực vẫn vang lên những tiếng đập mạnh, cô theo bản năng đưa tay lên sờ thử, cảm nhận nhịp tim đang đập liên hồi.

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, đảo mắt thầm nghĩ.

Lúc này, cô dường như đã ngầm thỏa thuận với lời nói của Âu Dương Vô Thần, để bản thân tùy tiện anh chạm lấy. Nếu không phải Elena xuất hiện, thì có phải.... cô sẽ trao thân mình cho anh ấy luôn hay không?

Vừa nghĩ tới điều đó thôi, Âu Dương Thiên Thiên đã thấy vô cùng ngượng ngùng, cô cúi thấp đầu, đưa tay lên ôm mặt mình.

Đúng lúc này, Kỳ Ân vừa kịp chạy tới, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, hỏi với giọng quan tâm:

- Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?

Âu Dương Thiên Thiên xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, cô quay mặt sang chỗ khác, vồn vã trả lời:

- Không sao, không có gì hết!

Nói rồi, liền chạy một vèo đến phòng mình, mở cửa ra vọt vào trong, sau đó đóng lại.

Aaaaaa, ngượng quá!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận