Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên nghe đến tên của Âu Dương Vô Thần, cô ngay lập tức quay đầu lại, nhíu mày nhìn ông, hỏi:

- Mẹ đã nói gì về anh ấy?

Âu Dương Chấn Đông chớp mắt, chậm rãi lên tiếng:

- Con nghĩ tại sao ta lại phải nhận nuôi thằng bé đó? Lặn lội tìm kiếm khắp thế giới, và thậm chí sang tận Mỹ để mang về đây?....

Nhẹ lắc đầu, người đàn ông nhấn nói:

- Mọi chuyện đều có lí do của nó, ba nhận nuôi Âu Dương Vô Thần, là bởi vì mẹ con yêu cầu ba làm như vậy.

- Nhược Vũ sớm đã bàn bạc với ba về chuyện nhận thằng bé làm con nuôi, nhưng ba đã chần chừ không thực hiện. Đến lúc cuối, khi nghe giọng mẹ con hấp hối trong điện thoại, ba mới biết, vào thời điểm chiếc máy bay lao xuống biển Thái Bình Dường, thì bà ấy vẫn bất chấp muốn có thằng bé đó.

- Ngay ngày hôm sau, ba liền tìm kiếm tin tức khắp thế giới, và sau khi biết Vô Thần ở gia tộc Bush, ba đã dùng đủ mọi quan hệ để có thể nhận nuôi nó. Ta đã suy nghĩ nhiều năm qua, rằng tại sao Nhược Vũ lại muốn ta làm điều này, với sự thông minh của cô ấy, chắc chắn sẽ không với những lý do bình thường.


- Mặc dù cho đến bây giờ ta không biết lí do đó là gì, nhưng Thiên Thiên, có một điều ta có thể chắc chắn, chính là mẹ con không muốn con ở bên cạnh thẳng bé ấy, nếu không, đã chẳng xây nên một tầng quan hệ anh em cho hai đứa rồi.

Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau chặt lại, cô mấp máy môi, ngập ngừng đáp:

- Không thể nào.... sao mẹ... có thể làm như vậy, ba... đừng nói dối.

Âu Dương Chấn Đông nhìn cô bằng ánh mắt quả quyết, nói:

- Ba không hề nói dối con, Thiên Thiên. Tính đến thời điểm hiện tại, mỗi một việc ba làm đều vì mẹ con là tuyệt đối, vậy nên, từng di nguyện của cô ấy ba đều nhớ rõ, và luôn luôn làm theo. Bao gồm cả chuyện ba chấp nhận nhận nuôi Âu Dương Vô Thần, cũng là sự thật.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Mắt cô đảo quanh liên tục, dường như có chút không chấp nhận được.

Tại sao mẹ cô lại làm như vậy? Tầng quan hệ anh em này tại sao lại là bà ấy xây dựng nên? Không lẽ chính như lời Âu Dương Chấn Đông nói.... là không muốn cô ở bên cạnh anh ấy?


Người đàn ông chớp mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói tiếp:

- Thiên Thiên, con hãy làm theo tâm nguyện của Nhược Vũ đi, đừng ở bên cạnh Âu Dương Vô Thần nữa. Khoảng thời gian này, mặc dù ba không gặp con, nhưng mọi thông tin về con ba đều nắm dược. Ba biết, con và thằng bé đã ở bên cạnh nhau rồi.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, cô ngước mắt lên, nhếch môi hỏi:

- Nếu ba đã biết vậy, thì ba nghĩ, điều ba nói con sẽ làm theo sao?

Âu Dương Chấn Đông mím môi, đôi con ngươi hơi đen lại, lên tiếng:

- Con không làm theo thì cũng phải làm theo, bởi vì đây là tâm nguyện của mẹ con, không nên làm trái. Nhiều năm qua, ta tưởng con và Âu Dương Vô Thần không để ý đến nhau, nhưng không ngờ bây giờ đã tiến triển đến mức ở chung một chỗ rồi.

- Nếu cứ như thế này, thật sự điều mà Nhược Vũ không mong muốn sẽ xảy ra mất. Vậy nên, ba phải ngăn con lại. Thiên Thiên, nếu con không chịu dừng mối quan hệ của hai đứa vậy thì ba sẽ dùng mọi cách để làm điều đó thay con, cho dù là làm việc tổn hại đến Âu Dương Vô Thần, ba cũng sẽ...

- Âu Dương Chấn Đông! - Lời chưa kịp hết thì đột ngột một tiếng thét đã vang lên, Âu Dương Thiên Thiên trừng đôi mắt dữ nhìn người đàn ông, chợt quát:

- Tôi cảnh cáo ông, không được động vào Âu Dương Vô Thần!

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận