Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, liền quay sang nhìn người đàn ông, hỏi với giọng vồn vã:

- Tại sao lại nhập viện?

Âu Dương Vô Thần cũng không có ý định giấu cô, anh chớp mắt, chậm rãi trả lời:

- Nghe nói là vì lên cơn kích động nên ngất xỉu. Ba nuôi vào đây cũng khá lâu rồi, nhưng không biết vì sao lại không chịu xuất viện. Bạc Tuyết Cơ bây giờ có lẽ ở Âu Dương gia lo hậu sự cho Âu Dương Hạ Mạt, vậy nên mới không có mặt ở đây. Cũng có thể vì vậy mà quản gia mới đến bệnh viện chăm sóc ông ấy.

Dừng một chút, Âu Dương Vô Thần đột nhiên nhìn về phía cô gái bên cạnh, hỏi:

- Em sẽ không có ý định đi thăm ba nuôi đấy chứ?

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, nhỏ giọng đáp:

- Ừm...

- Không được. - Ngay lập tức, như ăn phải thuốc nổ, Âu Dương Vô Thần lên tiếng ngăn cản:


- Ba nuôi đối với em thế nào chẳng lẽ em còn chưa nhận ra? Ông ta không thể bảo vệ em trước mặt mẹ con Bạc Tuyết Cơ, cũng nhiều lần không tin tưởng em, em còn quan tâm ông ta làm gì?

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, chậm rãi trả lời:

- Nhưng dù sao em vẫn là con gái trên danh nghĩa của ông ấy, xét về lý hay tình đều nên đến thăm hỏi một chút. Đó không phải việc bắt buộc phải làm nhưng là điều nên làm mà.

Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau lại, nói:

- Em đừng có mềm lòng với ông ta.

- Em không có mềm lòng, em chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của mình thôi. - Âu Dương Thiên Thiên liền đáp lại, cô ra sức thuyết phục người đàn ông.

- Mặc dù Âu Dương Chấn Đông không phải ba ruột của em, nhưng ông ấy là người đã nuôi nấng em bao nhiêu năm qua, không có ơn cũng có công. Bây giờ đến thăm, là chuyện đạo lý thường tình em nên làm trên danh nghĩ một người con, anh hiểu không?

- Hơn nữa, dù đúng thật tính cách ông ấy có chút nhu nhược, không thể phân rõ rạch ròi mọi chuyện nhưng suy cho cùng ông ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Bị ép ở thế một bên là vợ con máu mủ ruột thịt, một bên khác là con gái của người phụ nữ ông ấy yêu.

- Dù cho em không mang dòng máu Âu Dương gia, nhưng ba đối xử với em rất tốt. Cho em một danh phận, một địa vị cao ngất mà ai cũng mơ ước. Em đã sống một cuộc sống mà đáng lẽ em không thể có được, ở vị trí mà không bao giờ có thể với đến.


- Ba đã cho em tất cả những thứ tốt nhất, thậm chí còn giúp em che giấu bí mật, đến cả vợ con của mình cũng không tiết lộ, đấy thực sự là những chuyện không phải một người vô tâm làm.

Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên nắm lấy góc áo người đàn ông, hạ giọng nói:

- Vậy nên Vô Thần, anh để em đi gặp ông ấy một chút, có được không?

Thời gian dưỡng thương ở nhà, cô đã nói với Âu Dương Vô Thần toàn bộ chuyện mà Âu Dương Hạ Mạt đã tiết lộ với mình, đồng thời cũng nhờ anh kiểm tra kĩ càng, và xác định... thật sự cô và Âu Dương Chấn Đông không hề có chung huyết thống.

Vì thế, bí mật này bây giờ đến anh ấy cũng biết rồi.

Âu Dương Vô Thần nhíu chặt mày nhìn cô, mím môi không đáp.

Thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền lay lay cánh tay anh, khuôn mặt tỏ ra đáng thương, giọng nhẹ nhàng cầu xin:

- Chỉ một chút thôi, được không? Em sẽ hỏi ông ấy vài việc rồi đi ngay lập tức, em hứa mà. Được không, được không?

"...."

Cuối cùng, người đàn ông vẫn không cưỡng lại được ma lực của cô ấy, thở dài một hơi lên tiếng:

- Chỉ 20 phút thôi!

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận