Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

- Cái gì? - Ngay sau câu nói của Mã Nhược Anh, Âu Dương Thiên Thiên thốt lên một tiếng đầy bất ngờ. Đôi con ngươi cô ẩn chứa sự ngạc nhiên, dường như không thể tin được điều mình vừa nghe thấy:

- Chị nói.... Âu Dương Hạ Mạt chết rồi?

Người phụ nữ gật đầu nhìn cô, khẳng định đáp:

- Phải.

- Tại... tại sao? - Âu Dương Thiên Thiên ngập ngừng hỏi.

Mã Nhược Anh chớp mắt, chậm rãi trả lời:

- Sau khi đưa em đến bệnh viện, người của Vô Thần đã bí mật tới dọn dẹp tàn cuộc ở Đường gia. Ngoài Đường Gia Huỳnh và Âu Dương Hạ Mạt còn sống, thì tất cả đều đã chết hết. Cậu ấy ra lệnh đưa Đường Gia Huỳnh đến một nơi khác, sắp xếp người chăm sóc thằng bé, còn Âu Dương Hạ Mạt thì áp giải đến đồn cảnh sát.

- Tuy nhiên, trên đường đi, vì muốn trốn thoát đám người của Vô Thần, Âu Dương Hạ Mạt đã lao ra khỏi xe, kết quả bị một chiếc xe tải chạy vượt đèn đỏ đâm trúng, tử vong ngay tại chỗ.

"...."

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong những lời Mã Nhược Anh nói, ngạc nhiên càng tăng cao hơn. Cô không thể ngờ được Âu Dương Hạ Mạt lại chết như vậy, không phải chết trong tay cô, cũng không phải chết trong tay của Âu Dương Vô Thần, mà là dưới cán xe của kẻ khác.


Cô luôn nghĩ sẽ phải bắt cô ta trả giá cho những chuyện bản thân đã làm, trả bằng cái giá đắt nhất. Thế nhưng dù ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến việc lấy mạng cô ta. Dù sao thì... đó cũng là một đời người, còn rất trẻ, cô thậm chí từng nghĩ đến khả năng có thể giúp cô ta quay đầu lại.... Đáng tiếc....

Không lẽ đây là sự sắp xếp của ông trời sao? Dùng tính mạng Âu Dương Hạ Mạt... để trả giá cho những gì cô ta đã làm? Cái giá đó... liệu có quá đắt hay không?

Mã Nhược Anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên, biết là cô ấy đang nghĩ gì, liền lên tiếng:

- Em không cần phải vì chuyện đó mà phiền lòng đâu, Thiên Thiên. Âu Dương Hạ Mạt là một con người có tâm địa độc ác ích kỉ, dù nhỏ tuổi nhưng bản chất đã sớm hóa đen, bất chấp lí lẽ đúng sai, dùng thủ đoạn cực đoan để đạt được điều mình muốn. Cô ta còn nghĩ đến việc giết chết em, điều đó đã cho thấy tư tưởng lệch lạc đến mức nào rồi.

- Nếu để cô ta sống tiếp, thì không sớm cũng muộn sẽ gây ra nhiều chuyện khủng khiếp hơn nữa. Cái chết... có thể chính là điều duy nhất kiềm hãm được cô ta mãi mãi, và cũng là cách giải quyết triệt để nhất, bảo đảm an toàn tính mạng cho em... và cả những người bên cạnh em nữa.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, ánh mắt có chút lưỡng lự nhìn Mã Nhược Anh, nói:

- Em chỉ....

- Em không nên thương hại cô ta. - Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.

Âu Dương Vô Thần từ phía sau đi tới, anh đến trước mặt của hai cô gái, lên tiếng:

- Thương hại kẻ thù là tàn nhẫn với chính bản thân mình, Thiên Thiên. Ngày hôm nay cô ta có thể nhắm bắn vào em, nhưng viên đạn lệch hướng sang Đường Tử Ngạo. Tuy nhiên, ngày sau có thể sẽ không còn như vậy nữa, viên đạn căm ghét của cô ta sẽ nhắm thẳng vào đầu em, trái tim em và toàn bộ con người em. Em sẽ chết dưới mũi súng thù hận của cô ta. Đến lúc đó, sẽ không có ai thương hại em đâu.


- Hơn nữa, cũng không phải có người cố tình muốn lấy mạng cô ta. Âu Dương Hạ Mạt chết là do cô ta tự làm, tự tìm, hoặc cũng có thể.... đến ông trời cũng không muốn cô ta sống tiếp.

Đúng như lời Âu Dương Vô Thần nói, không phải anh muốn lấy mạng Âu Dương Hạ Mạt, cũng không phải ai muốn giết chết cô ta, mà là do cô ta tự tìm cái chết.

Nếu như không phải muốn thoát khỏi đám người của Âu Dương Vô Thần, thì liệu Âu Dương Hạ Mạt có chết hay không? Anh có thể quả quyết, sẽ không! Nhưng cô ta đã chọn chạy thoát, và chết tức tưởi dưới cán xe của kẻ khác. Đó là kết cục... mà do chính cô ta tự lựa chọn.

Đương nhiên, cũng có một kết cục khác, chính là Âu Dương Hạ Mạt rất có thể chạy thoát được, nhưng mà thật không may, chiếc xe tải lúc đó lại trùng hợp vượt đèn đỏ, như một điều bất ngờ, điều không tưởng đã xảy đến như vậy…. Và dường như, chính nó cũng không muốn cho Âu Dương Hạ Mạt chạy thoát. Chiếc xe tải đã chặt đứt con đường sống của cô ta.

Vậy nên, nói đi cũng phải nói lại, mọi chuyện xảy ra không phải không có lí do của nó, Âu Dương Hạ Mạt dù có làm gì thì cũng không phải không có người nhìn thấy. Ít nhất, ông trời vẫn có mắt, biết ác giả.... thì ác báo!

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Chương 724: Không Nên Thương Hại.

- Cái gì? - Ngay sau câu nói của Mã Nhược Anh, Âu Dương Thiên Thiên thốt lên một tiếng đầy bất ngờ. Đôi con ngươi cô ẩn chứa sự ngạc nhiên, dường như không thể tin được điều mình vừa nghe thấy:

- Chị nói.... Âu Dương Hạ Mạt chết rồi?

Người phụ nữ gật đầu nhìn cô, khẳng định đáp:


- Phải.

- Tại... tại sao? - Âu Dương Thiên Thiên ngập ngừng hỏi.

Mã Nhược Anh chớp mắt, chậm rãi trả lời:

- Sau khi đưa em đến bệnh viện, người của Vô Thần đã bí mật tới dọn dẹp tàn cuộc ở Đường gia. Ngoài Đường Gia Huỳnh và Âu Dương Hạ Mạt còn sống, thì tất cả đều đã chết hết. Cậu ấy ra lệnh đưa Đường Gia Huỳnh đến một nơi khác, sắp xếp người chăm sóc thằng bé, còn Âu Dương Hạ Mạt thì áp giải đến đồn cảnh sát.

- Tuy nhiên, trên đường đi, vì muốn trốn thoát đám người của Vô Thần, Âu Dương Hạ Mạt đã lao ra khỏi xe, kết quả bị một chiếc xe tải chạy vượt đèn đỏ đâm trúng, tử vong ngay tại chỗ.

"...."

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong những lời Mã Nhược Anh nói, ngạc nhiên càng tăng cao hơn. Cô không thể ngờ được Âu Dương Hạ Mạt lại chết như vậy, không phải chết trong tay cô, cũng không phải chết trong tay của Âu Dương Vô Thần, mà là dưới cán xe của kẻ khác.

Cô luôn nghĩ sẽ phải bắt cô ta trả giá cho những chuyện bản thân đã làm, trả bằng cái giá đắt nhất. Thế nhưng dù ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến việc lấy mạng cô ta. Dù sao thì... đó cũng là một đời người, còn rất trẻ, cô thậm chí từng nghĩ đến khả năng có thể giúp cô ta quay đầu lại.... Đáng tiếc....

Không lẽ đây là sự sắp xếp của ông trời sao? Dùng tính mạng Âu Dương Hạ Mạt... để trả giá cho những gì cô ta đã làm? Cái giá đó... liệu có quá đắt hay không?

Mã Nhược Anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên, biết là cô ấy đang nghĩ gì, liền lên tiếng:

- Em không cần phải vì chuyện đó mà phiền lòng đâu, Thiên Thiên. Âu Dương Hạ Mạt là một con người có tâm địa độc ác ích kỉ, dù nhỏ tuổi nhưng bản chất đã sớm hóa đen, bất chấp lí lẽ đúng sai, dùng thủ đoạn cực đoan để đạt được điều mình muốn. Cô ta còn nghĩ đến việc giết chết em, điều đó đã cho thấy tư tưởng lệch lạc đến mức nào rồi.


- Nếu để cô ta sống tiếp, thì không sớm cũng muộn sẽ gây ra nhiều chuyện khủng khiếp hơn nữa. Cái chết... có thể chính là điều duy nhất kiềm hãm được cô ta mãi mãi, và cũng là cách giải quyết triệt để nhất, bảo đảm an toàn tính mạng cho em... và cả những người bên cạnh em nữa.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, ánh mắt có chút lưỡng lự nhìn Mã Nhược Anh, nói:

- Em chỉ....

- Em không nên thương hại cô ta. - Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.

Âu Dương Vô Thần từ phía sau đi tới, anh đến trước mặt của hai cô gái, lên tiếng:

- Thương hại kẻ thù là tàn nhẫn với chính bản thân mình, Thiên Thiên. Ngày hôm nay cô ta có thể nhắm bắn vào em, nhưng viên đạn lệch hướng sang Đường Tử Ngạo. Tuy nhiên, ngày sau có thể sẽ không còn như vậy nữa, viên đạn căm ghét của cô ta sẽ nhắm thẳng vào đầu em, trái tim em và toàn bộ con người em. Em sẽ chết dưới mũi súng thù hận của cô ta. Đến lúc đó, sẽ không có ai thương hại em đâu.

- Hơn nữa, cũng không phải có người cố tình muốn lấy mạng cô ta. Âu Dương Hạ Mạt chết là do cô ta tự làm, tự tìm, hoặc cũng có thể.... đến ông trời cũng không muốn cô ta sống tiếp.

Đúng như lời Âu Dương Vô Thần nói, không phải anh muốn lấy mạng Âu Dương Hạ Mạt, cũng không phải ai muốn giết chết cô ta, mà là do cô ta tự tìm cái chết.

Nếu như không phải muốn thoát khỏi đám người của Âu Dương Vô Thần, thì liệu Âu Dương Hạ Mạt có chết hay không? Anh có thể quả quyết, sẽ không! Nhưng cô ta đã chọn chạy thoát, và chết tức tưởi dưới cán xe của kẻ khác. Đó là kết cục... mà do chính cô ta tự lựa chọn.

Đương nhiên, cũng có một kết cục khác, chính là Âu Dương Hạ Mạt rất có thể chạy thoát được, nhưng mà thật không may, chiếc xe tải lúc đó lại trùng hợp vượt đèn đỏ, như một điều bất ngờ, điều không tưởng đã xảy đến như vậy…. Và dường như, chính nó cũng không muốn cho Âu Dương Hạ Mạt chạy thoát. Chiếc xe tải đã chặt đứt con đường sống của cô ta.

Vậy nên, nói đi cũng phải nói lại, mọi chuyện xảy ra không phải không có lí do của nó, Âu Dương Hạ Mạt dù có làm gì thì cũng không phải không có người nhìn thấy. Ít nhất, ông trời vẫn có mắt, biết ác giả.... thì ác báo!

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận