Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Mã Nhược Anh đồng tình với ý kiến của Âu Dương Vô Thần, cô cũng nghĩ đến tạo hóa có lẽ cũng muốn chặt con đường sống của Âu Dương Hạ Mạt rồi. Quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, cô nói:

- Thiên Thiên, bản tính em lương thiện, nên cảm thấy việc này khá quá đáng, nhưng mà... đó là điều đúng đấy. Âu Dương Hạ Mạt nhận lấy kết cục như vậy, là do bản thân cô ta chuốc lấy, không có gì đáng phải thương hại cả. Chị cũng giống Âu Dương Vô Thần, khuyên em đừng nên đau lòng vì một người như cô ta, thực sự không đáng.

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô hít vào một hơi sâu, rồi gật đầu đáp:

- Em biết rồi.

Sau đó cô quay sang nhìn Âu Dương Vô Thần, cười mỉm với anh. Người đàn ông nhìn lại cô, trao đi một ánh mắt cưng chiều.

Từ trên cao, ánh nắng ấm áp của mặt trời bắt đầu chiếu xuống, thắp sáng quang cảnh vạn vật, trong không khí, tỏa đầy mùi hương ngọt ngào lãng mạn. Mùa đông, dường như đã trôi qua rồi.

**Bạn có thể lương thiện, nhưng sự lương thiện đó nhất định phải có nguyên tắc. Đừng có hoàn cảnh nào cũng đem lương thiện ra làm lí do để bào chữa cho sự mềm yếu của bản thân mình. Trên đời này không có Thánh mẫu, và bạn… cũng không cần biến mình thành một Thánh mẫu.

========================

Hai tuần sau đó, vết thương của Âu Dương Thiên Thiên đã khỏi hẳn. Cô làm theo đúng những gì có trong "tờ sớ" của Mã Nhược Anh, và cứ như vậy sức khỏe ngày càng hồi phục, trở nên tốt hơn rất nhiều.


Hôm nay, Âu Dương Thiên Thiên dùng xong bữa sáng, liền cùng Âu Dương Vô Thần đi ra ngoài. Đương nhiên đã qua sự cho phép của Mã Nhược Anh, nên cô mới được đi lại và ăn uống tự do một chút.

Kỳ Ân trở về làm quản gia như cũ, vậy nên Sherry và Eira sẽ là người đi sát bên cạnh bảo vệ Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên.

Chiếc xe dừng trước bệnh viên trung ương Bắc Kinh, Âu Dương Vô Thần dìu Âu Dương Thiên Thiên xuống xe, rồi cả hai cùng tiến vào bên trong.

Thẳng đến phòng của Đường Tử Ngạo, Âu Dương Thiên Thiên thăm hỏi tình hình của cậu bé rất lâu, còn mua thêm nhiều đồ tới nữa.

Nhìn ngón tay giả được nối vào, Âu Dương Thiên Thiên đau lòng khôn xiết, nhưng Đường Tử Ngạo cũng rất hiểu chuyện, không kể khổ về chuyện đó. Cậu bé chỉ an ủi cô, bảo cô đừng tự trách mình, mọi chuyện đều là do xui xẻo, là do kẻ xấu làm hết.

Âu Dương Thiên Thiên ở lại nói chuyện một lúc lâu mới rời đi, lúc ra khỏi phòng bệnh, cô đột nhiên thấy một người đàn ông trung niên đi ngang qua, nét mặt quen thuộc làm bước chân cô chợt dừng lại.

Âu Dương Vô Thần thấy vậy, liền hỏi:

- Làm sao vậy?

Âu Dương Thiên Thiên hướng mắt theo bóng lưng người đó, đáp:


- Kia có phải…. là quản gia của Âu dương gia không?

Âu Dương Vô Thần nghe xong, liếc mắt nhìn theo, rồi lạnh lùng trả lời:

- Hình như là ông ta.

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, thuận miệng hỏi:

- Sao quản gia của Âu Dương gia lại xuất hiện ở đây? Theo em nhớ thì ông ấy luôn bên cạnh ba em, rất ít khi tách khỏi ông ấy.

Âu Dương Vô Thần mím môi, lạnh nhạt nói:

- Ông ta ở đây đúng thôi, vì ba nuôi cũng đang ở đây mà.

- Ý anh là gì? Ba em cũng ở bệnh viện này sao? - Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày nhìn người đàn ông, nghi hoặc hỏi.

Âu Dương Vô Thần gật đầu với cô, đáp:

- Ừm, ba em đang ở trong bệnh viện này. Ông ấy nhập viện hơn nửa tháng trước.

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận