Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên nghe câu hỏi của người đàn ông, cô mím môi, cúi thấp đầu không đáp.

Âu Dương Vô Thần tiến về phía trước một bước, ngay lập tức ép người Âu Dương Thiên Thiên ngồi lại xuống giường, kề đến sát mặt cô, anh nghiêm túc hỏi:

- Thiên Thiên, không lẽ em.... vẫn còn?

Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, đầu càng cúi xuống thấp hơn. Cô chủ động né tránh ánh mắt anh, không dám đối diện.

Aaaa, chuyện này vẫn là xấu hổ quá, cô không muốn nói ra mà.

Mặc dù đã hai đời người rồi, nhưng quả thật cô vẫn còn... còn trinh đó. Ở thân thể Đàm Gia Hi, cô và Tống Dật Nhiên đều chưa làm chuyện chăn gối lần nào. Cả hai đều là người say mê công việc, không phải cô đi công tác dài hạn thì cũng là anh ta đi kí hợp đồng ở nước ngoài, có khi mấy tháng không gặp nhau, chứ đừng nói gì đến chuyện "làm tình".

Vợ chồng với nhau 5 năm mà không có con, thì cũng đồng nghĩa với việc chuyện giường chiếu không mặn nồng, đúng chứ?

Còn ở thân thể của Âu Dương Thiên Thiên, theo trí nhớ mà cô có được thì cô ấy cũng chưa mất trinh, lần đầu cũng vẫn còn nguyên, có thể là vì Âu Dương Vô Thần mà giữ đến lúc chết không biết chừng.

"...."


Vài giây im lặng trôi qua, Âu Dương Thiên Thiên mới ngước mặt lên nhìn người đàn ông, đáp lí nhí:

- Vẫn còn.

"...."

Lần này đến phiên Âu Dương Vô Thần im lặng, anh bất động tư thế nhìn cô gái, ánh mắt chớp chớp như thể rất kinh ngạc.

Âu Dương Thiên Thiên vậy mà... vẫn còn lần đầu tiên sao?

"...."

Với thời thế hiện đại như bây giờ, tư tưởng bị ảnh hưởng bởi sự phóng khoáng cởi mở của phương Tây, Âu Dương Vô Thần vốn nghĩ không còn những cô gái "quý thân như quý vàng", giữ lần đầu tiên của mình lại cả.

Thật không ngờ, cô ấy....

Khuôn mặt người đàn ông bỗng dịu xuống, Âu Dương Vô Thần nhìn Âu Dương Thiên Thiên bằng ánh mắt thâm tình, anh mím môi, lên tiếng:

- Tại sao?

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, chớp mắt hỏi ngược lại:

- Còn không phải vì anh ư? Anh có biết Âu Dương Thiên Thiên yêu thầm anh từ rất lâu rồi không, là vì anh nên mới giữ đến bây giờ đó.

Âu Dương Thiên Thiên vừa dứt lời, mắt đột nhiên trợn lớn, cô vội ngậm miệng lại, thụt cổ về sau theo bản năng.

Thôi chết, cô lỡ nói ra mất rồi!

Âu Dương Vô Thần nghe câu trả lời của cô, anh há miệng kinh ngạc, thế nhưng sự kinh ngạc đó không thể che lấp đi khóe môi đang câu lên nụ cười, nói:

- Em thích anh từ rất lâu rồi sao? Lâu đến mức nào?


"...."

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, bối rối không đáp thành lời, cô toan đứng dậy, muốn chạy ra khỏi người đàn ông. Thế nhưng Âu Dương Vô Thần đã kịp nhận ra điều đó, anh bắt lấy tay cô, kéo lại về trước mắt mình, hỏi:

- Đừng chạy, nói anh biết đi.

Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, cúi thấp đầu trả lời:

- Em từng nói với anh rồi mà, lúc trước... ở Thượng Hải. Khi anh cưỡng.... hôn em. Em có nói em thích anh từ rất lâu rồi....

- Lâu là từ bao giờ? - Người đàn ông cố chấp hỏi tiếp.

Âu Dương Thiên Thiên ngượng ngùng đầy mặt, tay cô bấu vào váy mình, ngập ngừng đáp:

- Thì... thì chính là từ lần đầu tiên. Lần đầu tiên anh về Âu Dương gia đó. Em gặp anh.... nên thích.

Âu Dương Thiên Thiên vừa nói vừa cúi gằm mặt, nhắm chặt mắt lại, cô không bao giờ nghĩ sẽ nói ra bí mật này cả. Cái bí mật đáng xấu hổ đó. Yêu từ cái nhìn đầu tiên mới chết chứ.

Âu Dương Vô Thần đứng hình mất vài giây, một lúc sau mới lên tiếng:

- Nếu đã giữ lâu như vậy, sao bây giờ anh muốn, lại không cho anh?


"...."

Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục cúi đầu, im lặng không trả lời.

Qua vài giây nữa, đột nhiên có tiếng gọi trầm thấp vang lên bên tai cô:

- Thiên Thiên!

Âu Dương Thiên Thiên giật mình mở mắt ra, phát hiện người đàn ông từ khi nào đã cúi xuống ngang mặt mình, kề miệng vào tai gọi tên cô.

Nuốt một ngụm nước bọt, cô theo bản năng lên tiếng:

- Dạ?

Ngay tiếp sau đó, một câu nói truyền tới:

- Anh nhịn đủ rồi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận